A
Bình Minh Không Có Nắng
Tác giả: Tang Vy
Phần 1: Gương vỡ lại lành
1
Chúng ta đã xa nhau hơn năm năm, anh và em, thời gian tưởng dài nhưng không dài, nói ngắn lại chẳng ngắn. Gặp lại nhau, không biết nói gì, chỉ nhìn nhau gật đầu rồi cười nhẹ như người xa lạ. Anh có vẻ chững chạc hơn trước nhiều, ánh mắt thật hiền, nhưng đã không còn “hiền” theo cách vô tư của một người học trò nữa, ẩn sâu trong cái ánh nhìn điềm nhiên đó là cái gì đó mơ đối với em đã không còn quen thuộc, phải chăng là…lạnh lùng?
Cũng phải, anh và em bây giờ đã là người xa lạ, anh không cần phải nhìn em tha thiết như cái kiểu anh đã từng, và em cũng vậy.
– Lâu quá không gặp, Tường.
Cái duy nhất không thay đổi lại là giọng nói của anh, chất giọng trầm, như mang theo phong vị khiến người ta thích tai. Em nhớ trước kia, mỗi lần anh gọi tên em, tim em luôn thổn thức lỗi nhịp, điều em đang nghĩ bây giờ chính là…tại sao qua bao nhiêu năm như vậy, cái phản ứng này một chút cũng không đổi?
Em ngước nhìn anh, mỉm cười, tiện đó cũng nhìn sang bạn gái đứng bên cạnh anh.
– Cũng hơn năm năm rồi nhỉ, Mỹ Quyên, bạn ngày càng xinh đẹp ra.
Mỹ Quyên nhìn em, cô hơi rụt rè không dám nói chuyện. Em muốn nói với cô một câu: “Tôi đã không thắc mắc vì sao bạn thân của tôi bây giờ lại đứng cạnh bạn trai của tôi, bạn không cần xấu hổ”, nhưng…lại thôi. Qua bao nhiêu năm, mọi chuyện đã qua hết rồi, em cũng không còn giữ cái tính cách đanh đá thích làm khó người khác nữa. Trong lòng em giờ đây như mặt hồ vừa lắng vừa êm, không lo nghĩ, không vướn bận nữa. Chắc vì những đêm nhớ anh quay quắt, em đã tự tôi luyện cho mình một sức nhẫn nại phi thường.
Em gật đầu chào anh trước khi bước qua hai người. Đường phố đông đúc và ồn ào, nhưng bên tai em thì tĩnh lặng, nghĩ vì sao anh không gọi tên em? Nếu khoảng cách giữa chúng ta là mười bước chân, anh chỉ việc bước một. Em tự cười chế giễu mình vì lại nghĩ đâu đâu thôi, không phải chúng ta chia tay rồi sao?
Lời chia tay của anh, em vẫn còn nhớ như in, nó ngắn gọn nhưng đầy đủ lý do và không cho em cơ hội nào để cứu vãn.
“Anh suy nghĩ kĩ rồi…anh, hình như anh vẫn là trai thẳng!”
Em đã khóc nhiều, hận anh và cũng hận Mỹ Quyên, nhưng mầy năm sau đó…em lại nghĩ rằng thù hận càng khiến mình thêm mệt mỏi và đau khổ, em dần học cách buông tay và để anh cùng với cô sang nước ngoài. Nhưng, vì sao khi em đã quen dần với cuộc sống này thì hai người lại quay trở về đây?
Dòng người đi ngược hướng xô đẩy, em như một cây khô yếu ớt khó chống chịu mà nghiêng ngã. Em muốn sụp đổ nhưng em biết khi mình ngã, anh sẽ không còn ở phía sau làm điểm tựa, trên đường phố tấp nập này, em chẳng quen biết ai.
***
Cả núi công việc trong một tuần dài giúp em không còn nhiều thì giờ nghĩ đến anh nữa, nhưng bất chợt giây phút ngẫu nhiên nào đó em lại nhớ một Quang Triết của nhiều năm về trước. Lúc anh chơi đá bóng ở sân vận động, gập người thở gấp để cho giọt mồ hôi chảy dọc sóng mũi thẳng, ngẩn mặt nhìn em từ phía khán đài và cười thật tươi. Lúc đó em nghĩ, ánh nắng mặt trời cũng phải nhường chỗ lại cho một thứ chói lóa khác.
