A
—————————CHAP 1: Tuổi 13
Nhân vật chính:
– Tuệ Minh (Tác giả sử dụng ngôi thứ nhất để kể chuyện)
– Gia Tuế (Lão công tương lai)
——–
Tuệ Nhã: Tuệ Minh ơi! Mai mẹ phải đi qua ngoại có việc hôm nay mẹ đưa con đi học xong chiều mẹ nhờ chị giúp việc Nhĩ Trinh tới đón con về.
Tôi: Dạ! Mà mẹ ơi con lớn rồi! Chứ đâu phải nhỏ nữa đâu mà cần người đón. Mẹ không thấy con mịn hơn bột rồi hả? (ý muốn nói công tử bột)
Tuệ Nhã: Thôi ông ơi.. Ai chứ tui không tin ông nổi rồi! Phải ông cái gì cũng giỏi nhưng giỏi nhất là quậy phá. Không!.. Thật không yên tâm cứ để chị Vãn Trinh tới đón
Hiện tại, nhà tôi chỉ có 2 người.. Mẹ tôi chính là single mom, cha tôi đã mất lúc tôi còn 2 tuổi. Nhưng không vì thế mà gia đình tôi thiếu thốn tài chính vì mất trụ cột gia đình. Từ ngày cha tôi mất, nghe đâu mẹ tôi như biến thành con người khác bà ấy mạnh mẽ hơn nhiều, làm việc vất vã để lo cho tôi ăn học vì thế trong lăng kính của tôi nếu như cuộc đời là một sân khấu kịch thì mẹ tôi chính là đế ảnh hạng A.. bởi bà đã thay cha tôi diễn tròn hai vai. Tuy có mình mẹ nhưng tôi không hề cảm thấy cô đơn tý nào.
————
Cổng trường học A (giờ tan học của trường 16h30)
Vào lúc 17h, khi gió còn đang vuốt lên những mái nhà
Tôi thầm nghĩ( 17h rồi sao chị Nhĩ Trinh chưa tới.. Chắc phải tự đi bộ về rồi. Chứ giờ trường học cũng chẵng còn ai.. Thôi cũng trễ đi đường tắt cho lẹ vậy)
————
Trên chuyến đường tắt định mệnh
Tôi cố đi nhanh tại khung đường này giờ chỉ còn mình tôi.. bỗng tôi bắt gặp một hình bóng đang mặc đồng phục của trường A. Tôi mừng rỡ vì đã có người cùng đi cho đỡ sợ tôi chạy tới bắt chuyện do tuổi còn nhỏ nên lúc đó cũng hoạt bát, cũng hiếu động pha lẫn sự nhiều chuyện của tuổi trẻ nên tôi mạnh dạn bắt chuyện
– Hi!Cậu cũng là học sinh trường A hả?_ Tôi (biết thừa nhưng vẫn hỏi cho có đề tài nói)
– Ừm.. Cậu cũng vậy hả?_Cậu bé ấy
– Ừm. Hôm nay chị nhà tớ đón trễ nên tớ đi đường này.. Hơi sợ với buồn tý. May có cậu khiến tớ đỡ sợ hơn rồi _Tôi
– Tớ thì trốn khỏi quản gia để đi bộ về thử cảm giác đi bộ từ nhà đến trường trước khi tớ rời khỏi thành phố này!_Cậu bé thở dài
– Vậy cậu sắp đi xa hả?.. Chúc cậu bình an nha còn nếu nhớ nơi đây quá thì tớ có một cách!_Tôi
– Cách gì!_Cậu bé ngạc nhiên
Tôi cầm lấy túi nilong bên đường quơ quơ trước mặt rồi cột lại đưa cậu ấy – Cho cậu
Cậu bé cầm lấy và đầy vẻ nghi hoặc mình đang cầm thứ gì trên tay đây- Là sao?
