A
#Mik viết nhiều chuyện dở quá . Chuyện này mk sẽ cố gắng viết cho xog tp đầu tiên hoàn của mk.
Thể loại: HE, Hiện đại…
Chương 1
” Bây giờ, hai con có thể hôn nhau…”
Giọng cha xứ vang lên nhẹ nhàng nhưng ấm áp. Hoàng Cảnh nắm chặt lấy tay của Tiểu Vũ, khẽ ngắm nhìn cái khuôn mặt ấy 1 lần nữa. Gương mặt trắng bệch do đánh phấn nhưng vẫn ko làm mất đi vẻ đáng yêu của 1 người mà có lẽ chỉ dành cho Hoàng Cảnh.
Tim Hoàng Cảnh đập thình thịch. Vậy là từ nay Hoàng Cảnh chính thức có vợ rồi, mà đây là 1 ng đặc biệt, 1 ng con trai. Từ nay, sẽ có người ở nhà chờ Hoàng Cảnh về ăn cơm rồi. Nghĩ đến đó mà trái tim Hoàng Cảnh hư sướng run lên. 1 nụ cười tươi như hoa nở trên môi của vị tổng tài nổi tiếng lạnh lùng nhưng bên trong thì trống rỗng, nhạt nhẽo. Mọi người ai cũng phải say mình trước nụ cười ấy…
Hai tay Hoàng Cảnh nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Vũ, khẽ nghiêng đầu 1 chút sau cho thoải mái và đặt lên môi Tiểu Vũ 1 nụ hôn…
________
– Chào vợ yêu, anh đi làm đây !!!
Hoàng Cảnh khẽ cười 1 cái trước khi đi ra khỏi nhà. Đã 2 tháng rồi, kể từ khi Hoàng Cảnh rước Tiểu Vũ về làm dâu. Tiểu Vũ là 1 người vô cùng tốt, lại đáng yêu vô cùng. Tuy nhỏ nhắn và hơi mỏng manh nhưng lại là 1 người vô cùng mạnh mẽ…
… Lại 1 ngày mới bắt đầu. Tiểu Vũ khẽ lau mồ hôi trên trán mà sắp xếp lại đồ ăn. Hoàng Cảnh thường đi làm sớm, nhưng Tiểu Vũ luôn luôn chuẩn bị cho chồng mình đầy đủ từ sớm tinh mơ. Khi Hoàng Cảnh vẫn đang lăn lộn trên giường với cái gối ôm thì bên ngoài phòng ăn, Tiểu Vũ đang tất bật chuẩn bị cơm cho chồng. Tiểu Vũ ko chấp nhận được việc chồng của mình đang phải làm việc vất vả mà lại phải đi ra ngoài ăn cơm trưa. Hơn nữa, chưa chắc đã đảm bảo vệ sinh ak…
Hôm nào cũng vậy, cặp của Hoàng Cảnh đều đem theo 1 hộp cơm màu xanh dương. Đó có thể là ít trứng cuộn, ít cơm, ít thịt rang mặn hay 1 ít salad, nhưng Hoàng Cảnh luôn ăn hết, cũng bởi Hoàng Cảnh rất yêu vợ mình. Nhìn 1 tên đàn ông nhỏ nhắn mà sớm tối tất bật việc nhà, lại còn điều khiển mấy quán bán hàng ko nhỏ, thật sự vô cùng mệt mỏi ak. Lam Tổng tài điều hành hơn 3 doanh nghiệp đối với Hoàng Cảnh đã là rất khó, vì vậy nên bế tắc vẫn thường hay xảy ra. Nhưng 1 khi về nhà, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Vũ nhìn mình thì Hoàng Cảnh ko giữ được bình tĩnh mà ôm chầm lấy Tiểu Vũ. Mọi tâm tư trong lòng Hoàng Cảnh, Tiểu Vũ đều có thể hiểu được. Tiểu Vũ là 1 học sinh suất sắc của khóa học Tâm lí, vì vậy mà ko 1 điều j có thể qua mắt của Tiểu Vũ. Có thể ng ngoài nghĩ Hoàng Cảnh ung dung, tự tại, lòng ko 1 chút gợn sóng nhưng khi gặp Hoàng Cảnh ôm chầm lấy Tiểu Vũ kể mọi chuyện bế tắc trong lòng ra thì mọi người mới hiểu làm tổng tài vô cùng cực khổ…
