A
Trần Thanh theo như lời mà Tiểu Mộc nói với mình thì trời chợt tối hẳn thì Trần Thanh , tay cầm bó hoa đi đến nơi hẹn mà Tiểu Mộc gửi cho mình, lúc đầu anh cứ tưởng địa điểm gặp mặt của cả hai là một nhà hàng nào đó , hay là một quán nước chẳng hạng , nên anh đã cố tình mua một bó hoa thật đẹp để tặng cậu làm không khí thêm lãng mạng hơn , nhưng khi đến nơi hẹn thì đôi mắt anh chợt nheo lại mà đi vào bên trong , tiếng nhạc to lấn át các tiếng nói , anh đi tìm một bàn vắng người để ngồi và nhắn tin cho cậu , Tiểu Mộc nhận được tin nhắn thì đưa mắt qua nhìn Trần Thanh một cái rồi đi nhanh lại phía anh , tim cậu đập mạnh khi nhìn thấy anh ngồi đó với vẻ mặt vui vẻ khi được gặp tình yêu của mình , nhưng cậu phải làm sao đây , Cậu thật không thể mở miệng nói ra những lời đau đớn đó , nhưng vì cái gia đình này vì câu nói trả ơn này mà cậu phải làm thôi ,cậu phải làm dù có đau đớn cở nào cậu cũng phải chấp nhận mất đi hạnh phúc cậu cố nắm nhưng không giữ nỗi nó
” Chào anh ” Tiểu Mộc đi lại ngồi đối diện Trần Thanh nói với vẻ mặt lạnh lùng , tay cầm ly rượu mà uống từng ngụm một rồi lắc qua lắc lại nhìn ly rượu bằng ánh mắt vô hồn , Trần Thanh nhìn ánh mắt Tiểu Mộc có phần hơi khác thì liền nở một nụ cười mà đặc bó hoa trước mặt cậu cười nhẹ
” Tặng em , Tiểu Mộc ” Trần Thanh giọng nói vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như bao ngày
” Cảm ơn anh ” Tiểu Mộc nhìn bó hoa cười nhẹ rồi trở lại vẻ mặt cũ đôi lúc lại pha thêm một nụ cười lạnh lẽo từ tận đáy lòng mình
” Hôm nay sao em lại hẹn anh ở nơi thế này , em muốn đổi không khí sao ” Trần Thanh nhìn sắc mặt Tiểu Mộc nói rồi nhìn xung quanh tỏ ra vẻ mặt khó hiểu , nhưng miệng vẫn cười tươi
” Đúng vậy lâu lâu thì chúng ta cũng nên đổi không khí một chút chứ ” Tiểu Mộc cười nữa miệng nhìn anh nói
” À , hôm nay anh định đến gặp em để hỏi xem hôm nào chúng ta đi thử đồ cưới , em rảnh ngày nào ” Trần Thanh nhìn sắc mặt cậu có mùi thuốc súng thì liền đổi đề tài để nói , nhưng có đổi cở nào thì chuyện chính cũng được bắt đầu ngay sau câu nói của Trần Thanh kết thúc
” Chuyện đó để tính sau đi , hôm nay tôi hẹn anh ra đây là có chuyện quan trọng muốn nói ” Tiểu Mộc uống hết ngụm rượu còn lại rồi đặc mạnh ly lên bàn sắc mặt thay đổi nói
” Em có chuyện gì sao ? Lại còn uống rượu ” Trần Thanh nheo mày mặt nghiêm túc hỏi cậu
” Tất nhiên là tôi có chuyện mới hẹn anh ra đây rồi ” Tiểu Mộc nói lạnh lùng
” Em nói đi anh nghe ” Trần Thanh nhìn mặt Tiểu Mộc lo lắng , thật sự bây giờ trong lòng anh đang cồn cào và anh đang dự đoán được chuyện cậu sắp phải nói ra rồi , anh không muốn thật sự anh không muốn cậu nói ra những lời đó , trong anh bây giờ luôn nghiệm rằng xin em đừng nói những lời đó với anh , nhưng cái suy tư bên trong anh đã đúng , cậu đã nói ra nói những lời đau lòng mà anh không muốn nghe một giây một từ nào , khuôn mặt anh chợt tái lại mà nhìn cậu cười nhẹ rồi cố dương đôi tay mình nắm lấy đôi tay ấm áp của cậu mà cười nhẹ
