Truyện Đâu Chỉ Là Yêu

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Tập 3: Bất chợt gọi tên hắn

Thế rồi gần 1 tuần trôi qua, tôi và hắn lại chạm mặt nhau, hắn nhìn tôi cười, nụ cười tươi roi rói. Tôi tự hỏi rằng có lẽ nào hắn vui khi chạm mặt hắn trở lại, hay là mình ngộ nhận suy từ mình ra người, chẳng rõ. Thôi kệ!

Trong lúc đang loay hoay với mấy đứa trước cửa lớp, chợt có bàn tay vỗ nhẹ lên vai, tôi giật mình quay lại, hắn vẫn gác cánh tay thoải mái giống như hai đứa đã thân quen từ muôn kiếp trước. Một cảm giác bình yên lan tỏa khắp cơ ngơi là người, tôi cứ như đang cầu xin thời gian đứng yên và đừng trôi nữa, để cánh tay ấy mãi trên bờ vai này, để lòng tôi được vui như mở hội, để thấy tim như lạc những nhịp đầu đời. Chợt hắn lên tiếng: “Làm gì bữa giờ lặn đâu không thấy!?” Tôi cười cười, hất mặt về phía cuối lớp, đáp: “Lặn chỗ đó đó!”. Hắn cười cái hì, bảo: “Tưởng bỏ chạy rồi chứ!”. Mấy đứa đứng gần cứ nhìn hai thằng tôi rồi nhìn nhau, chẳng đứa nào hiểu tôi với Hào đang diễn tuồng gì mà đứa thì chạy trốn, thằng thì bỏ chạy… Hắn cười vỗ nhẹ cái trên vai tôi rồi bỏ về lớp.

Giờ giải lao cũng hết, vào chỗ ngồi thì thấy cuốn Mực Tím hôm đưa cho hắn đang nằm trên bàn, vội mở ra, hắn trả lại nguyên “thư tình” tôi gởi hôm trước. Thú thật, cảm giác vừa xấu hỗ, vừa tưng tức như đang lao thẳng vào trong tôi chứ chẳng phải gõ nhịp từ tốn, lượng lờ.

Phải chăng, khi bị từ chối để nghị nào đó kể cả đề nghị làm quen với một đứa con trai thôi, con người ta đều có thể trở thành phiên bản mới của chính mình, với nhiều cái sai, cái lỗi. Tôi nghĩ bụng: “Chắc hắn không muốn làm quen với mình, mà thôi, cũng được, không có gì.”

Buồn biết bao, khi một lần nữa ta như đang thỏa hiệp với những suy nghĩ riêng mình, sao tôi thấy mình giỏi cái khoản này thiệt tình. Tôi ngồi đó, bâng khuâng chợt nhớ lại những khoảng khắc chạm mặt nhau, nhớ cái vỗ nhẹ vai mình, hắn hỏi sao mấy nay không thấy… Hóa ra hắn đã đi tìm, có để ý, quan tâm đến nhau mới không thấy mình ra ngoài, bằng không mình ở đâu mặc kệ chứ hắn quan tâm làm gì. Vội giở cuốn báo ra, cầm “bức thư tình đầu tiên” ấy lật ra giữa, tôi thốt lên “trời ơi!” chỉ vừa đủ để một mình nghe khi nhìn thấy chữ “Yes!” rất to ở trang thư sau. Tôi vui mừng, hạnh phúc và phấn chấn đến mức có thể ôm ghì bức thư ấy vào lòng và chạy khắp sân trường bằng cả niềm vui sướng. Điên thật!

Hai ngày sau, đi đăng ký học Anh văn buổi tối ở trường, tự dưng nhìn ra cổng thấy hắn ngồi trên xe đạp, nhìn nhau cười cười. Tôi từ từ bước tới, hất hàm.

– Đi đâu đây cha!

– Gọi cái gì? Hắn trợn ngược mắt nhìn tôi.

– Tui hỏi đi đâu?

– Tui không thích ai gọi mình bằng cha!

– Tui hỏi đi đâu mà?

– Tui thích gọi bằng tên!

– Tui-hỏi-đi-đâu! – cơn lì tôi nổi lên.

– Tui cũng không thích ai đó xưng tui với mình luôn!

– Khùng! – Tôi phải dùng đến từ của miệng của mình.

Tôi có tật nếu không hài lòng ai, thấy ai đó làm gì là lạ tui cứ gắn cho một từ là xong: “khùng”. Đúng, với tôi thì hắn cũng không ngoại lệ.

– Ừ, tui khùng nên tui mới đi đăng ký học Anh văn cho giống ai kia, đồ 4 mắt!

Dứt câu hắn cười hí hí, nghe hắn gọi 4 mắt tự dưng tôi cũng phì cười bởi trước giờ chẳng ai gọi tôi như vậy.

