Truyện [Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư] Mỗi Ngày Chính Là Mỗi Ngày Tác Giả: Tiểu trư – Vong tiện. hi trừng

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
trai bao
trai bao sai gon
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Sau một đêm, cuối cùng cũng đến Gia yến. Nhà nhà cũng đã đến gần đủ, có cả hai công tử cùng với Lam Khải Nhân của Lam gia đến, còn có Lam Tư Truy. Trong khi đó có hai tên vẫn đang nằm ngủ như chết ở trong phòng. Ở ngoài tiệc, Ngu phu nhân đến chỗ của Giang Yếm Ly đang đứng cùng với Kim Tử Hiên và Kim Lăng.

– A Ly, con vào gọi hai đứa nhóc kia dậy cho ta, thật mất nết mà.

– Mẹ đừng giận, để con đi kêu hai đệ ấy dậy ngay.

– hừm.

Yếm Ly quay qua Kim Lăng hỏi :

– A Lăng, có muốn cùng mẹ kêu hai cữu cữu của con dậy không?

– dạ vâng.

– Kim Tử Hiên, chàng ở đây tiếp khách phụ cha mẹ nhá.

– ừm, đi đi

Giang Yếm Ly cùng Kim Lăng bước vào phòng Giang Trừng, ối giời ơi, một cảnh tượng hỗn độn, Kim Lăng thầm nghĩ :”còn bừa bộn hơn cả phòng ta, rốt cuộc đây có phải phòng ngủ không đấy”. Yếm Ly chỉ biết cười khổ nhìn cái tư thế ngủ của hai người, Ngụy Vô Tiện gác chân lên chân Giang Trừng, Giang Trừng để tay lên eo Ngụy Vô Tiện, đầu Ngụy Vô Tiện gối trên tay Giang Trừng, chăn gối đầy sàn :))), Yếm Ly đến bên cạnh giường hai tên ngủ say này gọi :

– A Tiện, A Trừng dậy thôi.

Vẫn không động tĩnh gì, đến lượt Kim Lăng :

– Đại cữu cữu, Tiểu cữu cữu, dậy đi dậy đi.

Vẫn không động tĩnh. Đột nhiên Yếm Ly lại gần hơn nói :

– Mẹ sắp đem Tử Điện đến đây rồi.

Sau đó hai tên này liền bật dậy, Ngụy Vô Tiện hét lên :

– Aaaaaaaaaaaaa, Giang Trừng ta đã bảo ngươi phải gọi ta dậy sớm rồi kia mà.

– Ngươi còn trách ta? Là ai đã lôi kéo không cho ta ngủ đêm qua hả?

A Lăng há hốc mồm nhìn hai người đó đang cãi vã như hai đứa trẻ, Yếm Ly bất lực nói :

– Hai đệ nhanh lên đấy, mẹ giận thì không hay đâu.

– (cả hai cùng trả lời) dạ.

Thế là hai tên này tức tốc đi rữa mặt thay y phục gọn gàng chỉnh tề rồi bước ra bắt gặp Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần đang ngồi ở bàn ăn, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng quay lưng lại nói nhỏ với nhau :

– này Giang Trừng, sao cả Lam Trạm cũng đến đây thế?

– chả phải ngươi mong như vậy lắm sao? Chuyện chính ở đây là ta quên mất Lam tiên sinh cũng đến :>>>>

– đúng đó, làm sao ta gạ gẫm Lam Trạm được đây, haizzzz

– ngươi nói linh tinh gì đó, bớt nhảm đi, mau đi tiếp khách.

Đến giữa buổi Gia yến, Ngụy Vô Tiện ngồi kế Giang Trừng, đối mặt với bàn ăn của Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, ghé sát tai Giang Trừng nói nhỏ :

– Này Giang Trừng, hai tên đó đến lúc ăn cũng nhìn rất đẹp nha.