– Tớ gói không khí đó! Lúc nhớ nơi đây thì mở nilong ra hít rồi gói lại_Tôi trêu chọc
– Thôi đi ông..HAHA_ Cậu bé cười khanh khách sau đó nhét túi nilong vào trong túi áo khoác của mình coi như là một kĩ niệm sắp ra đi vậy
Trên con đường hai người đang cười nói vui vẻ thì từ xa tiếng xe máy đi sau lưng tiến tới gần chúng tôi đột ngột dừng lại. Tôi quay sau lưng thấy hai người đàn ông đang bịt kín mặt bằng khẫu trang y tế. Tôi cảm thấy lạnh sống lưng cảm nhận có điều gì đó bất lành sắp đến nên kéo tay cậu bé chạy.
Cậu bé hoang mang hỏi tôi “Chuyện gì thế?”.
Tôi quay lại đằng sau .Quả nhiên tôi đoán đúng. Hai người đàn ông đuổi theo chúng tôi một người chạy xe chặn tôi lại, một người chạy bộ dí theo tôi, người đàn ông tóm lấy tôi cầm một chiếc khăn tôi đoán có lẽ là thuốc mê ép sát vào mặt tôi. Mặc để tôi vùng vằn.
Tôi đột ngột nghỉ ra cách giả vờ nín thở sau đó ngất xĩu để tránh thuốc mê nhằm tạo gánh nặng cho tên bắt cóc phải bận hai tay để đỡ tôi.
Cậu bé phía sau tôi nhanh trí gỡ vít tháo của bánh xe khiến bánh xe bị xì cậu nhanh chóng cởi cặp lấy một cái kéo thủ công ra đâm vào bánh xe nhằm mục đích không chở được tôi đi. Làm xong cậu nhanh chóng cằm cục đá quanh đường hết sức đập thẳng vào bắp chuột trái của tên bắt cóc để không chạy dí theo hai bọn tôi được.
Cậu bé đỡ tôi may lúc đó tôi nín thở nên giờ cũng không bị mê man cho lắm vẫn còn chạy được
Hai chúng tôi chạy hết sức đến nhà dân cậu bé lấy điện thoại ra gọi cho quản gia tới đón chúng tôi. Sợ bọn chúng còn ở ven đường mai phục tấn công
————-
Chiếc xe lao nhanh như một mũi tên xuyên qua màn đêm và xuyên luôn bộ truyện này.. Mấy chốc chiếc xe đen đậu trước cửa nhà dân
Trên xe..
– Nhà cậu đâu tớ đưa cậu về? Cậu bé ân cần hỏi
– Nhà tôi ở đường 134 A*********! Phiền cậu rồi _ Tôi vẫn còn sợ hãi vì việc hồi nãy
– Mà cậu không sao chứ- Tôi lo lắng
– Không! Tớ không sao- Cậu ấy cười , lắc đầu
– May sao cậu nhanh trí đánh ngay vào bắp chân tên đó khiến họ ôm chân than đau mà không cách nào đuổi theo được chúng ta quả thật cậu rất thông minh nha._Tôi cảm thán
– Cậu cũng thông minh nữa may còn giả vờ bị bất tĩnh làm cho hai tên đó mất cảnh giác tớ mới ra tay được với may lúc đó cậu không hôn mê thật cậu mà hôn mê chắc bọn họ đã bắt kịp chúng ta rồi
—————————-
Thời gian thắm thoát cũng thoi đưa
Tám chuyện chưa hết thì đã TỚI NHÀ
Tôi bước xuống xe
– Cảm ơn cậu nếu không có cậu tớ không biết làm sao.. Chúc cậu đi đường bình an nha. Có duyên gặp lại! Tạm biệt đừng quên tớ tên Tuệ Minh nha
– Tớ tên Gia Tuế.. Tạm biệt cậu có duyên gặp lại
Hai người vẫy tay chào nhau. Tôi cất bước vô nhà thì đồng thời chiếc xe cũng đi xa mất hút.
Tôi và cậu ấy cùng nghĩ về nhau và mĩm cười xa xăm. Hai chúng tôi chắc đã cùng nhau để lại những hạt giống tốt đẹp gieo trồng trong mãnh đất trái tim của mỗi người để đâm chồi sau này. Tôi lẳng lặng đem những gì hôm nay cất nó vào góc nhỏ kí ức tốt đẹp trong trí nhớ của mình
—————————–
Tôi vào một lúc thì có tiếng gõ cửa
Cóc! Cóc! -Chị Vãn Trinh đây!