Nhưng đáng tiếc, nụ cười đó dần dần không còn là của riêng em nữa.
Giật mình thất thần bên bàn làm việc, em thở dài khi lại nhớ đến chuyện xa xưa.
Năm nay đã gần hai mươi bảy tuổi, em trở thành một phóng viên nhỏ cho một tòa soạn báo không một chút tiếng tăm trong thành phố. Đồng lương đủ sống, không thiếu cũng không dư, cuộc sống bình thường, không mới mẻ, không thú vị, và…em vẫn chỉ một mình.
Nhiều lần ba mẹ ở quê gọi điện lên hối thúc em cưới vợ sinh con, nhưng anh biết đó…phụ nữ bây giờ tinh khôn, họ không bao giờ dám yêu một người con trai mà trong lòng người con trai đó luôn ấp ủ hình bóng một người con trai khác. Qua mấy cuộc tình ngắn ngủi, rốt cuộc, em vẫn chỉ có một mình. Em biết mình rất ích kỷ khi bắt đầu các mối quan hệ không hề có tình yêu, nhưng em không còn lựa chọn khác. Mất đi anh, em như mất đi phân nửa lí tưởng sống, nên…em không còn tâm trí để nghĩ đến cảm nhận của những người thay thế, nên em cảm thấy tội lỗi với tất cả họ, kể cả Kim Hiền.
Sau khi anh và Mỹ Quyên đi Pháp, hai năm sau đó, em và Kim Hiền thử đến với nhau. Em không biết trong quyết định lúc đó có bao nhiêu phần là cảm động trước những lời động viên của cô và bao nhiêu phần là vừa nhớ vừa giận anh, nhưng cuộc tình của bọn em chỉ kéo dài vỏn vẹn ba tháng. Nghe nói sau đó cô lại có bạn trai mới, và cũng là chồng sau này của cô.
Buổi họp mặt bạn cũ năm nay không ngờ lại đông đủ đến vậy. Em được gặp anh và cả Kim Hiền.
Đối với Kim Hiền, em vẫn cảm thấy chút cảm giác có lỗi, nhưng có vẻ cô đã sớm nghĩ thông suốt và không còn trách móc gì em. Cô ngồi ở phía đối diện cùng với chồng mới cưới, thỉnh thoảng lại bắt chuyện với em. Bọn bạn cũ năm nay ai cũng khoác lên mình diện mạo của kẻ chững chạc, kẻ là bác sĩ, kẻ là quản lí, giám đốc, bọn họ hào hứng kể về những mẫu chuyện vụn vặt lúc còn ở học đường. Em chỉ ngồi im lặng, thỉnh thoảng nhìn lên và cười bồi, em nghĩ họ vẫn còn chưa hết ghét em. Cái mà họ biết về em, chính là một Chí Tường nông nổi, xấu tính, hay bắt bẽ người khác, chỉ mỗi khi đứng bên cạnh anh mới bày ra dáng vẻ trẻ con và hay làm nũng.
Nhưng đó đã không phải là em bây giờ.
Đã năm năm rồi, con người, ai cũng khác.
Lúc anh từ phía ngoài bước vào, trên bàn ăn lại chìm vào im lặng, rất khẽ có tiếng suýt xoa của mấy cô gái. Em biết anh đã trưởng thành hơn, có cao hơn, bờ vai rộng hơn và gương mặt cũng đẹp trai hơn trước, nhưng tất cả có thay đổi thì anh vẫn là Quang Triết, vẫn là người từng ở cùng em cười nói vui vẻ, nhưng sao bây giờ em lại có cảm giác trước mặt em đã không còn là anh ngày nào nữa? Ánh mắt đen nhánh, thản nhiên nhưng cũng là lạnh lùng, anh nhìn em trước khi nhẹ nhàng cười, đối với em, anh thà đừng cười tốt hơn. Đó đã không còn là nụ cười rực rỡ như ngày xưa nữa, anh đã trở nên thật giả tạo rồi.
Mỹ Quyên chợt nhìn thấy em, cô không giấu được bất an nên khẽ siết lấy cánh tay anh, đôi mắt chùn xuống vừa như sợ hãi vừa như lo âu.
