Truyện Chồng Tôi

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 2

Từ ngày trở thành bạn của nhau, mỗi tối tan sở Anh Quân đi về đều ghé qua quán cà-phê của San Di. Và tối nay, San Di đã đích tay làm món bánh ngọt vị dâu tươi một loại trái cây được coi là đặc sản của thị trấn này để cho Anh Quân thưởng thức.

– Anh ăn thử món bánh này đi là vị dâu mà anh thích đó.

Ngồi vào bàn, Anh Quân hết nhìn đĩa bánh rồi lại nhìn San Di, anh mỉm cười bảo:

– Sao tối nay cậu lại vào bếp làm bánh cho tôi ăn vậy?

Cầm chai rượu vang San Di rót ra ly cho Anh Quân rồi trả lời:

– San Di thấy quán cũng ít khách rảnh rỗi nên vào bếp làm bánh cho anh ăn. Chỉ vậy thôi.

– Cảm ơn!

– Anh khách sáo quá, mau ăn thử bánh của San Di làm đi.

Anh Quân cầm thìa múc một miếng bánh nhỏ cho vào miệng ăn. Đúng là bánh vừa có vị béo hòa quyện với vị ngọt thanh của dâu càng ăn càng thấy ngon. Anh Quân gật gù tấm tắc khắc khen:

– Lần đầu tôi mới được ăn món bánh ngon như vậy. San Di cũng khéo tay đấy chứ.

– San Di cũng học từ trên mạng thôi. Mà anh ăn tối chưa?

– Chưa, tan sở tôi về là ghé đây luôn, cậu vẫn chưa ăn tối sao?

San Di lắc đầu, Anh Quân nói:

– Vậy chúng ta đi ăn tối đi.

– Ăn tối ở ngoài sao?

– Cậu không quen ăn thức ăn ở bên ngoài à?

– Không phải, chỉ là lâu rồi San Di không có đi ăn với bạn.

– Thực ra đi ăn ở đâu hay đi với ai cũng không quan trọng, chỉ cần bản thân chúng ta thấy vui vẻ vậy là được rồi.

San Di mỉm cười nói:

– Uhm, San Di có biết gần đây có một quán ăn bán đồ ăn rất ngon hay là chúng ta đến đó ăn đi. San Di mời anh.

– Cậu đã làm bánh cho tôi ăn rồi vậy nên bữa tối này hãy để tôi mời cậu.

– Cũng được.

Anh Quân phụ San Di đóng cửa quán cà-phê rồi hai người cùng nhau đi bộ tới quán ăn mà San Di nói. Đến quán ăn, Anh Quân thấy quán ăn rất đông khách, và nhân viên phục vụ mời hai người vào một chiếc bàn trống đặt ngay cạnh cửa sổ. Cầm menu, San Di nhìn lướt qua rồi lại nhìn Anh Quân:

– Anh Quân, anh gọi món ăn đi.

– Cậu có ăn được hải sản không?

– San Di chỉ ăn được tôm thôi.

– Ok.

Anh Quân nhìn vào menu rồi gọi phục vụ lại, anh gọi những món ngon nhất để cho San Di ăn và anh còn gọi thêm mấy chai bia để vừa ăn vừa uống. Nhìn sắc mặt của anh lúc ngồi uống bia San Di thấy anh có vẻ như không vui.

– Nãy giờ San Di thấy anh cứ mãi uống bia mà không có ăn. Nếu tâm trạng anh không vui vậy thì đừng ngại cứ nói ra đi để San Di chia sẻ với anh.

Đúng là bây giờ Anh Quân đang nghĩ tới Uyển Tịnh, nhưng anh lại không muôn kể cho San Di biết bởi đối với anh chuyện mình bị vợ cắm sừng cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, nói ra không chừng bản thân còn bị xấu hổ nữa là khác. Uống một hồi Anh Quân đã thấy đầu óc lâng lâng, San Di ngăn không cho anh uống nữa.

– Anh say rồi đừng uống nữa.

Cậu chụp lấy tay San Di rồi nói:

– Có vẻ như hoàn cảnh của chúng ta cũng giống nhau đấy.

San Di khẽ nhíu mày không hiểu câu nói của Anh Quân.

– Anh nói gì San Di không hiểu.

– Trong cuộc đời này nếu còn để cho tôi gặp lại người đàn bà đó tôi nhất định sẽ không tha cho cô ta đâu. Không bao giờ.

Anh Quân càng nói San Di càng không hiểu và anh cũng không chịu buông tay San Di ra mà cứ nắm chặt. San Di gọi phục vụ thanh toán bữa ăn nhưng Anh Quân đã móc ví lấy tiền thanh toán rồi còn chủ động nắm tay San Di dẫn cậu đi ra khỏi quán ăn. Đương nhiên là San Di phải kè anh nhưng cậu cũng chỉ kè anh đi được một đoạn đường ngắn thì đã thấm mệt bởi anh không hề nhẹ chút nào và San Di gọi taxi để đưa anh về.
 

Bài tương tự