Nhưng, Tiểu Vũ luôn đưa ra những ý định chính xác, chỉ 1 lời nói thôi, mọi rắc rối trong lòng Hoàng Cảnh sẽ được tháo gỡ ngay. Đó có thể là 1 điểm tốt của Tiểu vũ, nhưng so với những điểm khác thì có lẽ đó chỉ là 1 phần nhỏ…
******
– Ak ~~ Đã xong ak …
Tiểu Vũ đã làm xong mọi việc nhà. Từ việc giặt quần áo, đun nấu, quét dọn, gấp chăn, mền,… đều đã hoàn thành 1 cách nhanh gọn, hơn nữa lại vô cùng chất lượng. Từ lúc trở về đây làm dâu, chưa 1 lần nào Tiểu Vũ làm cho Hoàng Cảnh phải phật ý. Mọi người hàng xóm, ai cũng quý cặp vợ chồng trẻ này, hiếm có cặp vợ chồng nào mà lại đẹp đôi và sống có tình nghĩa như họ…
Kính coong ~
– Xin mời vào, cửa ko có khóa ak ~
Tiểu Vũ đang uống trà, liền thấy 1 bộ mặt quen thuộc hiện ra:
– Chào Tiêu Hạ, lâu ngày mới gặp cậu …
Đó là Tiêu Hạ, 1 người bạn của Tiểu Vũ. Có thể nói, Tiêu Hạ là bạn thân nối khố của Tiểu Vũ. Từ hồi 2 người còn nhỏ, đã hay chơi với nhau, dính lấy nhau như hình với bóng. Có thể nói đó là 1 đôi bạn hoàn hảo. Nhưng Tiêu Hạ lại vô cùng đẹp trai và rất trắng. Đi cùng Tiêu Hạ, nghe người người bàn tán xì xầm, Tiểu Vũ cũng có hơi “gato”. Nhưng nhận ra rằng mik cũng chắng thua kém nhiều lắm nên Tiểu Vũ vẫn phớt lờ…
– Lâu ngày mới gặp lại ak ~ Tiêu Hạ giơ tay lên chào Tiểu Vũ – Thế nào, chuyện hôn nhân ra sao rồi ? Mẹ chồng có hay qua đây ko ?
Tiểu Vũ cười cười, rót 1 cốc trà cho Tiêu Hạ rồi nói:
– Cũng ko mấy khi phải lo lắng. Hoàng Cảnh sống rất thoải mái, hơn nữa lại rất bận rộn, nên ko mấy khi ở nhà, thật sự tôi đã ko chọn nhầm người. Còn Lão Nương Nương thì cũng hay qua đây, vì Hoàng Cảnh là con trai lớn mà. Việc ăn uống của Hoàng Cảnh luôn bị Lão Nương Nương chú ý. Nhưng đó ko phải vấn đề với tôi…
Tiểu Vũ nhấp 1 ngụm trà. Vị trà tươi mát thấm dần vào cổ họng của Tiểu Vũ, thấy Tiêu Hạ có vẻ hơi có tâm sự, Tiểu Vũ liền hỏi:
– Tiêu Hạ, còn cậu thì sao. Tôi nghĩ có lẽ sống bên Dương Kì cũng ko tệ…
Tiêu Hạ thở dài, liếc đôi mắt về phía Tiểu Vũ. Phận là con trai nhưng mà cả 2 đều phải đi làm vợ, phải chịu gò bó trong cái gọi là gia đình, có lẽ hơi…
– Thật ra, cũng có hơi vất vả 1 chút. Nhưng tôi chịu được. Hơn nữa, Dương Kì cũng chẳng có người thân, có lẽ tôi sẽ phải cố gắng bù đắp cho anh ấy hơn… Ak, hình như hôm nay cậu ko có đến tiệm hoa sao ? Còn cái quán đồ ăn của cậu nữa, ko lẽ cậu vì gia đình mà quên đi nhân viên của mình sao ?