Bạn bè lâu rồi không gặp, ai nấy cũng hào hứng gọi lên thật nhiều bia. Anh từng rất ghét bia rượu không phải sao? Nhưng hôm nay anh uống thật nhiều. Có lẽ công việc của anh cần loại xả giao hành hạ cơ thể này, và người ở bên cạnh lo lắng cho anh hiện tại không còn là em nữa.
– Anh đừng uống nhiều, dạ dày không tốt mà…
– Không sao, bạn bè lâu lâu mới gặp.
Mỹ Quyên không kiên quyết ngăn anh, sau khi nghe vậy, cô chỉ rụt rè thu tay lại mặc cho anh tự hành hạ cơ thể mình. Anh đã có bệnh dạ dạy, sao lại uống nhiều như vậy? Nếu em là bạn gái anh, em nhất quyết không để anh khinh thường cơ thể mình như thế đâu.
Em nhìn anh, giây phút anh cũng nhìn em, lại là cái ánh mắt em không thể nắm bắt được xúc cảm. Có phải là thờ ơ, hay là chút uất tích tụ ngụy trang dưới lớp thờ ơ? Em không rõ. Anh uống hết một lon bia, ném nó ra bàn rồi ngã tựa người vào ghế sofa.
Bè bạn, ai nấy đều thích anh và Mỹ Quyên đến với nhau. Trong số họ, không ai không biết chuyện của ba chúng ta, thế nhưng bọn họ đều ra sức chúc mừng hai người mặc kệ sự hiện diện của em. Đến lúc này, em chợt nhận ra, trước kia mình đã đắc tội với nhiều người như vậy. Duy chỉ có Kim Hiền thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vai trấn an em, nhưng em chẳng có gì để cần phải trấn an cả, mọi chuyện…đều đã qua hết rồi.
Lúc em bước ra từ nhà vệ sinh, bạn gái anh đang chờ sẵn trước đó. Dù gì cũng từng là bạn thân với nhau, em đối với Mỹ Quyên từ lâu cũng chẳng còn thù hận gì. Em nhìn cô, mỉm cười, cô nhìn em cũng gượng gạo mà cười.
– Bạn sống có tốt không, Tường?
Mỹ Quyên là một người con gái dịu dàng và tốt bụng, lúc trước cũng vậy và bây giờ không hề khác, chỉ có em là thay đổi, từ một kẻ xấu xa trở thành kẻ ngờ nghệch như hiện tại. Nhìn cô một lúc, nhìn đến mức khiến cô cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu, em phì cười.
– Rất tốt. Mình hiện tại sống rất tốt, bạn và anh Triết cũng vậy chứ?
– Bọn mình…cũng tốt lắm.
Quyên ngập ngừng một lát, sau lại nói tiếp:
– Tường…chuyện lúc xưa, mình vẫn chưa có cơ hội để nói…xin lỗi…
– Không cần. À…ý mình chuyện của bạn và anh Triết là sau khi bọn mình đã chia tay, nên cũng không cần phải nói xin lỗi.
– Biết vậy, nhưng…nhưng mình vẫn còn thấy khó chịu lắm. Lúc đó, cũng chưa từng nói với bạn tiếng nào mà đã cùng với anh Triết đi Pháp…
– Được rồi Quyên, chuyện qua lâu lắm rồi, đừng nhắc nữa. Thấy bạn và anh Triết được vui vẻ như bây giờ, mình cũng thấy mừng lắm.
Em nói dối. Thực sự em không vui mà cũng không buồn, nếu có, cảm giác lúc em biết tin hai người đi cùng nhau đó chính là đau khổ, mà bây giờ, cái cảm giác đó cũng sớm không còn nữa.
– Cảm ơn bạn…Chúng mình…định tháng bảy này…làm đám cưới…tới đó mình gửi thiệp mời, nếu bạn có rãnh thì…
– Được, không thành vấn đề, tới đó mình sẽ đến dự. Chúc mừng!
Mỹ Quyên đã thoải mái hơn một chút, cô nhìn em và cười sâu.
– Vậy bây giờ chúng ta cùng vào thôi, để mọi người chờ lâu không tốt.
– Ừ!
– Chí Tường…hình như bạn đã thay đổi…
Em cười, không đáp.
Nghe tin hai người sắp đám cưới, không hiểu vì sao ngực em lại đau siết. Vẫn còn cảm giác sao? Em nghĩ mình đã sớm biết có ngày này, nhưng vẫn không tránh được bàng hoàng, chung quy là em chưa quên hoàn toàn được anh.
