Truyện Chàng Mù Yếu Đuối

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
trai bao
callboy sai gon top bot
trai bao sai gon
trai bao
trai bao
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chap 2 :

Năm 2xxx

Ánh Minh đã 23 tuổi và hiện đang là sinh viện của trường đại học nổi tiếng thành phố , để có được hôm nay cậu đã cực kì nổ lực bằng chính sức mình chứ không phải là bọn con ông cháu cha kia :

” Ê thằng mù mày rớt cây mồng tơi kìa haha… ”

Chả quản tâm gì bọn họ cậu vẫn luôn muốn đạt được chí hướng là suất học bổng giá trị , đó là con đường duy nhất giúp cậu tìm lại được ánh sáng mặt trời .

Hôm nay là ngày khai giảng đầu năm nên sân trường có vẻ đông đúc nên cậu chậm rãi từng bước tìm đến cầu thang , với giác quan nhạy bén cùng với thuộc đường đi xung quanh cậu đã tìm được lớp của mình . Từng bước đi vào cửa với bao ánh nhìn kinh thường , khi cậu đi vào giữ dãy bàn thì 1 âm thanh cậu cảm nhậm cho thấy có người cố tình đưa chân ra nên cậu nhanh trí đạp thẳng lên và bước qua , cuối cùng kẻ đó cũng tự lộ diện và mắng chửi cậu :

_ thằng chó mày dám cắn chân bố mày à ?!

Cậu giả vờ quay lại rồi nói :

_ xin thứ lỗi cho , tôi mù nên không thấy đường , và tôi không hiểu tiếng cậu vì tôi là chó nhưng cậu hiểu được tiếng tôi vì cậu là người

Cậu bị hắn kéo cổ áo dằn mặt

_ ý mày tao là chó ?

Cậu không phản ứng gì sợ hãi lại còn cười

_ tôi chỉ muốn nói đều là người với nhau đừng cư xử như chó cắn nhau , mau bỏ tôi xuống

_ dell đó rồi làm gì tao ?

_ vậy cậu có thấy oai khi bắt nạt 1 đứa mù loà yếu ớt như tôi chăng ? Sao cậu không làm vậy với giá đình cậu ấy

Hắn tức tối càng nắm chặc hơn

_ mày muốn chết không ?

Cậu lấy từ túi áo 1 cây bút máy cực nhọn đưa trước mặt , hắn càng khó hiểu càng thấy thú vị và cười lớn :

_ Haha… Mày đang làm gì vậy ?

_ chả phải cậu vừa hỏi tôi muốn chết không sao ? Vậy thì làm nếu cậu muốn , dù sao thế giới mà tôi đang sống chả khác gì địa ngục đâu , màu lên cầm lấy và đâm thẳng vào tim hoặc cổ tôi đi

Hắn bỏ cổ áo và cầm lấy cây bút khỏi tay Minh , cậu nghĩ rằng cậu sắp kết thúc được cuộc đời bạc bẽo này và nghĩ rằng hắn sẽ ra tay , 10 giây , 20 giây vẫn chưa thấy điều gì xảy ra cả và cậu nghe 1 âm thanh gì đó rất khẽ và hấp hối :

“Hực…hự…”

Sau đó là tiếng hô hoán của mọi người xung quanh ,” Quang ngất rồi đưa nó xuống phòng y tế đi ”

Sau khi nghe xong Mình ngỡ ngàng và băng khoăn chuyện gì đang xảy ra sau đó là tĩnh lặng bất thường .

_ “Mình đã làm gì sao ?” – cậu thầm nghĩ

Sau đó …

C

Từng bước chân chậm rãi đi trên hành lang vắng vẻ vì mọi người đều về hết nhưng mỗi Minh ở lại . Cậu muốn tìm hiểu xem chuyện xảy ra trên lớp nên quyết định tìm đến phòng y tế rồi đợi y tá sau đó là xin lỗi ai đó nắm trong kia

Y tá đi ra cậu liền kéo tay lại :

_ chị à cho hỏi lúc sáng có sinh viên lớp X1 vừa xuống đây nghỉ ngơi phải không ?

_ ừ có nhưng tại sao cậu ấy lại tái phát con đau tim vậy ?

Cậu bất ngờ

_ đau tim ?

_ phải… Cậu ấy bị bệnh tim mãng tính , mà tại sao cậu ấy lại tái phát đột ngột vậy ?

_ cảm ơn chị …

_ em có cần chị giúp gì không ?

