Truyện Đi Sau Về Trước

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 1b

Sáng hôm sau, Khải Nguyên là người dậy trước. Anh nhìn thấy Ngọc Đường vẫn còn ngủ rất say nên không muốn đánh thức và anh rời khỏi giường đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Ông Trình Phong cũng đã thức và đang ở trong phòng thể dục chạy trên máy chạy bộ. Khải Nguyên đi vào cúi đầu chào ông.

– Con chào bố!

Ông Trình Phong tắt máy và đi xuống Khải Nguyên cầm lấy chiếc khăn đưa cho ông.

– Ngọc Đường chưa dậy sao?

– Vâng.

Ông Trình Phong chậm mồ hôi trên người rồi nói.

– Đám cưới rồi, hai đứa có kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật không?

– Con nghĩ là không cần đâu ạ.

– Vậy sao được, có ai đám cưới mà không có tuần trăng mật chứ.

– Thay vì đi hưởng tuần trăng mật con sẽ dùng số tiền đó mua quà mang về quê cho gia đình .

– Về phần quà cáp cho bên nhà thông gia đương nhiên là phải chuẩn bị rồi. Bố sẽ lo phần đó còn con tranh thủ lúc đang còn nghỉ phép đưa Ngọc Đường đi hưởng tuần trăng mật đi. Chắc là thằng bé sẽ rất vui đấy.

Dù ông Trình Phong có bảo thế nào thì Khải Nguyên cũng chỉ ậm ừ cho qua. Vì cuộc hôn nhân này là do ông Trình Phong quyết định và Khải Nguyên thì không muốn làm đứa con bất hiếu.

Thay đồ xong, ông Trình Phong và Khải Nguyên cùng ngồi vào bàn ăn sáng. Ở trên phòng, Ngọc Đường đã ngủ dậy cậu cầm lấy đồng hồ để xem giờ thì mới biết đã gần chín giờ sáng. Cậu quýnh quáng phóng vào toilet làm vệ sinh gáp thay quần áo rồi chạy xuống dưới nhà và Khải Nguyên ngồi ở salon cầm tờ báo giương mắt nhìn cậu.

– Em làm gì mà quýnh quáng vậy?

Ngọc Đường gãi đầu nhoẻn miệng cười.

– Em xin lỗi, sáng nay em còn định là dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho bố và cho anh. Nhưng mà không hiểu sao em lại ngủ quên.

– Bố đã ăn sáng và cũng đi làm rồi.

– Thôi chết! Ngọc Đường kêu lên và cậu định chạy trở lên phòng lấy chìa khóa xe thì Khải Nguyên vụt đứng lên chụp lấy tay cậu.

– Chuyện gì nữa hả?

– Em nghĩ mình đã bị muộn giờ làm.

Khải Nguyên vứt tờ báo xuống bàn rồi chỉ một ngón tay vào thái dương của Ngọc Đường.

– Đầu óc em đang nghĩ gì thế?

– ….! Ngọc Đường im lặng nhìn Khải Nguyên.

– Bố đã cho em nghỉ phép hai tuần để kết hôn và em chỉ mới nghỉ có hai ngày thôi mà.

Như sực nhớ Ngọc Đường đưa tay che miệng cười khúc khích.

– Xin lỗi, em quên mất.

– Quên, quên cái đầu em. Khải Nguyên cốc nhẹ lên đầu của Ngọc Đường rồi đi ra xe, Ngọc Đường bước theo sau anh và hỏi.

– Anh à, anh muốn đi đâu vậy?

– Thì đi làm. Anh quay qua đáp gọn và Ngọc Đường đứng ngây người ra nhìn anh.

– Đi làm, không phải anh cũng đang nghỉ phép sao?

– Anh đã xin hủy ngày phép còn lại rồi. Em cũng biết đấy, bệnh nhân của anh đang rất cần anh.

– Vâng, em hiểu mà. Anh đi làm ạ.

– Uh, em ở nhà thích đi đâu thì cứ bảo tài xế đưa đi. Có gì thì gọi cho anh.

– Vâng.

Ngọc Đường nhón chân định hôn lên má của Khải Nguyên nhưng anh đã quay mặt đi và ngồi vào trong xe. Chiếc sẽ từ từ lăn bánh rời khỏi khuôn viên của ngôi biệt thự. Ngọc Đường nhìn theo xe của Khải Nguyên mà ánh mắt cậu trở nên đượm buồn. Nhưng sau đó có điện thoại của nhà cậu gọi cho cậu và cậu đã lập tức vui vẻ nghe máy.
 

Bài tương tự