Tác giả: Tang Vy
Phần 1: Gương vỡ lại lành
1
Chúng ta đã xa nhau hơn năm năm, anh và em, thời gian tưởng dài nhưng không dài, nói ngắn lại chẳng ngắn. Gặp lại nhau, không biết nói gì, chỉ nhìn nhau gật đầu rồi cười nhẹ như người xa lạ. Anh có vẻ chững chạc hơn trước nhiều, ánh mắt thật hiền, nhưng đã không còn “hiền” theo cách vô tư của một người học trò nữa, ẩn sâu trong cái ánh nhìn điềm nhiên đó là cái gì đó mơ đối với em đã không còn quen thuộc, phải chăng là…lạnh lùng?
Cũng phải, anh và em bây giờ đã là người xa lạ, anh không cần phải nhìn em tha thiết như cái kiểu anh đã từng, và em cũng vậy.
– Lâu quá không gặp, Tường.
Cái duy nhất không thay đổi lại là giọng nói của anh, chất giọng trầm, như mang theo phong vị khiến người ta thích tai. Em nhớ trước kia, mỗi lần anh gọi tên em, tim em luôn thổn thức lỗi nhịp, điều em đang nghĩ bây giờ chính là…tại sao qua bao nhiêu năm như vậy, cái phản ứng này một chút cũng không đổi?
Em ngước nhìn anh, mỉm cười, tiện đó cũng nhìn sang bạn gái đứng bên cạnh anh.
– Cũng hơn năm năm rồi nhỉ, Mỹ Quyên, bạn ngày càng xinh đẹp ra.
Mỹ Quyên nhìn em, cô hơi rụt rè không dám nói chuyện. Em muốn nói với cô một câu: “Tôi đã không thắc mắc vì sao bạn thân của tôi bây giờ lại đứng cạnh bạn trai của tôi, bạn không cần xấu hổ”, nhưng…lại thôi. Qua bao nhiêu năm, mọi chuyện đã qua hết rồi, em cũng không còn giữ cái tính cách đanh đá thích làm khó người khác nữa. Trong lòng em giờ đây như mặt hồ vừa lắng vừa êm, không lo nghĩ, không vướn bận nữa. Chắc vì những đêm nhớ anh quay quắt, em đã tự tôi luyện cho mình một sức nhẫn nại phi thường.
Em gật đầu chào anh trước khi bước qua hai người. Đường phố đông đúc và ồn ào, nhưng bên tai em thì tĩnh lặng, nghĩ vì sao anh không gọi tên em? Nếu khoảng cách giữa chúng ta là mười bước chân, anh chỉ việc bước một. Em tự cười chế giễu mình vì lại nghĩ đâu đâu thôi, không phải chúng ta chia tay rồi sao?
Lời chia tay của anh, em vẫn còn nhớ như in, nó ngắn gọn nhưng đầy đủ lý do và không cho em cơ hội nào để cứu vãn.
“Anh suy nghĩ kĩ rồi…anh, hình như anh vẫn là trai thẳng!”
Em đã khóc nhiều, hận anh và cũng hận Mỹ Quyên, nhưng mầy năm sau đó…em lại nghĩ rằng thù hận càng khiến mình thêm mệt mỏi và đau khổ, em dần học cách buông tay và để anh cùng với cô sang nước ngoài. Nhưng, vì sao khi em đã quen dần với cuộc sống này thì hai người lại quay trở về đây?
Dòng người đi ngược hướng xô đẩy, em như một cây khô yếu ớt khó chống chịu mà nghiêng ngã. Em muốn sụp đổ nhưng em biết khi mình ngã, anh sẽ không còn ở phía sau làm điểm tựa, trên đường phố tấp nập này, em chẳng quen biết ai.
***
Cả núi công việc trong một tuần dài giúp em không còn nhiều thì giờ nghĩ đến anh nữa, nhưng bất chợt giây phút ngẫu nhiên nào đó em lại nhớ một Quang Triết của nhiều năm về trước. Lúc anh chơi đá bóng ở sân vận động, gập người thở gấp để cho giọt mồ hôi chảy dọc sóng mũi thẳng, ngẩn mặt nhìn em từ phía khán đài và cười thật tươi. Lúc đó em nghĩ, ánh nắng mặt trời cũng phải nhường chỗ lại cho một thứ chói lóa khác.