– Dạ nhà không khóa chị vào đi ạ!- Tôi
Chị bước vào nhà cất tiếng nói
– Chị xin lỗi nha! Do xe chị bị hư nên đón em muộn. Chị đến trường thì không thấy em nên đoán em đã về nhà rồi.
– Dạ! Tôi nhìn trên tay thứ chị ấy đang cầm
– À! Cái này mẹ em bảo chị tới đem đồ ăn cho em ăn á. Em mau ăn đi!!
– Tôi bước lên cầu thang nói – Dạ để em tắm xong rối ăn tôi chạy nhanh lên lầu vào phòng mình. Bỗng điện thoại bàn ở phòng tôi đỗ chuông tôi tiến tới nghe máy
– Alo! Ai vậy? Tôi tò mò
– Mẹ đây! Cô ba hàng xóm nhà mình tới đem cho con đồ ăn chưa hồi chiều mẹ có nhờ cô ấy ghé tiệm cơm đầu đường mua món con thích ăn đó
– Ủa mẹ không phải mẹ nhờ chị Vãn Trinh tới đem đồ ăn cho con hả?
– Đâu có. Mẹ đâu có nhờ! Mẹ chỉ nhờ chị ấy chở con về thôi!
Tôi nhìn ngoài cửa sổ từ tầng trên xuống dưới thấy hai tên đàn ông hồi chiều bắt cóc tôi đang ở trước cửa nhà
Tôi kể đầu đuôi sự việc cho mẹ tôi nghe.
– Để mẹ về. Con ở yên trong phòng_ Mẹ tôi hốt hoảng cúp máy tức tốc chạy đi
Tôi hoảng sợ thật sự.. Không lẽ.. Chị Vãn Trinh là đồng bọn của bọn bắt cóc
Tiếng gõ cửa phòng tôi vang lên .. Cóc! Cóc!..
Em ơi xuống ăn cơm nè _ Chị Vãn Trinh nói to
Nhân vật chính:
– Tuệ Minh (Tác giả sử dụng ngôi thứ nhất để kể chuyện)
– Gia Tuế (Lão công tương lai)
——–
Tuệ Nhã: Tuệ Minh ơi! Mai mẹ phải đi qua ngoại có việc hôm nay mẹ đưa con đi học xong chiều mẹ nhờ chị giúp việc Nhĩ Trinh tới đón con về.
Tôi: Dạ! Mà mẹ ơi con lớn rồi! Chứ đâu phải nhỏ nữa đâu mà cần người đón. Mẹ không thấy con mịn hơn bột rồi hả? (ý muốn nói công tử bột)
Tuệ Nhã: Thôi ông ơi.. Ai chứ tui không tin ông nổi rồi! Phải ông cái gì cũng giỏi nhưng giỏi nhất là quậy phá. Không!.. Thật không yên tâm cứ để chị Vãn Trinh tới đón
Hiện tại, nhà tôi chỉ có 2 người.. Mẹ tôi chính là single mom, cha tôi đã mất lúc tôi còn 2 tuổi. Nhưng không vì thế mà gia đình tôi thiếu thốn tài chính vì mất trụ cột gia đình. Từ ngày cha tôi mất, nghe đâu mẹ tôi như biến thành con người khác bà ấy mạnh mẽ hơn nhiều, làm việc vất vã để lo cho tôi ăn học vì thế trong lăng kính của tôi nếu như cuộc đời là một sân khấu kịch thì mẹ tôi chính là đế ảnh hạng A.. bởi bà đã thay cha tôi diễn tròn hai vai. Tuy có mình mẹ nhưng tôi không hề cảm thấy cô đơn tý nào.
