A
Chap 3 : Buổi làm đầu tiên
Chàng trai với khoác lên mình chiếc sơ mi trắng, quần tây đen.Chỉ đơn giản nhưng lại một sắc đẹp của riêng cậu khiến người khác bị hốp hồn.Đang chạy trên chiếc xe đạp điện chạy qua từng ngã đường dẫn đến khách sạn, ánh nắng bình minh như muốn tô điểm lên khuôn mặt thơ ngây, đáng yêu của nó làm người chạy xe đối diện có chút ngưỡng mộ..
Vòng vòng trên con đường lớn cuối cùng cũng đến khách sạn, hôm nay nó đã chính thức là nhân viên của khách sạn này.Dẫn vào gửi xe và không quên lễ phép chào bác bảo vệ.
Trên phòng giám đốc,hôm nay có người đi sớm hơn tất cả mọi ngày với một lý do đơn giản là – vì được gặp nó-.Anh cứ nghĩ về nó mỗi lúc rảnh rỗi, hình như nó đã cướp lấy trái tim của anh rồi ,khi gặp nó anh không cỏn là chính mình nữa ,khiên tường lạnh lùng đã bị nó đạp đổ từ khi cái nũng nịu đầu tiên của nó để có việc làm. Anh tự mỉm cười và nghĩ ” Thiêng -em là ai? ”
Bước vào khách sạn, nó cứ hồn nhiên chào mọi người và đi thẳng lên phòng giám đốc nhận việc để lại đằng sao những ánh mắt thiện cảm và vui vẻ đến cậu sinh viên đáng yêu này.Đến cửa phòng cậu cứ muốn gì đó, có hai luồn suy nghĩ cũng đang ẩn chứa trong cậu cậu suy nghĩ “Sao lúc nào gặp anh ta mình cũng có cảm giác ấm áp và thân quen hết – Anh ta là đồ đáng ghét, đừng quan tâm đến anh ta ”
Sau một hồi lâu suy nghĩ,bỗng nó giật mình vì tiếng mở cửa và giọng nói trầm ấm áp không ai khác chính là vị giám đốc của nó ” Sao đến cửa rồi mà không vào vậy NHÓC “-Anh nhấn mạnh từ nhóc để cho nó biết nảy giờ anh đang đợi nó rất lâu.Đúng thế ,lúc thấy có người đứng trước cửa, anh không biết là ai nhưng một hồi lâu anh nghĩ chỉ có nó mới dám đứng lâu đến vậy ,không chịu được nữa anh mới ra mở cửa để gặp nó và bắt nó vào.
Bây giờ nó hoàng hồn và quên luôn hai cái suy nghĩ trong đầu.Nó tinh nghịch chọc anh ” Giám đốc đứng trước cửa sao nhân viên vào được “-và nở nụ cười hơi ngượng
Anh cười mỉm một cái và né một bên cho nó vào.Đợi nó vào mới được chút xíu anh đã ôm nó vào lòng và đóng cửa lại.Nó bất ngờ với cái ôm,vội đẩy ra và tức giận nói ” Anh làm gì vậy ?”.Anh biết thế nào nó cũng nổi giận nhưng anh thấy khuôn mặt nổi giận đáng yêu của nó ,anh cười tươi và đi đến bàn làm việc nói với nó ” Anh sợ nhóc bị cửa làm trúng nên mới ôm vào tránh cánh cửa “-Gương mặt anh bây giờ như một con thỏ ngây thơ vô số tội
Nó bực dọc ” Anh thừa cơ hội thả dê thì có ”
Anh cười tươi đến híp mắt nhìn nó.Nó thấy anh cười tựa như một thiên thần, đẹp vô cùng với gương mặt thanh tú soái ca thì đỏ mặt.Không biết sao nữa nên nó đổi đề tài ” Công việc của tôi..”
Không đợi nó nói hết câu anh đã nói ” Hiện tại em chỉ việc ngồi đó cho anh ngắm là được rôi “-lại tiếp tục cười, khi gặp nó nụ cười của anh không thể nào đều khiển được
Nó há hốc mồm trước công việc đầu đời của mình.Bây giờ nó bắt đầu tức giận thật sự, quay người lại và nói ” tôi đến đây để làm việc chứ không phải là trò tiêu khiển của anh “- giọng của nó đã yếu dần,nó tức đến nỗi muốn khóc luôn
Anh nghe tiếng thì biết nó sắp khóc đau lòng bối rối vội chạy đến xoay người nó đối diện mình,vội chống chế với lời nói sợ rằng nó sẽ giận anh “Ý anh là bây giờ chưa có việc em ngồi đấy, có việc anh giao cho em liền “.Thấy nó vẫn cuối đầu anh tiếp tục trêu chọc nó ” Lúc đó làm không được thì bị phạt đó nghe cậu nhóc “.