– Đúng đó làm sao có thể ăn điềm đạm như thế được, ta và ngươi chắc chắn là không thể rồi

– thật đúng chỉ có người Lam gia mới như thế thôi, ê Tư Truy cũng đến, ta biết vì sao rồi

– hửm vì sao?

– Có Kim Lăng thì phải có Tư Truy thôi.

– Lại nói nhảm, yên lặng chút đi.

– =_= –

Lúc này hai huynh đệ nhà kia cũng đang nói chuyện.

– Này Vong Cơ, đệ có cảm thấy hai công tử đó đang nói gì chúng ta không?

– Có

– Có phải đệ thích Ngụy công tử không?

– sao huynh lại hỏi vậy?

– ta thấy đệ rất hay nhìn Ngụy công tử nha.

– Huynh trưởng cũng thường xuyên nhìn Giang công tử.

– đệ biết rồi sao?(toát mồ hôi,thanh niên tự vả)

Thế rồi hai người liếc nhìn hai tên mất nết cãi qua cãi lại không có tiếc tháo trước mặt các nhà khác kia. Gia yến kết thúc, tất cả mọi người đứng lên chào nhau rồi về. Huynh đệ Lam gia đi lại chỗ khác nói chuyện, đứng dưới một góc cây nói, Lam Hi Thần lên tiếng trước :

– Ngày mai ta có việc đến Thanh Hà một chuyến, đệ ở lại giúp thúc phụ quản lí Vân Thâm, khoảng vài ngày ta sẽ về.

– Thanh Hà có chuyện gì sao?

– Dạo này có một loại yêu quái kì lạ, Nhiếp tông chủ nhờ ta đến giúp.

– ….. –

Ở ngay sau một bụi cây có một đen một tím đang lén lút nghe trai nói chuyện.

– nè nè, sao hai tên đó nói chuyện như nước lã thế?

– người ta nghiêm túc, không giống ngươi.

– Giang Trừng, ý ngươi là sao?

– hưm tự hiểu.

– hứ…ẩy, hai người đó đâu mất rồi? nhanh vậy sao?

– đâu rồi? đâu rồi?

Lúc này có tiếng nói ở sau truyền đến

– hai vị công tử này tìm ai sao?

– (Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện vừa ngó đằng xa vừa trả lời)Đúng rồi.

– có phải hai người mặc bạch y không?

– /Ngụy Vô Tiện lên tiếng/ đúng đúng, ngươi có thấy hai tên đó đâu không?

– Thấy.

– (Giang Trừng hỏi) đâu đâu?…..

– Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng ngẩn người, dường như nhận ra điều gì đó quay đầu lại, Ngụy Vô Tiện hốt hoảng, chỉ tay vào hai người :

– ẩy hai người…… hai người…lại đây lúc nào thế?

– (Giang Trừng cứng họng)

– Bọn ta..cáo từ trước… tạm biệt..tạm biệt.

Vừa định đi thì Ngụy Vô Tiện bị một tay nắm áo kéo lại :

– (là Lam Trạm hỏi) Lén lén lút lút nghe trộm người khác nói chuyện để làm gì?

– (khóc lóc la hét) Ta không có ý gì hết, Lam nhị ca ca, ta xin lỗi, Lam nhị ca ca…..

– Thật không?

– Thật mà thật mà.

– được rồi.

– vậy..vậy ta đi..đi trước.

Được thả ra ngay lập tức qua sang chỗ Giang Trừng, định nói thì…..thấy một mảng trống rỗng, Giang thiếu gia bỏ đi trước rồi, tên nào đó cũng chạy ngay luôn. Trong lòng còn nghĩ thầm :”tên khốn này, ngươi biết tay ta, dám bỏ ta lại”

Ở đây hai bạch y nhân này đứng thở dài, hai tên đó như muốn ám sát hay sao ấy./sao tui thấy hai ông mới giống ám sát ấy =_=/

– Vong Cơ, có vẻ đệ dọa người ta sợ rồi.

– Huynh trưởng, chúng ta về.

– ừm về thôi.
 

Bài tương tự