————
Cổng trường học A (giờ tan học của trường 16h30)
Vào lúc 17h, khi gió còn đang vuốt lên những mái nhà
Tôi thầm nghĩ( 17h rồi sao chị Nhĩ Trinh chưa tới.. Chắc phải tự đi bộ về rồi. Chứ giờ trường học cũng chẵng còn ai.. Thôi cũng trễ đi đường tắt cho lẹ vậy)
————
Trên chuyến đường tắt định mệnh
Tôi cố đi nhanh tại khung đường này giờ chỉ còn mình tôi.. bỗng tôi bắt gặp một hình bóng đang mặc đồng phục của trường A. Tôi mừng rỡ vì đã có người cùng đi cho đỡ sợ tôi chạy tới bắt chuyện do tuổi còn nhỏ nên lúc đó cũng hoạt bát, cũng hiếu động pha lẫn sự nhiều chuyện của tuổi trẻ nên tôi mạnh dạn bắt chuyện
– Hi!Cậu cũng là học sinh trường A hả?_ Tôi (biết thừa nhưng vẫn hỏi cho có đề tài nói)
– Ừm.. Cậu cũng vậy hả?_Cậu bé ấy
– Ừm. Hôm nay chị nhà tớ đón trễ nên tớ đi đường này.. Hơi sợ với buồn tý. May có cậu khiến tớ đỡ sợ hơn rồi _Tôi
– Tớ thì trốn khỏi quản gia để đi bộ về thử cảm giác đi bộ từ nhà đến trường trước khi tớ rời khỏi thành phố này!_Cậu bé thở dài
– Vậy cậu sắp đi xa hả?.. Chúc cậu bình an nha còn nếu nhớ nơi đây quá thì tớ có một cách!_Tôi
– Cách gì!_Cậu bé ngạc nhiên
Tôi cầm lấy túi nilong bên đường quơ quơ trước mặt rồi cột lại đưa cậu ấy – Cho cậu
Cậu bé cầm lấy và đầy vẻ nghi hoặc mình đang cầm thứ gì trên tay đây- Là sao?
– Tớ gói không khí đó! Lúc nhớ nơi đây thì mở nilong ra hít rồi gói lại_Tôi trêu chọc
– Thôi đi ông..HAHA_ Cậu bé cười khanh khách sau đó nhét túi nilong vào trong túi áo khoác của mình coi như là một kĩ niệm sắp ra đi vậy
Trên con đường hai người đang cười nói vui vẻ thì từ xa tiếng xe máy đi sau lưng tiến tới gần chúng tôi đột ngột dừng lại. Tôi quay sau lưng thấy hai người đàn ông đang bịt kín mặt bằng khẫu trang y tế. Tôi cảm thấy lạnh sống lưng cảm nhận có điều gì đó bất lành sắp đến nên kéo tay cậu bé chạy.
Cậu bé hoang mang hỏi tôi “Chuyện gì thế?”.
Tôi quay lại đằng sau .Quả nhiên tôi đoán đúng. Hai người đàn ông đuổi theo chúng tôi một người chạy xe chặn tôi lại, một người chạy bộ dí theo tôi, người đàn ông tóm lấy tôi cầm một chiếc khăn tôi đoán có lẽ là thuốc mê ép sát vào mặt tôi. Mặc để tôi vùng vằn.
Tôi đột ngột nghỉ ra cách giả vờ nín thở sau đó ngất xĩu để tránh thuốc mê nhằm tạo gánh nặng cho tên bắt cóc phải bận hai tay để đỡ tôi.
Cậu bé phía sau tôi nhanh trí gỡ vít tháo của bánh xe khiến bánh xe bị xì cậu nhanh chóng cởi cặp lấy một cái kéo thủ công ra đâm vào bánh xe nhằm mục đích không chở được tôi đi. Làm xong cậu nhanh chóng cằm cục đá quanh đường hết sức đập thẳng vào bắp chuột trái của tên bắt cóc để không chạy dí theo hai bọn tôi được.
Cậu bé đỡ tôi may lúc đó tôi nín thở nên giờ cũng không bị mê man cho lắm vẫn còn chạy được
Hai chúng tôi chạy hết sức đến nhà dân cậu bé lấy điện thoại ra gọi cho quản gia tới đón chúng tôi. Sợ bọn chúng còn ở ven đường mai phục tấn công
————-
Chiếc xe lao nhanh như một mũi tên xuyên qua màn đêm và xuyên luôn bộ truyện này.. Mấy chốc chiếc xe đen đậu trước cửa nhà dân
Trên xe..