– Hào học lớp nào?

– Chưa đăng ký sao biết lớp, Kiên học lớp nào vậy, chút vô xin học chung!

– Chưa đăng ký sao biết lớp, chút vô xin học chung! – Tôi nhại lại.

– Bớt nhây nha! – Hắn cười cười.

Nói chuyện một lúc, , gần 18h mà lúc này trời vẫn nắng nên chuông reo làm hai đứa giật mình bởi tưởng còn sớm. Tôi lững thững bước đi giữa những vạt nắng cuối ngày yếu ớt xuyên qua tán lá bàn xanh ngắt, đổ thành những vệt dài và rộng bóng hai đứa xuống phía cuối sân trường. Đóng tiền xong, vào lớp, lớp vắng tanh, đâu chừng hơn chục người, hai đứa ngồi chung bàn nhưng đứa đầu này đứa đầu kia. Sau đó có nhỏ nữa bước vào lớp, nhỏ đi vòng ra ngồi một mình ở chiếc bàn phía sau lưng hắn.

Thầy bước vào lớp, cả lớp ồ lên vì thầy rất trẻ, đẹp trai. Ông thầy giời thiệu tên Sơn… Thầy Sơn cũng nói đây là ngày đâu tiên cho nên muốn lớp làm quen với nhau là chính. Tôi có kiểu hay quan sát chi li từng người nên nghe vậy cũng thấy khoái, mặc dù biết hiểu thêm mấy người này cũng chẳng để làm gì, có chăng thì chỉ được cái mất thời gian, ấy vậy mà vẫn thấy hào hứng, hình như chứng nào tật ấy. Ai đứng lên giới thiệu, tôi đều nhìn và nghe kĩ, tới hắn nói thì tôi chỉ nghe hơi kĩ chứ không thiết nhìn. Giới thiệu vài ba câu tiếng anh bì bõm xong, hắn ngồi xuống quay sang phía tôi: “Làm gì cười!” Tui nhướng mắt: “Thich! Được không?”

Hắn lết đến gần hơn, tay cầm cây thước lăm lăm trong tay, may mà hắn nói đủ mình tôi nghe:

– Từ nay, 4 mắt láo láo là anh quất bằng cái này!

– Gớm! Anh cơ đấy, gớm! – Tôi hỏi vặn lại.

– … – Hắn lườm lườm.

– Còn nếu không láo thì sao? – Tôi tiếp.

– Nếu không láo thì hôm nào học Anh văn 4 mắt vào chở anh! – Hắn đáp liền ngay lập tức.

Thú thật, tôi không thuộc dạng giỏi chửi thề, vậy mà vừa nghe hắn để rới câu nói ấy xuống cái độp tôi liền chu mỏ “Á cái đừu!” như khuyến khích hắn gian manh hơn nữa vậy.

Nghe, hắn lại cười rất khoái chí, cười đến mức không quan tâm thầy đang nói gì, tôi cũng giống hắn, cười tít cả mắt. Đến khi bạn nữ phía sau giới thiệu, mới biết là tên Tuyên Dung, cũng học lớp 10 nhưng trường khác, nhưng nhà thì đi về chung đường với hắn.

Nghe vậy, hắn nhoi nhoi quay đầu xuống bắt chuyện, hỏi đủ điều. Tự dưng tôi thấy có chút bứt rứt, bực bội trong lòng nhưng vẫn cứ ngồi im chẳng nói chẳng rằng, thầm nghĩ: “Đừng nói là mày muốn làm Chữ Đồng Tữ nha ku!”. Nghĩ đến đó, tôi nhếch mép cười một mình. Còn hắn, nói chưa kịp chán thì ông thầy nhắc tên, quê, hắn quay lên, nhìn tôi như thăm dò.

– Sao tự dưng 4 mắt nhìn chán dzị taaaaaaaa!

– …

– Người ta đui mù đã khổ, đui mù mà kiêm luôn cả câm lẫn điếc nữa chắc khổ hai đứa nghe.

– Khùng!

– Há há há – hắn cười khi tôi chịu mở miệng.