Nhưng đáng tiếc, nụ cười đó dần dần không còn là của riêng em nữa.
Giật mình thất thần bên bàn làm việc, em thở dài khi lại nhớ đến chuyện xa xưa.
Năm nay đã gần hai mươi bảy tuổi, em trở thành một phóng viên nhỏ cho một tòa soạn báo không một chút tiếng tăm trong thành phố. Đồng lương đủ sống, không thiếu cũng không dư, cuộc sống bình thường, không mới mẻ, không thú vị, và…em vẫn chỉ một mình.
Nhiều lần ba mẹ ở quê gọi điện lên hối thúc em cưới vợ sinh con, nhưng anh biết đó…phụ nữ bây giờ tinh khôn, họ không bao giờ dám yêu một người con trai mà trong lòng người con trai đó luôn ấp ủ hình bóng một người con trai khác. Qua mấy cuộc tình ngắn ngủi, rốt cuộc, em vẫn chỉ có một mình. Em biết mình rất ích kỷ khi bắt đầu các mối quan hệ không hề có tình yêu, nhưng em không còn lựa chọn khác. Mất đi anh, em như mất đi phân nửa lí tưởng sống, nên…em không còn tâm trí để nghĩ đến cảm nhận của những người thay thế, nên em cảm thấy tội lỗi với tất cả họ, kể cả Kim Hiền.
Sau khi anh và Mỹ Quyên đi Pháp, hai năm sau đó, em và Kim Hiền thử đến với nhau. Em không biết trong quyết định lúc đó có bao nhiêu phần là cảm động trước những lời động viên của cô và bao nhiêu phần là vừa nhớ vừa giận anh, nhưng cuộc tình của bọn em chỉ kéo dài vỏn vẹn ba tháng. Nghe nói sau đó cô lại có bạn trai mới, và cũng là chồng sau này của cô.
Buổi họp mặt bạn cũ năm nay không ngờ lại đông đủ đến vậy. Em được gặp anh và cả Kim Hiền.
Đối với Kim Hiền, em vẫn cảm thấy chút cảm giác có lỗi, nhưng có vẻ cô đã sớm nghĩ thông suốt và không còn trách móc gì em. Cô ngồi ở phía đối diện cùng với chồng mới cưới, thỉnh thoảng lại bắt chuyện với em. Bọn bạn cũ năm nay ai cũng khoác lên mình diện mạo của kẻ chững chạc, kẻ là bác sĩ, kẻ là quản lí, giám đốc, bọn họ hào hứng kể về những mẫu chuyện vụn vặt lúc còn ở học đường. Em chỉ ngồi im lặng, thỉnh thoảng nhìn lên và cười bồi, em nghĩ họ vẫn còn chưa hết ghét em. Cái mà họ biết về em, chính là một Chí Tường nông nổi, xấu tính, hay bắt bẽ người khác, chỉ mỗi khi đứng bên cạnh anh mới bày ra dáng vẻ trẻ con và hay làm nũng.
Nhưng đó đã không phải là em bây giờ.
Đã năm năm rồi, con người, ai cũng khác.
Lúc anh từ phía ngoài bước vào, trên bàn ăn lại chìm vào im lặng, rất khẽ có tiếng suýt xoa của mấy cô gái. Em biết anh đã trưởng thành hơn, có cao hơn, bờ vai rộng hơn và gương mặt cũng đẹp trai hơn trước, nhưng tất cả có thay đổi thì anh vẫn là Quang Triết, vẫn là người từng ở cùng em cười nói vui vẻ, nhưng sao bây giờ em lại có cảm giác trước mặt em đã không còn là anh ngày nào nữa? Ánh mắt đen nhánh, thản nhiên nhưng cũng là lạnh lùng, anh nhìn em trước khi nhẹ nhàng cười, đối với em, anh thà đừng cười tốt hơn. Đó đã không còn là nụ cười rực rỡ như ngày xưa nữa, anh đã trở nên thật giả tạo rồi.
Mỹ Quyên chợt nhìn thấy em, cô không giấu được bất an nên khẽ siết lấy cánh tay anh, đôi mắt chùn xuống vừa như sợ hãi vừa như lo âu.