“Tiểu Mộc em đang đùa với anh sao , anh biết bây giờ anh không có nhiều tiền để lo cho em , nhưng sau này , sau này anh sẽ lo cho em đầy đủ những gì mà em cần , xin em Tiểu Mộc đừng nói những lời đó với anh , xin em Tiểu Mộc à ” Trần Thanh đôi mắt buồn lại , tay chân lúng túng mà nắm lấy tay cậu như đang cố níu lấy hạnh phúc cuối cùng không muốn cho nó vụt mất đi , nếu nhưng bây giờ anh buông tay thì cậu sẽ rời khỏi anh mãi mãi , anh không muốn không muốn chuyện đó xảy ra , Trần Thanh đôi tay lạnh lại mà nhìn Tiểu Mộc với đôi mắt xa xăm nhưng cố xin cậu đừng đâm những vết kim đó vào tim anh nữa , nhưng dường như cậu không nghe được những lời nói đó của anh , không nghe được mãi mãi cậu vẫn không nghe được
” Trần Thanh à , chúng ta kết thúc tại đây thôi , tôi mệt mỏi rồi , anh nói lo cho tôi sao , Tôi cần anh lo bây giờ chứ không cần sau này , buông ra ” Tiểu Mộc đôi mắt xa xắm hất mạnh tay anh ra mà nói những lời cậu nghĩ sẽ chẳng bao giờ dám nói , nhưng bây giờ thì sao đã nói rồi nói hết rồi , đôi tay anh lạnh dần lên khi đang nắm lấy cậu , Tiểu Mộc cảm nhận được anh đang rất bối rối khi nghe cậu nói những lời nói đó , nhưng làm sao đây hả Trần Thanh anh và em chúng ta có duyên , yêu nhau nhưng không đến được bên nhau rồi , không được bên nhau rồi Trần Thanh à , em xin lỗi anh , anh đừng nhìn em bằng đôi mắt đó em xin anh , đôi mắt đau khổ , đôi mắt níu kéo Trần Thanh em xin anh hãy chấp nhận nó đi , Trần Thanh môi cười đau khổ mắt chợt buồn lại mà nhìn tay anh mà ngước đôi mắt nhìn cậu
” Tiểu Mộc à , đừng như vậy nữa anh sai rồi. Anh biết mọi chuyện là do anh , em tha lỗi cho anh một lần này , chỉ một lần này ” Trần Thanh nhìn Tiểu Mộc nói đau khổ , đôi mắt anh đã đọng nước và có một giọt nhỏ lăng dài trên gò má rồi Tiểu Mộc nhìn giọt nước mắt long lanh nhờ ánh đèn bên trong mà muốn đưa đôi tay mình lên gạt nó đi và nói , không em không muốn xa anh không muốn xa anh một chút nào cả Trần Thanh , nhưng bây giờ cậu đành phải đánh đổi cái hạnh phúc nhỏ nhoi này mà lấy cái tình thân mà thôi , nếu như được lựa chọn chỉ một lần nữa thì cậu cũng chỉ chọn tình thân mà thôi