Nó ngước mặt lên không thèm nhìn anh một cái, ý nó là làm anh quê độ rồi tiến thẳng đến chỗ ngồi của anh ngồi xuống xoay lưng lại.Anh thấy nó ngồi trên ghế mình thì nhăn mặt tiến lại và từ đằng sau vòng tay ôm và nói nhỏ vào tai nó
“Trước giờ chưa ai dám ngồi ghế Tổng giám đốc này hết đó nhóc con ” – và cắn nhẹ vào tai nó
Nó bị cắn vào tai thấy kích thích nhưng cũng đẩy tay anh ra nhảy khỏi ghế xoay chạy lại ghế sofa ngồi xuống và nói ” Tôi cấm anh lại gần tôi nhe anh giám đốc 75″ (75-dê cụ)
Anh không nói gì mỉm cười ngồi xuống và tiếp tục làm việc. Nó ngồi một hồi trên sofa nhấn điện thoại chán quá nên mới hỏi ” Sao anh không giao công việc cho tôi”
Anh ngước lên nhìn nó, không biết chọn việc gì nên nói đại ” Em sẽ sắp xếp cho anh các cuộc họp , được chưa “vợ yêu” “- Tiếng ” vợ yêu” anh nói thầm trong lòng và mỉm cười.
Nó nghe có việc cho làm nên vui mừng nhưng nó không biết rằng số đa số cuộc họp của anh đã có thư ký riêng hầu như các cuộc hợp nó nhận anh đều nói huỷ bỏ.
Sau đó hai người cũng không nói gì cho đến 12h.
“Tới giờ tôi phải về để đi học, xin phép anh”- Thiêng
“Ừ-được rồi em về đi”-giọng nói buồn có chút tiếc nuối vì xa nó.Anh chỉ muốn nó ở bên anh mãi mãi xa một phút anh cũng ích kỷ không muốn .Giữa trời nắng anh nhìn ra tấm kính phía sau ghế xoay nhìn chàng trai dễ thương dắt chiếc xe đạp điện chạy đi trên trán cỏn loát thoát vài giọt mồ hôi mà anh thấy đau trong lòng.Sau đó ,anh quay lại suy nghĩ một chút rồi tiếp tục với công việc của mình.
Về đến nhà đã 12h30, nó tắm rửa và thay đồ để đến trường.
Vừa đến trường nó đã gặp Vi-bạn thân của nó
Giới thiệu
Nguyễn Ngọc Khánh Vi,19t là bạn thân của Thiêng từ thời cấp 2 đến giờ
Cao 1m68 ,nặng 45kg
Xinh đẹp, nhẹ nhàng nhưng rất là hổ báo với những người hay bắt nạt bạn thân của cô,có võ từ nhỏ.
“Sao,đi làm ổn không m ” – Vi cười và hỏi Thiêng
“Gặp ông giám đốc 75 ,chán ghê m ơi”-Thiêng mệt mỏi, cười mỉm nói với nhỏ bạn
“Trời ơi…hhh đi đâu cũng gặp dê cụ hết số m số hưởng quá rồi “-Vi cười tươi chọc nó
“Hưởng con khỉ mà gặp ổng tao có cảm giác kì lắm ” Nó bối rối nói
“Đẹp trai không m “-Vi tò mò chớp chớp mắt với nó
” Con mê trai , t thấy bình thường “- Nó mệt mỏi trả lời và đi tiếp lên phòng học.
Vi chạy đuổi theo nó nói với tới ” Chờ tao với thằng quỷ ”
Đến cửa phòng học thì reng chuông vào học và hai đứa vào học.
Cuối giờ tan học khi trên đường về nhà xe nó hư và cuộc định mệnh thứ hai bắt đầu…
Chap sau : Thiên ghen và chuyện tình bắt đầu….
Cho ý kiến nhe mọi người, tại mình đi học lo ktra nên thông cảm dùm mình.
