A
PHẦN I- XUI XẺO HAY MAY MẮN?
——————————-
.:: Chương 1 ::.
Địa điểm: Chung Cư Y-Thành Phố Z
Thời gian: 22h 37p
“Ầm..Ầm.. Ruỳnh Ruỳnh Ruỳnh… ” – mặt đất yên bình bỗng nhiên chấn động mãnh liệt,các toà nhà lắc lư mãnh liệt tưởng chừng như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào… Tất cả mọi người tán loạn ùa ra đường, tận lực tránh xa thứ có thể đè chết mình……. À, ngoại trừ một người- nhân vật chính của chúng ta. Lúc này, trong một căn phòng tương đối rộng rãi được bài trí theo gam màu lam nhạt , một thiếu niên thanh tú đang cố hết sức để vươn tới chiếc xe lăn bị trận chấn động hất ra xa… Khi đã an ổn ngồi trên xe lăn, Dương cố hết sức di chuyển ra khỏi phòng,nhưng không may, bánh xe đã bị lỏng ốc và khi vừa chuyển động, cả chiếc xe mất thăng bằng ngã nhào ra đất kéo theo Dương Dương đang khẩn trương cùng kinh hoảng. Cố loay hoay thoát khỏi chiếc xe lăn thì mặt đất lại rung chuyển lần nữa, Dương bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt cùng bi thương không cách nào tả xiết. Hai dòng nước mắt không biết tự khi nào rơi lã chã ướt đẫm gò má tái nhợt… Cậu chợt nhớ tới từ khi cha mẹ xảy ra tai nạn mất đi, mình thì lại bị phế hai chân… Cuộc sống đã không còn đủ sức níu kéo cậu. Thôi thì, nếu ý trời đã muốn vậy thì cứ để cậu chết đi.
“RẦM RẦM…UỲNH UỲNH”..
Đợt địa chấn thứ hai lại kéo đến, có vẻ còn mạnh hơn đợt trước….. Điều cuối cùng Dương nhìn thấy đó là một mảnh tường màu xanh ngay trước mắt…. Trong khung cảnh hỗn loạn đó, không ai để ý tới một hố đen quỷ dị xuất hiện trên đỉnh khu chung cư…. Rồi biến mất!
…..
“Đây…là đâu? Có ai không?” – Dương cảm thấy bản thân hết sức nhẹ nhõm, từ khi tỉnh lại cậu đã thấy mình đang ở trong một chỗ tối mịt…có một thứ gì đó thúc đẩy cậu không ngừng đi về phía trước. Mặc dù đã cố hết sức kêu gọi nhưng chẳng ai đáp lại. Dương đành cứ đi thẳng về phiá trước, đột nhiên trước mắt chói loà, cậu liền lâm vào hôn mê nên không hề hay biết ngay lúc đó trong không gian u ám đó .. Một giọng nói trầm ổn cất lên kèm theo tiếng thở dài nhè nhẹ như có như không…
“Tiểu Dương…. Con phải hạnh phúc đấy.”
-.- Hết chương 1 -.-
——————————-
.:: Chương 1 ::.
Địa điểm: Chung Cư Y-Thành Phố Z
Thời gian: 22h 37p
“Ầm..Ầm.. Ruỳnh Ruỳnh Ruỳnh… ” – mặt đất yên bình bỗng nhiên chấn động mãnh liệt,các toà nhà lắc lư mãnh liệt tưởng chừng như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào… Tất cả mọi người tán loạn ùa ra đường, tận lực tránh xa thứ có thể đè chết mình……. À, ngoại trừ một người- nhân vật chính của chúng ta. Lúc này, trong một căn phòng tương đối rộng rãi được bài trí theo gam màu lam nhạt , một thiếu niên thanh tú đang cố hết sức để vươn tới chiếc xe lăn bị trận chấn động hất ra xa… Khi đã an ổn ngồi trên xe lăn, Dương cố hết sức di chuyển ra khỏi phòng,nhưng không may, bánh xe đã bị lỏng ốc và khi vừa chuyển động, cả chiếc xe mất thăng bằng ngã nhào ra đất kéo theo Dương Dương đang khẩn trương cùng kinh hoảng. Cố loay hoay thoát khỏi chiếc xe lăn thì mặt đất lại rung chuyển lần nữa, Dương bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt cùng bi thương không cách nào tả xiết. Hai dòng nước mắt không biết tự khi nào rơi lã chã ướt đẫm gò má tái nhợt… Cậu chợt nhớ tới từ khi cha mẹ xảy ra tai nạn mất đi, mình thì lại bị phế hai chân… Cuộc sống đã không còn đủ sức níu kéo cậu. Thôi thì, nếu ý trời đã muốn vậy thì cứ để cậu chết đi.
“RẦM RẦM…UỲNH UỲNH”..
Đợt địa chấn thứ hai lại kéo đến, có vẻ còn mạnh hơn đợt trước….. Điều cuối cùng Dương nhìn thấy đó là một mảnh tường màu xanh ngay trước mắt…. Trong khung cảnh hỗn loạn đó, không ai để ý tới một hố đen quỷ dị xuất hiện trên đỉnh khu chung cư…. Rồi biến mất!
…..
“Đây…là đâu? Có ai không?” – Dương cảm thấy bản thân hết sức nhẹ nhõm, từ khi tỉnh lại cậu đã thấy mình đang ở trong một chỗ tối mịt…có một thứ gì đó thúc đẩy cậu không ngừng đi về phía trước. Mặc dù đã cố hết sức kêu gọi nhưng chẳng ai đáp lại. Dương đành cứ đi thẳng về phiá trước, đột nhiên trước mắt chói loà, cậu liền lâm vào hôn mê nên không hề hay biết ngay lúc đó trong không gian u ám đó .. Một giọng nói trầm ổn cất lên kèm theo tiếng thở dài nhè nhẹ như có như không…
“Tiểu Dương…. Con phải hạnh phúc đấy.”
-.- Hết chương 1 -.-