” Anh không hiểu lời tôi nói sao , anh đừng cố chấp đến vậy , Chiếc nhẫn này tôi trả lại anh , đúng là đồ rẻ tiền mà , tôi sắp phải cưới một người giàu có rồi cho nên những thứ này của anh thật là rẻ mạt ” Tiểu Mộc đứng dậy nhìn anh nói to giọng nhưng trong lòng lại đau như cắt và tự trách tại sao mày lại nói ra những lời đó với Trần Thanh chứ , không phải mày rất yêu anh sao , nhưng tại sao giờ phút này mày lại cắt đứt cái tình yêu mày dành cho anh như vậy hả Tiểu Mộc , nhưng điều đó cũng tốt cho anh thôi rời xa cậu anh sẽ có được cuộc sống mới biết đâu anh sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên người khác thì sao , chiếc nhẫn này thôi đành gửi lại anh mong anh có thể tìm được chủ nhân cho nó và sống hạnh phúc với nhau vậy , Trần Thanh à đau , em đau lắm nói ra những lời làm anh đau khổ thì em càng đau khổ hơn gấp bội lần , nhưng vì bố em phải chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặp vì tiền như thế mà thôi , Trần Thanh em mong rằng sau này anh sẽ tìm được một người tốt hơn em để anh có thể lấp đầy cái khoảng trống đau khổ em đang tạo ra cho anh , Trần Thanh em yêu anh , Tiểu Mộc nhìn thẳng vào người Trần Thanh đang ngồi gập mình nhìn chiếc nhẫn đang xoay tròn rồi dừng hẳn kia mà anh như đứng hình , Tiểu Mộc xót xa khi nhìn khung cảnh đó mà đôi mắt như muốn rơi lệ , Trần Thanh nhặt lấy chiếc nhẫn lên nhìn nó rồi nhìn thẳng lên cậu bây giờ thì đôi mắt anh đã đỏ ngầu lên rồi , hình ảnh này lại làm tim cậu nhưng đang bị sát thêm muối , cậu không kiềm được ánh mắt đó mà quay mặt hướng khác để trách nó đi , ánh mắt đó cậu sợ cậu rất sợ , ánh mắt như nói lên tại sao em lại đối sử với anh nhưng vậy , tại sao em lại biến trở thành một con người hám tiền như vậy , vào nhiều cái tại sao mà cậu không muốn nói thêm nữa , Trần Thanh đứng dậy tay nắm lấy tay Cậu mà cố níu lấy chút hy vọng cuối cùng để được ở bên cậu
” Tiểu Mộc , em đừng như vậy nữa , đừng làm như thế mà Tiểu Mộc ” Trần Thanh đôi mắt lạnh đi mà nhìn lấy cậu nói yếu ớt trong tiếng nhạc nơi đó , bây giờ trong đầu anh lúc này nhưng một hố đen ở nasa anh không thể nào nghĩ được đến chuyện gì khác nữa , mọi chuyện đã đến rất nhanh và cũng đã đi rất nhanh , nhưng bây giờ thứ anh chỉ biết đó là cậu , anh không muốn mất cậu một chút nào , cậu như nguồn sống của anh vậy chính cậu đã quật dậy con người của anh đến bây giờ lại chính tay cậu nhấn chìm nó xuống làm sao anh sống nỗi khi thiếu hình bóng cậu mỗi ngày đây chứ , Tiểu Mộc mắt nhắm chặc lại mà kìm hãm đi cái sự đau khổ trong mình mà hất mạnh tay anh ra rồi đi sát lại gần anh
” Tôi sắp phải cưới con trai nhà Họ Tạ rồi , anh ta tên Tạ Khải là con trai di nhất của dòng tộc họ , tôi cưới được anh ta thì có tài sài , một tài sản kết xù đó anh biết không , anh làm sao mà sánh được với anh ta mà níu giữ tôi , anh chỉ là một thẳng cảnh sát quèn tiền mỗi tháng thì lẹt đẹt bao nhiêu đồng , còn Tạ Khải anh ta thì sao chủ của một vườn trà có tiếng , anh ta chỉ cần ngồi không tiền cũng đến đó , anh so sánh được với anh ta không , hiện tại tôi cần tiền và rất cần tiền ” Tiểu Mộc đẩy mạnh Trần Thanh ngã xuống ghế bên cạnh mà quay người rời khỏi nới đó , Trần Thanh như chết điếng khi nghe từ lời từ chữ mà cậu nói ra đều là tiền tiền và tiền những câu nói cậu nói ra nhưng đâm thẳng vào anh ,chỉ vì anh là một thẳng nghèo hèn thấp kém hơn người ta mà mới như vậy sao , vì anh nghèo mà bị mất đi tình yêu bao nhiêu năm sao , không đúng Trần Thanh như gã điên là lắc đầu trong vô thức mà vội vàng đứng dậy chạy theo đi tìm Tiểu Mộc , anh rời khỏi nơi ồn ào đó mà chạy thẳng ra ngoài cố gào thét tên Tiểu Mộc trong vô thức , nhưng đáp lại với tiếng gọi của anh chính là một khoảng không vô thức , Trần Thanh bất lực mà buông người ngồi giữ lòng đường nơi anh gửi xe mà đưa mặt lên trời nhìn bầu trời tối đen đi mà thì thầm
Tiểu Mộc chạy nhanh ra ngoài tìm một chổ vắng người rồi bật khóc thành tiếng , cậu đang tự hỏi tại sao ông trời lại đối xử với cậu như vậy , tại sao mọi chuyện lại chỉ ập xuống trên người cậu , người cậu yêu quý nhất trên đười thì đang nằm trên giường bệnh đợi tiền để được sống , còn một người cậu yêu hết lòng thì tại sao lại chia tay trong đau khổ đến thế này , có phải ông đang trừng phạt con không , xin ông nếu như ông muốn trừng phạt con thì ông làm gì con cũng đồng ý , nhưng đừng phạt những người con yêu thương , xin ông… Tiểu Mộc bất lực ngồi tựa lưng vào chiếc xe bên cạnh mà khóc , tiếng khóc cậu chợt tắt khi tiếng nói Trần Thanh vang lên , tiếng gọi trần Thanh nhưng đang xé nát cậu ra từng mảnh một vậy , nó ghìm xâu vào trong lòng cậu làm cậu đau đớn đến thấu trời , Trời chợt rơi từng hạt mưa nhỏ , Trần Thanh đang ngồi chợt đưa tay chạm nhẹ từng hạt mưa rồi đứng dậy cười nhẹ một cái mà rời đi khỏi đó
Tại một nơi trong quán Bar nhộn nhịp , Tạ Khải vẻ mặt lạnh lùng rời bỏ các cô gái đang đu bám mình mà đi ra ngoài , Anh vừa đi ra ngoài liền nghe câu nói của Tiểu Mộc sắc mặt anh liền thay đổi một cách lạ thường , anh nép người sang một bên mà cười nữa miệng vì những câu nói mà Tiểu Mộc vừa nói ra , đối với anh bây giờ thì tất cả mọi con người đang theo anh chỉ đều vì anh có tiền nên mới cố gắng đu bám anh để kiếm một chút ít gì đó ngoài ra thì chả có gì tốt đẹp
” Lại thêm một người giống như cô rồi Tôn Huyền ” Tạ Khải nói dứt lời thì cũng quay mặt mà rời đi khỏi đó trở về phòng Vip của mình lúc ban đầu , Anh trở về phòng tay cầm ly rượu mà đi lại bên cạnh phía tấm kinh lớn trong phòng nhìn ra ngoài mà suy nghĩ