– Ko đâu. Hôm nay tôi cho họ nghỉ 1 chút. Công việc thật sự rất mệt mỏi. Việc bán hoa ở cửa hàng đó thật sự ko thể đủ được, có lẽ tôi phải mở thêm chi nhánh mới. Còn quán ăn vẫn được duy trì tốt. Các quản lý vẫn thường gọi điện cho tôi để xin ý kiến, nên thỉnh thoảng tôi mới đến đó…
Tiểu Vũ nhìn cốc trà đang nguội dần. Công việc có lẽ cũng hơi bận rộn, nhưng Tiểu Vũ thích như vậy. Giờ đây sáng nào cũng phải dậy sớm chuẩn bị cơm, đến trưa thì đến quán bán hoa xem việc buôn bán ra sao. Đến chiều thì tạt qua các quán ăn của mình mở hồi còn chưa lấy chồng. Chiều tối thì phóng vô chợ hay đi vô siêu thị mua đồ, thỉnh thoảng có thời gian rảnh thì qua thăm bố mẹ chồng. Còn bố mẹ Tiểu Vũ thì hơi xa 1 chút, nên hầu như từ lúc về làm dâu đến giờ, Tiểu Vũ mới về đó được 2 lần. Nhưng dù mệt mỏi đến đâu, được ở nhà chờ Hoàng Cảnh về ăn cơm tối, điều đó đã đủ làm cho mọi mỏi mệt của Tiểu Vũ bay đi mất rồi…
******
Chiều tà, dòng người chạy xe tấp nập. Thời tiết se se lạnh. Tiểu Vũ thấy Hoàng Cảnh hôm nào đi về cũng ho khù khụ, liền tranh thủ ngày rảnh đi vô siêu thị chọn 1 ít len đem về thêu khăn quàng cổ cho Hoàng Cảnh. Nhưng thấy vẫn còn sớm, nên liền tạt vô vài hiệu sách nhỏ bên đường.
Tiểu Vũ bước vào tiệm sách, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía của Tiểu Vũ. Nhìn người con trai thanh cao mà đẹp hoàn mỹ như vậy, đến cả trai thẳng có lẽ cũng siêu lòng…
Hai vai đeo cái cặp nhỏ màu nâu nặng chĩu sách và lên, chân bước ra khỏi quán, 1 vài bông tuyết rơi xuống mái tóc mượt mà của Tiểu Vũ…
– Nhanh về nhà làm cơm cho chồng thôi ~~~
Thể loại: HE, Hiện đại…
Chương 1
” Bây giờ, hai con có thể hôn nhau…”
Giọng cha xứ vang lên nhẹ nhàng nhưng ấm áp. Hoàng Cảnh nắm chặt lấy tay của Tiểu Vũ, khẽ ngắm nhìn cái khuôn mặt ấy 1 lần nữa. Gương mặt trắng bệch do đánh phấn nhưng vẫn ko làm mất đi vẻ đáng yêu của 1 người mà có lẽ chỉ dành cho Hoàng Cảnh.
Tim Hoàng Cảnh đập thình thịch. Vậy là từ nay Hoàng Cảnh chính thức có vợ rồi, mà đây là 1 ng đặc biệt, 1 ng con trai. Từ nay, sẽ có người ở nhà chờ Hoàng Cảnh về ăn cơm rồi. Nghĩ đến đó mà trái tim Hoàng Cảnh hư sướng run lên. 1 nụ cười tươi như hoa nở trên môi của vị tổng tài nổi tiếng lạnh lùng nhưng bên trong thì trống rỗng, nhạt nhẽo. Mọi người ai cũng phải say mình trước nụ cười ấy…
Hai tay Hoàng Cảnh nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Vũ, khẽ nghiêng đầu 1 chút sau cho thoải mái và đặt lên môi Tiểu Vũ 1 nụ hôn…
________
– Chào vợ yêu, anh đi làm đây !!!