Ngồi học chăm chú được tí thì hắn lại nhích sang phía tôi, cả hai thân thể như sắp chạm vào nhau, hắn đưa tay ra sau vỗ nhẹ vào vai và rồi để im nơi đó. Một cảm giác là lạ, quay sang hắn tôi cười cười: “Giờ muốn gì mà khều khều đây? Học đi!” Nghe vậy hắn bảo: “4 mắt cho anh Hào mượn cây viết, cây này đứt mực rồi!”. Quay sang hắn, tôi đùa mà cứ như thật: “Còn cây nào khác thì cứ lôi ra mà xài đi!” Nghe vậy, hắn cười nhìn rất đểu: “Anh giữ hơn 10 năm nay rồi 4 mắt ạ, lấy ra chúng nó bỏ học, chúng nó ngu hết, tội chúng nó”. Tôi đã không nhũng nhịn cười mà lại cười lớn nữa là khác. Thầy nhìn xuống, cả hai im lặng một lúc, tôi nói tiếp: “Học tử tế thì anh đây cho mượn, còn ngồi chọt người khác thì cần đếch gì đến bút viết mới chọt được!”. Miệng nói vậy chứ tay cũng lấy cho hắn cây viết: “Nè cha!”. Bỗng dưng hắn đổi nét mặt và hạ tong rất ôn tồn: “Đã nói không thích ai gọi là cha rồi mà!” Tôi thầm nghĩ bụng: “Không thích cũng kệ!”

… Vậy là 90 phút của buổi học đầu tiên trôi qua chẳng đọng lại gì nhưng bù lại được cái đôi co với hắn nhiều hơn, hiểu thêm hắn chút và thấy có cơ hội gần hắn. Ra đến nhà xe hắn rủ đi ăn chè rồi về, tôi gật đầu, thấy nhỏ Tuyên Dung dắt xe ngang qua, hắn cũng kêu: “Dung đi ăn chè không, chút về chung luôn!”. Không lẽ tôi nói vậy hai người đi đi rồi về chung luôn, còn tôi đi khác đường nên về trước. Thật ra, nghe hắn rủ nhỏ Dung tôi thấy không vui nhưng cũng không có lý do gì để phản đối. Bất chợt, tôi thấy mình lãng như cái đìa!

Ba đứa ngồi bên nhau cũng hỏi chuyện học hành linh tinh đủ loại, cơ mà hai đứa kia nói nhiều, tôi chỉ ăn và ăn chứ chẳng muốn nói. Chè chỗ này ngon, vậy đấy nhưng sao cứ thấy chán và chẳng ngon lành gì. Còn hắn, cười nói huyên thuyên thao thao với Tuyên Dung để rồi tự dưng tôi đâm ra khó chịu với nhỏ, bằng chứng là khi nhỏ hỏi gì tôi tôi cũng trả lời cho qua, lấy có.

Tính tiền xong, ba đứa dắt xe ra về. Hắn với Dung cứ song song thật chậm phía sau, mình tôi cũng đạp thật chậm phía trước cứ như vừa đi vừa chờ. Cảm giác thật khó chịu nên thôi quyết định đạp thật nhanh đi trước, khỏi chào.

Đường về nhà hơi vắng, hôm ấy trăng sáng, ruộng lúa hai bên đường vừa gặt xong đang trong lúc cầy ải, phơi khô.

Một mình, bây giờ tôi lại đạp thật chậm…

Một mình, tôi lại nghĩ về hắn, nghĩ thật nhiều…

Một mình, bất chợt từ miệng tôi bật ra một thanh âm chính xác là gọi tên hắn – Hào.

Một mình, tôi nhớ lại cảm giác khi hắn đặt tay lên vai mình…

Và bây giờ, hơn ai hết tôi biết hắn đã ở lại trong lòng mình…

Đêm thanh tịnh, nằm nhìn qua khung cửa sổ mà không tài nào chợp mắt được, gió bên ngoài đang rào rạt, những hạt mưa nhỏ đâu đó rớt nhẹ trên đám lá vú sữa sau hè… Tôi trằn trọc và ước gì được thu mình nhỏ lại để có thể làm mưa tan đi như Trịnh Công Sơn, bé lại để cất giữ tất cả khoảnh khắc, tất cả cảm xúc khi tôi nghĩ về hắn cũng như những ngày tươi đẹp, bởi tôi sợ rằng ngày mai, tất cả sẽ trôi xa hun hút, sẽ lạt phai rồi mất đi như cơn gió đang thổi ngang qua khung trời, ở đó có một thằng con trai như biết mình đang xôn xao, xôn xao nhiều lắm…



 
Người đăng Bài tương tự Diễn đàn Bình luận Ngày
D Hồ Chí Minh - Sài gòn - HCM 0
Vinhconheo Tin tức LGBT - Thế giới thứ 3 0
boyvn Ảnh Hot Boy Trai đẹp 0
boyvn Ảnh Hot Boy Trai đẹp 0
Vinhconheo Tin tức LGBT - Thế giới thứ 3 0
H Hồ Chí Minh - Sài gòn - HCM 2
H Hồ Chí Minh - Sài gòn - HCM 0
E Đà Nẵng - Quảng Nam 1
N TÌM BẠN BỐN PHƯƠNG 3
N Hồ Chí Minh - Sài gòn - HCM 138

Bài tương tự