Tiểu Mộc nghe tiếng mô tô rời khỏi thì cũng rời khỏi nơi ẩn núp của mình mà chạy ra nhìn bóng Trần Thanh khuất dần mà cười nhưng một thằng ngốc trong vô thức , mưa bắt đầu cũng rơi nặng hạt hơn cậu đưa tay từ hạt mưa rơi vào tay mình rồi bắt đầu nhiều hạt rơi cùng một lúc , cậu đứng ngoài mưa tận hưởng cơn mưa nặng hạt đó mà chỉ muốn để nó cuốn đi hết các mệt mỏi , các đau đớn mà cậu vừa nhận lấy , nhưng cậu không hay biết rằng phía sau cậu từ đó luôn có một người sẽ đày đọa cậu đến chết đi sống lại
” Đến cuối cùng cậu cũng chỉ vì tiền mà thôi , cậu thích tiền Tôi giúp vậy ” Tạ Khải nhìn cậu dầm mưa mà uống hết ly rượu rồi ném ly sang một bên với ánh mắt tức giận đến tồi độ
” Chào anh ” Tiểu Mộc đi lại ngồi đối diện Trần Thanh nói với vẻ mặt lạnh lùng , tay cầm ly rượu mà uống từng ngụm một rồi lắc qua lắc lại nhìn ly rượu bằng ánh mắt vô hồn , Trần Thanh nhìn ánh mắt Tiểu Mộc có phần hơi khác thì liền nở một nụ cười mà đặc bó hoa trước mặt cậu cười nhẹ
” Tặng em , Tiểu Mộc ” Trần Thanh giọng nói vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như bao ngày
” Cảm ơn anh ” Tiểu Mộc nhìn bó hoa cười nhẹ rồi trở lại vẻ mặt cũ đôi lúc lại pha thêm một nụ cười lạnh lẽo từ tận đáy lòng mình
” Hôm nay sao em lại hẹn anh ở nơi thế này , em muốn đổi không khí sao ” Trần Thanh nhìn sắc mặt Tiểu Mộc nói rồi nhìn xung quanh tỏ ra vẻ mặt khó hiểu , nhưng miệng vẫn cười tươi
” Đúng vậy lâu lâu thì chúng ta cũng nên đổi không khí một chút chứ ” Tiểu Mộc cười nữa miệng nhìn anh nói
” À , hôm nay anh định đến gặp em để hỏi xem hôm nào chúng ta đi thử đồ cưới , em rảnh ngày nào ” Trần Thanh nhìn sắc mặt cậu có mùi thuốc súng thì liền đổi đề tài để nói , nhưng có đổi cở nào thì chuyện chính cũng được bắt đầu ngay sau câu nói của Trần Thanh kết thúc
” Chuyện đó để tính sau đi , hôm nay tôi hẹn anh ra đây là có chuyện quan trọng muốn nói ” Tiểu Mộc uống hết ngụm rượu còn lại rồi đặc mạnh ly lên bàn sắc mặt thay đổi nói
” Em có chuyện gì sao ? Lại còn uống rượu ” Trần Thanh nheo mày mặt nghiêm túc hỏi cậu
” Tất nhiên là tôi có chuyện mới hẹn anh ra đây rồi ” Tiểu Mộc nói lạnh lùng
” Em nói đi anh nghe ” Trần Thanh nhìn mặt Tiểu Mộc lo lắng , thật sự bây giờ trong lòng anh đang cồn cào và anh đang dự đoán được chuyện cậu sắp phải nói ra rồi , anh không muốn thật sự anh không muốn cậu nói ra những lời đó , trong anh bây giờ luôn nghiệm rằng xin em đừng nói những lời đó với anh , nhưng cái suy tư bên trong anh đã đúng , cậu đã nói ra nói những lời đau lòng mà anh không muốn nghe một giây một từ nào , khuôn mặt anh chợt tái lại mà nhìn cậu cười nhẹ rồi cố dương đôi tay mình nắm lấy đôi tay ấm áp của cậu mà cười nhẹ