Hoàng Cảnh khẽ cười 1 cái trước khi đi ra khỏi nhà. Đã 2 tháng rồi, kể từ khi Hoàng Cảnh rước Tiểu Vũ về làm dâu. Tiểu Vũ là 1 người vô cùng tốt, lại đáng yêu vô cùng. Tuy nhỏ nhắn và hơi mỏng manh nhưng lại là 1 người vô cùng mạnh mẽ…
… Lại 1 ngày mới bắt đầu. Tiểu Vũ khẽ lau mồ hôi trên trán mà sắp xếp lại đồ ăn. Hoàng Cảnh thường đi làm sớm, nhưng Tiểu Vũ luôn luôn chuẩn bị cho chồng mình đầy đủ từ sớm tinh mơ. Khi Hoàng Cảnh vẫn đang lăn lộn trên giường với cái gối ôm thì bên ngoài phòng ăn, Tiểu Vũ đang tất bật chuẩn bị cơm cho chồng. Tiểu Vũ ko chấp nhận được việc chồng của mình đang phải làm việc vất vả mà lại phải đi ra ngoài ăn cơm trưa. Hơn nữa, chưa chắc đã đảm bảo vệ sinh ak…
Hôm nào cũng vậy, cặp của Hoàng Cảnh đều đem theo 1 hộp cơm màu xanh dương. Đó có thể là ít trứng cuộn, ít cơm, ít thịt rang mặn hay 1 ít salad, nhưng Hoàng Cảnh luôn ăn hết, cũng bởi Hoàng Cảnh rất yêu vợ mình. Nhìn 1 tên đàn ông nhỏ nhắn mà sớm tối tất bật việc nhà, lại còn điều khiển mấy quán bán hàng ko nhỏ, thật sự vô cùng mệt mỏi ak. Lam Tổng tài điều hành hơn 3 doanh nghiệp đối với Hoàng Cảnh đã là rất khó, vì vậy nên bế tắc vẫn thường hay xảy ra. Nhưng 1 khi về nhà, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Vũ nhìn mình thì Hoàng Cảnh ko giữ được bình tĩnh mà ôm chầm lấy Tiểu Vũ. Mọi tâm tư trong lòng Hoàng Cảnh, Tiểu Vũ đều có thể hiểu được. Tiểu Vũ là 1 học sinh suất sắc của khóa học Tâm lí, vì vậy mà ko 1 điều j có thể qua mắt của Tiểu Vũ. Có thể ng ngoài nghĩ Hoàng Cảnh ung dung, tự tại, lòng ko 1 chút gợn sóng nhưng khi gặp Hoàng Cảnh ôm chầm lấy Tiểu Vũ kể mọi chuyện bế tắc trong lòng ra thì mọi người mới hiểu làm tổng tài vô cùng cực khổ…
Nhưng, Tiểu Vũ luôn đưa ra những ý định chính xác, chỉ 1 lời nói thôi, mọi rắc rối trong lòng Hoàng Cảnh sẽ được tháo gỡ ngay. Đó có thể là 1 điểm tốt của Tiểu vũ, nhưng so với những điểm khác thì có lẽ đó chỉ là 1 phần nhỏ…
******
– Ak ~~ Đã xong ak …
Tiểu Vũ đã làm xong mọi việc nhà. Từ việc giặt quần áo, đun nấu, quét dọn, gấp chăn, mền,… đều đã hoàn thành 1 cách nhanh gọn, hơn nữa lại vô cùng chất lượng. Từ lúc trở về đây làm dâu, chưa 1 lần nào Tiểu Vũ làm cho Hoàng Cảnh phải phật ý. Mọi người hàng xóm, ai cũng quý cặp vợ chồng trẻ này, hiếm có cặp vợ chồng nào mà lại đẹp đôi và sống có tình nghĩa như họ…
Kính coong ~
– Xin mời vào, cửa ko có khóa ak ~
Tiểu Vũ đang uống trà, liền thấy 1 bộ mặt quen thuộc hiện ra:
– Chào Tiêu Hạ, lâu ngày mới gặp cậu …
Đó là Tiêu Hạ, 1 người bạn của Tiểu Vũ. Có thể nói, Tiêu Hạ là bạn thân nối khố của Tiểu Vũ. Từ hồi 2 người còn nhỏ, đã hay chơi với nhau, dính lấy nhau như hình với bóng. Có thể nói đó là 1 đôi bạn hoàn hảo. Nhưng Tiêu Hạ lại vô cùng đẹp trai và rất trắng. Đi cùng Tiêu Hạ, nghe người người bàn tán xì xầm, Tiểu Vũ cũng có hơi “gato”. Nhưng nhận ra rằng mik cũng chắng thua kém nhiều lắm nên Tiểu Vũ vẫn phớt lờ…
– Lâu ngày mới gặp lại ak ~ Tiêu Hạ giơ tay lên chào Tiểu Vũ – Thế nào, chuyện hôn nhân ra sao rồi ? Mẹ chồng có hay qua đây ko ?