Chàng trai với khoác lên mình chiếc sơ mi trắng, quần tây đen.Chỉ đơn giản nhưng lại một sắc đẹp của riêng cậu khiến người khác bị hốp hồn.Đang chạy trên chiếc xe đạp điện chạy qua từng ngã đường dẫn đến khách sạn, ánh nắng bình minh như muốn tô điểm lên khuôn mặt thơ ngây, đáng yêu của nó làm người chạy xe đối diện có chút ngưỡng mộ..
Vòng vòng trên con đường lớn cuối cùng cũng đến khách sạn, hôm nay nó đã chính thức là nhân viên của khách sạn này.Dẫn vào gửi xe và không quên lễ phép chào bác bảo vệ.
Trên phòng giám đốc,hôm nay có người đi sớm hơn tất cả mọi ngày với một lý do đơn giản là – vì được gặp nó-.Anh cứ nghĩ về nó mỗi lúc rảnh rỗi, hình như nó đã cướp lấy trái tim của anh rồi ,khi gặp nó anh không cỏn là chính mình nữa ,khiên tường lạnh lùng đã bị nó đạp đổ từ khi cái nũng nịu đầu tiên của nó để có việc làm. Anh tự mỉm cười và nghĩ ” Thiêng -em là ai? ”
Bước vào khách sạn, nó cứ hồn nhiên chào mọi người và đi thẳng lên phòng giám đốc nhận việc để lại đằng sao những ánh mắt thiện cảm và vui vẻ đến cậu sinh viên đáng yêu này.Đến cửa phòng cậu cứ muốn gì đó, có hai luồn suy nghĩ cũng đang ẩn chứa trong cậu cậu suy nghĩ “Sao lúc nào gặp anh ta mình cũng có cảm giác ấm áp và thân quen hết – Anh ta là đồ đáng ghét, đừng quan tâm đến anh ta ”
Sau một hồi lâu suy nghĩ,bỗng nó giật mình vì tiếng mở cửa và giọng nói trầm ấm áp không ai khác chính là vị giám đốc của nó ” Sao đến cửa rồi mà không vào vậy NHÓC “-Anh nhấn mạnh từ nhóc để cho nó biết nảy giờ anh đang đợi nó rất lâu.Đúng thế ,lúc thấy có người đứng trước cửa, anh không biết là ai nhưng một hồi lâu anh nghĩ chỉ có nó mới dám đứng lâu đến vậy ,không chịu được nữa anh mới ra mở cửa để gặp nó và bắt nó vào.
Bây giờ nó hoàng hồn và quên luôn hai cái suy nghĩ trong đầu.Nó tinh nghịch chọc anh ” Giám đốc đứng trước cửa sao nhân viên vào được “-và nở nụ cười hơi ngượng
Anh cười mỉm một cái và né một bên cho nó vào.Đợi nó vào mới được chút xíu anh đã ôm nó vào lòng và đóng cửa lại.Nó bất ngờ với cái ôm,vội đẩy ra và tức giận nói ” Anh làm gì vậy ?”.Anh biết thế nào nó cũng nổi giận nhưng anh thấy khuôn mặt nổi giận đáng yêu của nó ,anh cười tươi và đi đến bàn làm việc nói với nó ” Anh sợ nhóc bị cửa làm trúng nên mới ôm vào tránh cánh cửa “-Gương mặt anh bây giờ như một con thỏ ngây thơ vô số tội
Nó bực dọc ” Anh thừa cơ hội thả dê thì có ”
Anh cười tươi đến híp mắt nhìn nó.Nó thấy anh cười tựa như một thiên thần, đẹp vô cùng với gương mặt thanh tú soái ca thì đỏ mặt.Không biết sao nữa nên nó đổi đề tài ” Công việc của tôi..”
Không đợi nó nói hết câu anh đã nói ” Hiện tại em chỉ việc ngồi đó cho anh ngắm là được rôi “-lại tiếp tục cười, khi gặp nó nụ cười của anh không thể nào đều khiển được
Nó há hốc mồm trước công việc đầu đời của mình.Bây giờ nó bắt đầu tức giận thật sự, quay người lại và nói ” tôi đến đây để làm việc chứ không phải là trò tiêu khiển của anh “- giọng của nó đã yếu dần,nó tức đến nỗi muốn khóc luôn
Anh nghe tiếng thì biết nó sắp khóc đau lòng bối rối vội chạy đến xoay người nó đối diện mình,vội chống chế với lời nói sợ rằng nó sẽ giận anh “Ý anh là bây giờ chưa có việc em ngồi đấy, có việc anh giao cho em liền “.Thấy nó vẫn cuối đầu anh tiếp tục trêu chọc nó ” Lúc đó làm không được thì bị phạt đó nghe cậu nhóc “.