“Tiểu Mộc em đang đùa với anh sao , anh biết bây giờ anh không có nhiều tiền để lo cho em , nhưng sau này , sau này anh sẽ lo cho em đầy đủ những gì mà em cần , xin em Tiểu Mộc đừng nói những lời đó với anh , xin em Tiểu Mộc à ” Trần Thanh đôi mắt buồn lại , tay chân lúng túng mà nắm lấy tay cậu như đang cố níu lấy hạnh phúc cuối cùng không muốn cho nó vụt mất đi , nếu nhưng bây giờ anh buông tay thì cậu sẽ rời khỏi anh mãi mãi , anh không muốn không muốn chuyện đó xảy ra , Trần Thanh đôi tay lạnh lại mà nhìn Tiểu Mộc với đôi mắt xa xăm nhưng cố xin cậu đừng đâm những vết kim đó vào tim anh nữa , nhưng dường như cậu không nghe được những lời nói đó của anh , không nghe được mãi mãi cậu vẫn không nghe được
” Trần Thanh à , chúng ta kết thúc tại đây thôi , tôi mệt mỏi rồi , anh nói lo cho tôi sao , Tôi cần anh lo bây giờ chứ không cần sau này , buông ra ” Tiểu Mộc đôi mắt xa xắm hất mạnh tay anh ra mà nói những lời cậu nghĩ sẽ chẳng bao giờ dám nói , nhưng bây giờ thì sao đã nói rồi nói hết rồi , đôi tay anh lạnh dần lên khi đang nắm lấy cậu , Tiểu Mộc cảm nhận được anh đang rất bối rối khi nghe cậu nói những lời nói đó , nhưng làm sao đây hả Trần Thanh anh và em chúng ta có duyên , yêu nhau nhưng không đến được bên nhau rồi , không được bên nhau rồi Trần Thanh à , em xin lỗi anh , anh đừng nhìn em bằng đôi mắt đó em xin anh , đôi mắt đau khổ , đôi mắt níu kéo Trần Thanh em xin anh hãy chấp nhận nó đi , Trần Thanh môi cười đau khổ mắt chợt buồn lại mà nhìn tay anh mà ngước đôi mắt nhìn cậu
” Tiểu Mộc à , đừng như vậy nữa anh sai rồi. Anh biết mọi chuyện là do anh , em tha lỗi cho anh một lần này , chỉ một lần này ” Trần Thanh nhìn Tiểu Mộc nói đau khổ , đôi mắt anh đã đọng nước và có một giọt nhỏ lăng dài trên gò má rồi Tiểu Mộc nhìn giọt nước mắt long lanh nhờ ánh đèn bên trong mà muốn đưa đôi tay mình lên gạt nó đi và nói , không em không muốn xa anh không muốn xa anh một chút nào cả Trần Thanh , nhưng bây giờ cậu đành phải đánh đổi cái hạnh phúc nhỏ nhoi này mà lấy cái tình thân mà thôi , nếu như được lựa chọn chỉ một lần nữa thì cậu cũng chỉ chọn tình thân mà thôi
” Anh không hiểu lời tôi nói sao , anh đừng cố chấp đến vậy , Chiếc nhẫn này tôi trả lại anh , đúng là đồ rẻ tiền mà , tôi sắp phải cưới một người giàu có rồi cho nên những thứ này của anh thật là rẻ mạt ” Tiểu Mộc đứng dậy nhìn anh nói to giọng nhưng trong lòng lại đau như cắt và tự trách tại sao mày lại nói ra những lời đó với Trần Thanh chứ , không phải mày rất yêu anh sao , nhưng tại sao giờ phút này mày lại cắt đứt cái tình yêu mày dành cho anh như vậy hả Tiểu Mộc , nhưng điều đó cũng tốt cho anh thôi rời xa cậu anh sẽ có được cuộc sống mới biết đâu anh sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên người khác thì sao , chiếc nhẫn này thôi đành gửi lại anh mong anh có thể tìm được chủ nhân cho nó và sống hạnh phúc với nhau vậy , Trần Thanh à đau , em đau lắm