Tiểu Vũ cười cười, rót 1 cốc trà cho Tiêu Hạ rồi nói:
– Cũng ko mấy khi phải lo lắng. Hoàng Cảnh sống rất thoải mái, hơn nữa lại rất bận rộn, nên ko mấy khi ở nhà, thật sự tôi đã ko chọn nhầm người. Còn Lão Nương Nương thì cũng hay qua đây, vì Hoàng Cảnh là con trai lớn mà. Việc ăn uống của Hoàng Cảnh luôn bị Lão Nương Nương chú ý. Nhưng đó ko phải vấn đề với tôi…
Tiểu Vũ nhấp 1 ngụm trà. Vị trà tươi mát thấm dần vào cổ họng của Tiểu Vũ, thấy Tiêu Hạ có vẻ hơi có tâm sự, Tiểu Vũ liền hỏi:
– Tiêu Hạ, còn cậu thì sao. Tôi nghĩ có lẽ sống bên Dương Kì cũng ko tệ…
Tiêu Hạ thở dài, liếc đôi mắt về phía Tiểu Vũ. Phận là con trai nhưng mà cả 2 đều phải đi làm vợ, phải chịu gò bó trong cái gọi là gia đình, có lẽ hơi…
– Thật ra, cũng có hơi vất vả 1 chút. Nhưng tôi chịu được. Hơn nữa, Dương Kì cũng chẳng có người thân, có lẽ tôi sẽ phải cố gắng bù đắp cho anh ấy hơn… Ak, hình như hôm nay cậu ko có đến tiệm hoa sao ? Còn cái quán đồ ăn của cậu nữa, ko lẽ cậu vì gia đình mà quên đi nhân viên của mình sao ?
– Ko đâu. Hôm nay tôi cho họ nghỉ 1 chút. Công việc thật sự rất mệt mỏi. Việc bán hoa ở cửa hàng đó thật sự ko thể đủ được, có lẽ tôi phải mở thêm chi nhánh mới. Còn quán ăn vẫn được duy trì tốt. Các quản lý vẫn thường gọi điện cho tôi để xin ý kiến, nên thỉnh thoảng tôi mới đến đó…
Tiểu Vũ nhìn cốc trà đang nguội dần. Công việc có lẽ cũng hơi bận rộn, nhưng Tiểu Vũ thích như vậy. Giờ đây sáng nào cũng phải dậy sớm chuẩn bị cơm, đến trưa thì đến quán bán hoa xem việc buôn bán ra sao. Đến chiều thì tạt qua các quán ăn của mình mở hồi còn chưa lấy chồng. Chiều tối thì phóng vô chợ hay đi vô siêu thị mua đồ, thỉnh thoảng có thời gian rảnh thì qua thăm bố mẹ chồng. Còn bố mẹ Tiểu Vũ thì hơi xa 1 chút, nên hầu như từ lúc về làm dâu đến giờ, Tiểu Vũ mới về đó được 2 lần. Nhưng dù mệt mỏi đến đâu, được ở nhà chờ Hoàng Cảnh về ăn cơm tối, điều đó đã đủ làm cho mọi mỏi mệt của Tiểu Vũ bay đi mất rồi…
******
Chiều tà, dòng người chạy xe tấp nập. Thời tiết se se lạnh. Tiểu Vũ thấy Hoàng Cảnh hôm nào đi về cũng ho khù khụ, liền tranh thủ ngày rảnh đi vô siêu thị chọn 1 ít len đem về thêu khăn quàng cổ cho Hoàng Cảnh. Nhưng thấy vẫn còn sớm, nên liền tạt vô vài hiệu sách nhỏ bên đường.
Tiểu Vũ bước vào tiệm sách, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía của Tiểu Vũ. Nhìn người con trai thanh cao mà đẹp hoàn mỹ như vậy, đến cả trai thẳng có lẽ cũng siêu lòng…
Hai vai đeo cái cặp nhỏ màu nâu nặng chĩu sách và lên, chân bước ra khỏi quán, 1 vài bông tuyết rơi xuống mái tóc mượt mà của Tiểu Vũ…
– Nhanh về nhà làm cơm cho chồng thôi ~~~