Nó ngước mặt lên không thèm nhìn anh một cái, ý nó là làm anh quê độ rồi tiến thẳng đến chỗ ngồi của anh ngồi xuống xoay lưng lại.Anh thấy nó ngồi trên ghế mình thì nhăn mặt tiến lại và từ đằng sau vòng tay ôm và nói nhỏ vào tai nó
“Trước giờ chưa ai dám ngồi ghế Tổng giám đốc này hết đó nhóc con ” – và cắn nhẹ vào tai nó
Nó bị cắn vào tai thấy kích thích nhưng cũng đẩy tay anh ra nhảy khỏi ghế xoay chạy lại ghế sofa ngồi xuống và nói ” Tôi cấm anh lại gần tôi nhe anh giám đốc 75″ (75-dê cụ)
Anh không nói gì mỉm cười ngồi xuống và tiếp tục làm việc. Nó ngồi một hồi trên sofa nhấn điện thoại chán quá nên mới hỏi ” Sao anh không giao công việc cho tôi”
Anh ngước lên nhìn nó, không biết chọn việc gì nên nói đại ” Em sẽ sắp xếp cho anh các cuộc họp , được chưa “vợ yêu” “- Tiếng ” vợ yêu” anh nói thầm trong lòng và mỉm cười.
Nó nghe có việc cho làm nên vui mừng nhưng nó không biết rằng số đa số cuộc họp của anh đã có thư ký riêng hầu như các cuộc hợp nó nhận anh đều nói huỷ bỏ.
Sau đó hai người cũng không nói gì cho đến 12h.
“Tới giờ tôi phải về để đi học, xin phép anh”- Thiêng
“Ừ-được rồi em về đi”-giọng nói buồn có chút tiếc nuối vì xa nó.Anh chỉ muốn nó ở bên anh mãi mãi xa một phút anh cũng ích kỷ không muốn .Giữa trời nắng anh nhìn ra tấm kính phía sau ghế xoay nhìn chàng trai dễ thương dắt chiếc xe đạp điện chạy đi trên trán cỏn loát thoát vài giọt mồ hôi mà anh thấy đau trong lòng.Sau đó ,anh quay lại suy nghĩ một chút rồi tiếp tục với công việc của mình.
Về đến nhà đã 12h30, nó tắm rửa và thay đồ để đến trường.
Vừa đến trường nó đã gặp Vi-bạn thân của nó
Giới thiệu
Nguyễn Ngọc Khánh Vi,19t là bạn thân của Thiêng từ thời cấp 2 đến giờ
Cao 1m68 ,nặng 45kg
Xinh đẹp, nhẹ nhàng nhưng rất là hổ báo với những người hay bắt nạt bạn thân của cô,có võ từ nhỏ.
“Sao,đi làm ổn không m ” – Vi cười và hỏi Thiêng
“Gặp ông giám đốc 75 ,chán ghê m ơi”-Thiêng mệt mỏi, cười mỉm nói với nhỏ bạn
“Trời ơi…hhh đi đâu cũng gặp dê cụ hết số m số hưởng quá rồi “-Vi cười tươi chọc nó
“Hưởng con khỉ mà gặp ổng tao có cảm giác kì lắm ” Nó bối rối nói
“Đẹp trai không m “-Vi tò mò chớp chớp mắt với nó
” Con mê trai , t thấy bình thường “- Nó mệt mỏi trả lời và đi tiếp lên phòng học.
Vi chạy đuổi theo nó nói với tới ” Chờ tao với thằng quỷ ”
Đến cửa phòng học thì reng chuông vào học và hai đứa vào học.
Cuối giờ tan học khi trên đường về nhà xe nó hư và cuộc định mệnh thứ hai bắt đầu…
Chap sau : Thiên ghen và chuyện tình bắt đầu….
Cho ý kiến nhe mọi người, tại mình đi học lo ktra nên thông cảm dùm mình.