nói ra những lời làm anh đau khổ thì em càng đau khổ hơn gấp bội lần , nhưng vì bố em phải chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặp vì tiền như thế mà thôi , Trần Thanh em mong rằng sau này anh sẽ tìm được một người tốt hơn em để anh có thể lấp đầy cái khoảng trống đau khổ em đang tạo ra cho anh , Trần Thanh em yêu anh , Tiểu Mộc nhìn thẳng vào người Trần Thanh đang ngồi gập mình nhìn chiếc nhẫn đang xoay tròn rồi dừng hẳn kia mà anh như đứng hình , Tiểu Mộc xót xa khi nhìn khung cảnh đó mà đôi mắt như muốn rơi lệ , Trần Thanh nhặt lấy chiếc nhẫn lên nhìn nó rồi nhìn thẳng lên cậu bây giờ thì đôi mắt anh đã đỏ ngầu lên rồi , hình ảnh này lại làm tim cậu nhưng đang bị sát thêm muối , cậu không kiềm được ánh mắt đó mà quay mặt hướng khác để trách nó đi , ánh mắt đó cậu sợ cậu rất sợ , ánh mắt như nói lên tại sao em lại đối sử với anh nhưng vậy , tại sao em lại biến trở thành một con người hám tiền như vậy , vào nhiều cái tại sao mà cậu không muốn nói thêm nữa , Trần Thanh đứng dậy tay nắm lấy tay Cậu mà cố níu lấy chút hy vọng cuối cùng để được ở bên cậu
” Tiểu Mộc , em đừng như vậy nữa , đừng làm như thế mà Tiểu Mộc ” Trần Thanh đôi mắt lạnh đi mà nhìn lấy cậu nói yếu ớt trong tiếng nhạc nơi đó , bây giờ trong đầu anh lúc này nhưng một hố đen ở nasa anh không thể nào nghĩ được đến chuyện gì khác nữa , mọi chuyện đã đến rất nhanh và cũng đã đi rất nhanh , nhưng bây giờ thứ anh chỉ biết đó là cậu , anh không muốn mất cậu một chút nào , cậu như nguồn sống của anh vậy chính cậu đã quật dậy con người của anh đến bây giờ lại chính tay cậu nhấn chìm nó xuống làm sao anh sống nỗi khi thiếu hình bóng cậu mỗi ngày đây chứ , Tiểu Mộc mắt nhắm chặc lại mà kìm hãm đi cái sự đau khổ trong mình mà hất mạnh tay anh ra rồi đi sát lại gần anh
” Tôi sắp phải cưới con trai nhà Họ Tạ rồi , anh ta tên Tạ Khải là con trai di nhất của dòng tộc họ , tôi cưới được anh ta thì có tài sài , một tài sản kết xù đó anh biết không , anh làm sao mà sánh được với anh ta mà níu giữ tôi , anh chỉ là một thẳng cảnh sát quèn tiền mỗi tháng thì lẹt đẹt bao nhiêu đồng , còn Tạ Khải anh ta thì sao chủ của một vườn trà có tiếng , anh ta chỉ cần ngồi không tiền cũng đến đó , anh so sánh được với anh ta không , hiện tại tôi cần tiền và rất cần tiền ” Tiểu Mộc đẩy mạnh Trần Thanh ngã xuống ghế bên cạnh mà quay người rời khỏi nới đó , Trần Thanh như chết điếng khi nghe từ lời từ chữ mà cậu nói ra đều là tiền tiền và tiền những câu nói cậu nói ra nhưng đâm thẳng vào anh ,chỉ vì anh là một thẳng nghèo hèn thấp kém hơn người ta mà mới như vậy sao , vì anh nghèo mà bị mất đi tình yêu bao nhiêu năm sao , không đúng Trần Thanh như gã điên là lắc đầu trong vô thức mà vội vàng đứng dậy chạy theo đi tìm Tiểu Mộc , anh rời khỏi nơi ồn ào đó mà chạy thẳng ra ngoài cố gào thét tên Tiểu Mộc trong vô thức , nhưng đáp lại với tiếng gọi của anh chính là một khoảng không vô thức , Trần Thanh bất lực mà buông người ngồi giữ lòng đường nơi anh gửi xe mà đưa mặt lên trời nhìn bầu trời tối đen đi mà thì thầm