– Nhà cậu đâu tớ đưa cậu về? Cậu bé ân cần hỏi
– Nhà tôi ở đường 134 A*********! Phiền cậu rồi _ Tôi vẫn còn sợ hãi vì việc hồi nãy
– Mà cậu không sao chứ- Tôi lo lắng
– Không! Tớ không sao- Cậu ấy cười , lắc đầu
– May sao cậu nhanh trí đánh ngay vào bắp chân tên đó khiến họ ôm chân than đau mà không cách nào đuổi theo được chúng ta quả thật cậu rất thông minh nha._Tôi cảm thán
– Cậu cũng thông minh nữa may còn giả vờ bị bất tĩnh làm cho hai tên đó mất cảnh giác tớ mới ra tay được với may lúc đó cậu không hôn mê thật cậu mà hôn mê chắc bọn họ đã bắt kịp chúng ta rồi
—————————-
Thời gian thắm thoát cũng thoi đưa
Tám chuyện chưa hết thì đã TỚI NHÀ
Tôi bước xuống xe
– Cảm ơn cậu nếu không có cậu tớ không biết làm sao.. Chúc cậu đi đường bình an nha. Có duyên gặp lại! Tạm biệt đừng quên tớ tên Tuệ Minh nha
– Tớ tên Gia Tuế.. Tạm biệt cậu có duyên gặp lại
Hai người vẫy tay chào nhau. Tôi cất bước vô nhà thì đồng thời chiếc xe cũng đi xa mất hút.
Tôi và cậu ấy cùng nghĩ về nhau và mĩm cười xa xăm. Hai chúng tôi chắc đã cùng nhau để lại những hạt giống tốt đẹp gieo trồng trong mãnh đất trái tim của mỗi người để đâm chồi sau này. Tôi lẳng lặng đem những gì hôm nay cất nó vào góc nhỏ kí ức tốt đẹp trong trí nhớ của mình
—————————–
Tôi vào một lúc thì có tiếng gõ cửa
Cóc! Cóc! -Chị Vãn Trinh đây!
– Dạ nhà không khóa chị vào đi ạ!- Tôi
Chị bước vào nhà cất tiếng nói
– Chị xin lỗi nha! Do xe chị bị hư nên đón em muộn. Chị đến trường thì không thấy em nên đoán em đã về nhà rồi.
– Dạ! Tôi nhìn trên tay thứ chị ấy đang cầm
– À! Cái này mẹ em bảo chị tới đem đồ ăn cho em ăn á. Em mau ăn đi!!
– Tôi bước lên cầu thang nói – Dạ để em tắm xong rối ăn tôi chạy nhanh lên lầu vào phòng mình. Bỗng điện thoại bàn ở phòng tôi đỗ chuông tôi tiến tới nghe máy
– Alo! Ai vậy? Tôi tò mò
– Mẹ đây! Cô ba hàng xóm nhà mình tới đem cho con đồ ăn chưa hồi chiều mẹ có nhờ cô ấy ghé tiệm cơm đầu đường mua món con thích ăn đó
– Ủa mẹ không phải mẹ nhờ chị Vãn Trinh tới đem đồ ăn cho con hả?
– Đâu có. Mẹ đâu có nhờ! Mẹ chỉ nhờ chị ấy chở con về thôi!
Tôi nhìn ngoài cửa sổ từ tầng trên xuống dưới thấy hai tên đàn ông hồi chiều bắt cóc tôi đang ở trước cửa nhà
Tôi kể đầu đuôi sự việc cho mẹ tôi nghe.
– Để mẹ về. Con ở yên trong phòng_ Mẹ tôi hốt hoảng cúp máy tức tốc chạy đi
Tôi hoảng sợ thật sự.. Không lẽ.. Chị Vãn Trinh là đồng bọn của bọn bắt cóc
Tiếng gõ cửa phòng tôi vang lên .. Cóc! Cóc!..
Em ơi xuống ăn cơm nè _ Chị Vãn Trinh nói to