Bạn bè lâu rồi không gặp, ai nấy cũng hào hứng gọi lên thật nhiều bia. Anh từng rất ghét bia rượu không phải sao? Nhưng hôm nay anh uống thật nhiều. Có lẽ công việc của anh cần loại xả giao hành hạ cơ thể này, và người ở bên cạnh lo lắng cho anh hiện tại không còn là em nữa.
– Anh đừng uống nhiều, dạ dày không tốt mà…
– Không sao, bạn bè lâu lâu mới gặp.
Mỹ Quyên không kiên quyết ngăn anh, sau khi nghe vậy, cô chỉ rụt rè thu tay lại mặc cho anh tự hành hạ cơ thể mình. Anh đã có bệnh dạ dạy, sao lại uống nhiều như vậy? Nếu em là bạn gái anh, em nhất quyết không để anh khinh thường cơ thể mình như thế đâu.
Em nhìn anh, giây phút anh cũng nhìn em, lại là cái ánh mắt em không thể nắm bắt được xúc cảm. Có phải là thờ ơ, hay là chút uất tích tụ ngụy trang dưới lớp thờ ơ? Em không rõ. Anh uống hết một lon bia, ném nó ra bàn rồi ngã tựa người vào ghế sofa.
Bè bạn, ai nấy đều thích anh và Mỹ Quyên đến với nhau. Trong số họ, không ai không biết chuyện của ba chúng ta, thế nhưng bọn họ đều ra sức chúc mừng hai người mặc kệ sự hiện diện của em. Đến lúc này, em chợt nhận ra, trước kia mình đã đắc tội với nhiều người như vậy. Duy chỉ có Kim Hiền thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vai trấn an em, nhưng em chẳng có gì để cần phải trấn an cả, mọi chuyện…đều đã qua hết rồi.
Lúc em bước ra từ nhà vệ sinh, bạn gái anh đang chờ sẵn trước đó. Dù gì cũng từng là bạn thân với nhau, em đối với Mỹ Quyên từ lâu cũng chẳng còn thù hận gì. Em nhìn cô, mỉm cười, cô nhìn em cũng gượng gạo mà cười.
– Bạn sống có tốt không, Tường?
Mỹ Quyên là một người con gái dịu dàng và tốt bụng, lúc trước cũng vậy và bây giờ không hề khác, chỉ có em là thay đổi, từ một kẻ xấu xa trở thành kẻ ngờ nghệch như hiện tại. Nhìn cô một lúc, nhìn đến mức khiến cô cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu, em phì cười.
– Rất tốt. Mình hiện tại sống rất tốt, bạn và anh Triết cũng vậy chứ?
– Bọn mình…cũng tốt lắm.
Quyên ngập ngừng một lát, sau lại nói tiếp:
– Tường…chuyện lúc xưa, mình vẫn chưa có cơ hội để nói…xin lỗi…
– Không cần. À…ý mình chuyện của bạn và anh Triết là sau khi bọn mình đã chia tay, nên cũng không cần phải nói xin lỗi.
– Biết vậy, nhưng…nhưng mình vẫn còn thấy khó chịu lắm. Lúc đó, cũng chưa từng nói với bạn tiếng nào mà đã cùng với anh Triết đi Pháp…
– Được rồi Quyên, chuyện qua lâu lắm rồi, đừng nhắc nữa. Thấy bạn và anh Triết được vui vẻ như bây giờ, mình cũng thấy mừng lắm.
Em nói dối. Thực sự em không vui mà cũng không buồn, nếu có, cảm giác lúc em biết tin hai người đi cùng nhau đó chính là đau khổ, mà bây giờ, cái cảm giác đó cũng sớm không còn nữa.
– Cảm ơn bạn…Chúng mình…định tháng bảy này…làm đám cưới…tới đó mình gửi thiệp mời, nếu bạn có rãnh thì…
– Được, không thành vấn đề, tới đó mình sẽ đến dự. Chúc mừng!
Mỹ Quyên đã thoải mái hơn một chút, cô nhìn em và cười sâu.
– Vậy bây giờ chúng ta cùng vào thôi, để mọi người chờ lâu không tốt.
– Ừ!
– Chí Tường…hình như bạn đã thay đổi…
Em cười, không đáp.
Nghe tin hai người sắp đám cưới, không hiểu vì sao ngực em lại đau siết. Vẫn còn cảm giác sao? Em nghĩ mình đã sớm biết có ngày này, nhưng vẫn không tránh được bàng hoàng, chung quy là em chưa quên hoàn toàn được anh.