Tiểu Mộc chạy nhanh ra ngoài tìm một chổ vắng người rồi bật khóc thành tiếng , cậu đang tự hỏi tại sao ông trời lại đối xử với cậu như vậy , tại sao mọi chuyện lại chỉ ập xuống trên người cậu , người cậu yêu quý nhất trên đười thì đang nằm trên giường bệnh đợi tiền để được sống , còn một người cậu yêu hết lòng thì tại sao lại chia tay trong đau khổ đến thế này , có phải ông đang trừng phạt con không , xin ông nếu như ông muốn trừng phạt con thì ông làm gì con cũng đồng ý , nhưng đừng phạt những người con yêu thương , xin ông… Tiểu Mộc bất lực ngồi tựa lưng vào chiếc xe bên cạnh mà khóc , tiếng khóc cậu chợt tắt khi tiếng nói Trần Thanh vang lên , tiếng gọi trần Thanh nhưng đang xé nát cậu ra từng mảnh một vậy , nó ghìm xâu vào trong lòng cậu làm cậu đau đớn đến thấu trời , Trời chợt rơi từng hạt mưa nhỏ , Trần Thanh đang ngồi chợt đưa tay chạm nhẹ từng hạt mưa rồi đứng dậy cười nhẹ một cái mà rời đi khỏi đó
Tại một nơi trong quán Bar nhộn nhịp , Tạ Khải vẻ mặt lạnh lùng rời bỏ các cô gái đang đu bám mình mà đi ra ngoài , Anh vừa đi ra ngoài liền nghe câu nói của Tiểu Mộc sắc mặt anh liền thay đổi một cách lạ thường , anh nép người sang một bên mà cười nữa miệng vì những câu nói mà Tiểu Mộc vừa nói ra , đối với anh bây giờ thì tất cả mọi con người đang theo anh chỉ đều vì anh có tiền nên mới cố gắng đu bám anh để kiếm một chút ít gì đó ngoài ra thì chả có gì tốt đẹp
” Lại thêm một người giống như cô rồi Tôn Huyền ” Tạ Khải nói dứt lời thì cũng quay mặt mà rời đi khỏi đó trở về phòng Vip của mình lúc ban đầu , Anh trở về phòng tay cầm ly rượu mà đi lại bên cạnh phía tấm kinh lớn trong phòng nhìn ra ngoài mà suy nghĩ
Tiểu Mộc nghe tiếng mô tô rời khỏi thì cũng rời khỏi nơi ẩn núp của mình mà chạy ra nhìn bóng Trần Thanh khuất dần mà cười nhưng một thằng ngốc trong vô thức , mưa bắt đầu cũng rơi nặng hạt hơn cậu đưa tay từ hạt mưa rơi vào tay mình rồi bắt đầu nhiều hạt rơi cùng một lúc , cậu đứng ngoài mưa tận hưởng cơn mưa nặng hạt đó mà chỉ muốn để nó cuốn đi hết các mệt mỏi , các đau đớn mà cậu vừa nhận lấy , nhưng cậu không hay biết rằng phía sau cậu từ đó luôn có một người sẽ đày đọa cậu đến chết đi sống lại
” Đến cuối cùng cậu cũng chỉ vì tiền mà thôi , cậu thích tiền Tôi giúp vậy ” Tạ Khải nhìn cậu dầm mưa mà uống hết ly rượu rồi ném ly sang một bên với ánh mắt tức giận đến tồi độ