_ không cần đâu em tự về được

_ đừng ngại mà … Chị sẽ đưa em ra cổng hoặc đến phòng bảo vệ chờ người thân cũng được

_ xin lỗi … Em không còn người thân

Cậu rời đi để lại cho chị y tá đó 1 cảm giác tội lỗi qua biểu hiện buồn bã của Minh

Suy nghĩ về câu nói của chị y tá cậu chợt nhớ đến cô Liên đã qua đời vì bệnh tim vào 9 năm trước

9 NĂM TRƯỚC

Cô vẫn còn hấp hối muốn nói điều gì với Minh , bàn tay rung rẫy đang nắm chặc tay cậu và nói:

_ ta không thể giữ được lời hứa với bà chủ sẽ bảo vệ con đến khi còn trưởng thành , và cô không thể làm tròn trách nhiệm ở bên con suốt đời được , này đã là ngày cuối cô được nhìn thấy gương mặt hồng hào của con , Minh này con có biết trước lúc Thiên ra đi cậu ấy đã để lại cho con 1 thứ ta vẫn luôn giữ nó đến tận lúc này , bây giờ là lúc ta trả lại cho người phù hợp với nó… Đưa cho cô cái hộp trên bàn

Cậu cầm lên 1 chiếc hộp nhỏ cực kì tò mò về nó

Cô Liên cầm và từ từ mở nó ra ….

_ Đây là chiếc kẹp tóc của anh trai con , à không phải… Đây là chiếc kẹp tóc của bạn trai anh con

_ tại sao lại là kẹp tóc thế cô Liên , và bạn trai của anh con ?

Cô thở dài :

_ thật ra anh còn là gay , từng yêu 1 người con trai khác , năm đó hình như Thiên mới 17 tuổi đã nhận được hộp quà từ cậu ta gửi đến là chiếc kẹp tóc nhỏ này , và đó là lần cuối ta biết đến cậu ta

_ chuyện gì xảy ra sau đó ?

_ cậu ta đi du học

_ tại sao chứ ? Nếu thật lòng với anh Thiên tại sao phải đi ?

_ vì áp lực gia đình con ạ

_ vậy còn hiểu rồi … Chắc thứ này rất quý với anh ấy

_ bây giờ cô trao lại cho con hãy quý nó như Thiên đã từng , bây giờ còn 1 món đồ cực kì quan trọng tuyệt đối khi được cho là con đường duy nhất của mình thì hãy sử dụng nó thật chính chắn….

_ là gì…?

Cậu chợt bừng tỉnh khi nghe thấy giọng nói của ai đó đang gọi cậu

_ anh ơi…anh ơi!!!

_ hử…

1 đứa bé với bộ đồng phục tiểu học đang nhìn chằm vào mắt cậu :

_ sao anh lại ngủ ở đây ?

_ ờm… Đã mấy giờ rồi ?

_ 6 giờ 12 phút

_” chết mình đã trễ chuyến xe rồi “- cậu lúng túng

_ anh trai cho hỏi đây là đại học XX phải không ?

_ à ừ… Em có việc gì chăng ?

_ em nghe nói anh của em bị bệnh nên em lo lắng đến đây

_ bé đi 1 mình sao ?

_ vâng…

_ bé biết như vậy là nguy hiểm không , sao lại đi 1 mình mà không có bố mẹ vậy ?

_ chỉ là lo cho anh 2 em thôi…

_ nhưng anh của em là ai ?

_ anh ấy tên Mạnh Hùng học lớp X1 thì phải… ?

_ ” lớp X1 ? Không lẽ là người đó !? ”

_ anh trai ơi có thể đưa em vào trong không ?

_ à… Nhưng để anh hỏi ý bảo vệ… Em chờ 1 chút

Cậu từ túng bước đến cổng gọi :

_ chú Văn ơi làm ơn mở cổng cho cháu vào có việc ạ

Chú ấy có vẽ hơi tò mò

_ trễ rồi cháu không về nhà đi sao lại muốn vào ?

_ à vâng đứa bé này muốn gặp anh trai nó trong phòng ý tế với lại cháu bị trễ chuyến xe không về được

_ nhưng … Thôi được cứ vào đi , nếu cần để chú gọi taxi đưa cháu đi

_ vâng cảm ơn chú , trước tiên cháu cần đưa thằng bé đến gặp anh nó

Sau đó cậu nắm tay đứa nhỏ thật chắc rồi chống gậy từng bước qua dãy hành lang trong ánh đèn chiếu rọi màng đêm

_ sao anh lại chống gậy – nó hỏi

_ thật ra anh không thấy đường nên chống gậy giúp anh di chuyển dễ hơn

_ anh bị cận ạ ?

_ không… Khiếm thị

Đến trước cửa phòng y tế cậu ung dung ngồi ngoài ghế chỉ có mỗi đứa nhóc vào bên trong

10 phút , 20 phút Minh lại chìm vào giấc ngủ mê vì quá mệt mỏi , cậu ông cây gậy vào lòng rồi ngã người xuống ghế và chả còn suy nghỉ nào…
 

Bài tương tự