A
3. Đêm Thứ Ba
Mộ Dung Hi tỉnh dậy thì đã bị bịt kín mắt. So với những lần đầu tiên, lần này hắn không còn cảm thấy sợ hãi quá nhiều. Khương Lãng ôm hắn từ phía sau, chậm rãi tháo dần y phục của hắn. Hắn không kháng cự, bởi hắn hiểu kháng cự là vô ích. Người này luôn có cách kìm hãm hắn làm theo ý muốn.
Hắn hỏi dù rằng đã biết rõ đáp án: “Cửu lang, ngươi đến rồi?”
“Ân!” Khương Lãng nhẹ giọng đáp trả hắn. “Hôm nay không thuốc ngươi, không trói ngươi, nhưng ngươi phải ngoan. Đừng tháo bịt mắt ra, nếu không ta sẽ nổi giận.”
Khương Lãng đưa hai tay ra trước vân vê đầu nhũ hắn trong lúc cắn yêu lên cổ hắn. Cơ thể hắn đã làm quen với sự đụng chạm của Khương Lãng, vừa bị kích thích liền khó chịu run rẩy như một chú cừu non. Khương Lãng liếm dọc gân cổ hắn, cười khẽ: “Sao hả? Mới bắt đầu đã nhạy cảm thế này?”
Khương Lãng đẩy cánh tay trái của Mộ Dung Hi lên cao để dễ dàng chồm ra phía trước mút vào lồng ngực hắn và kéo rê lưỡi đến nhũ hoa. Y cắn cắn vài cái đùa giỡn, lại liếm mút xoa dịu rồi tiếp tục cắn. Một đầu nhũ bị ngón tay giựt mạnh, đầu còn lại bị răng lưỡi chà sát, Mộ Dung Hi bắt đầu mất khống chế ư ư thành tiếng.
“Thích ta dùng tay hay dùng lưỡi hơn?” Khương Lãng trầm thấp hỏi.
Mộ Dung Hi mím chặt môi. Hắn trả lời sao thì cũng mất mặt cả.
“Đều không thích sao? Có cần ta dừng lại?”
“Đừng…đừng dừng…” Mộ Dung Hi nhỏ giọng trả lời. Mặt của hắn đã đỏ thẹn cả lên. Phía dưới cũng có phản ứng rõ rệt. Nếu lúc này mà dừng thì hắn càng thêm xấu hổ, không biết tính sao.
Khương Lãng cười đắc ý, thả tay xuống nắm lấy khối thịt đang có chiều hướng ngóc dậy: “Xem ra hôm nay Hi nhi hứng thú không ít, khắp nơi đều không yên.”
Khương Lãng đem phần đỉnh căng tròn ấn ấn ngón tay vào. Mộ Dung Hi muốn nhảy nhổm, van xin: “A…đừng…rất đau…A!”
“Đau sao? Hi nhi không thành thật rồi.” Khương Lãng hôn dọc từ dưới tay hắn xuống eo, mang theo châm biếm nói: “Ta thấy Hi nhi như đang tận hưởng rất vui vẻ.”
“Không…không phải…A…a…”
Khương Lãng cảm nhận được thứ ấy của Mộ Dung Hi đang giật giật trong tay y, nhưng vẫn giả vờ không biết gì, nhấn ngón tay vào đỉnh ngăn cản: “Không thành thật thì không đáng được thưởng.”
Khương Lãng xoáy lưỡi vào giữa rốn Mộ Dung Hi. Mộ Dung Hi không chịu đựng được. Vùng bụng đang ứ đọng còn bị y chọc phá, khiến nước mắt rơi ra: “Cửu lang…tha cho ta…a…cho ta xuất…”
“Ta nghe không rõ.”
“Cửu lang…cho ta xuất a…a…”
Khương Lãng nhìn bờ môi Mộ Dung Hi cử động khó nhọc, vừa thở không ra hơi vừa cố nài nỉ y, làm y có chút thương cảm sâu sắc. Y thả tay, nhổm người hôn lên đôi môi ấy. Mộ Dung Hi phóng thích xong cực kỳ nhẹ nhõm, lại đón nhận được nụ hôn nồng ấm, rất tích cực phối hợp. Hai thân lưỡi gắt gao tranh đoạt nhau trong không gian chật chội, cướp lấy mọi lý trí cuối cùng của Mộ Dung Hi. Khi Khương Lãng nhả môi ra, Mộ Dung Hi vẫn còn tiếc nuối. Hắn định chồm người lên hôn tiếp nhưng Khương Lãng lại nới rộng thêm khoảng cách giữa họ để nhử mồi.
“Hi nhi, không nên quá tham lam.”
“Ta muốn…hơn nữa…” Mộ Dung Hi buột miệng. Nói xong, hắn mới kịp thức tỉnh, hổ thẹn không tự cắn đứt lưỡi mình đi.
“Cũng không phải là không được. Nếu ngươi có thể trụ được đến lần thứ bảy, ta sẽ thưởng cho ngươi một nụ hôn sâu hơn nữa.”
Lần thứ bảy? Mộ Dung Hi nghe mà tê tâm liệt phế.
Khương Lãng cạ cạ thanh kiếm đã dựng đứng vào lưng Mộ Dung Hi, rất tự nhiên xê dịch vào giữa hai kẽ mông hắn đẩy lên đẩy xuống. Mộ Dung Hi kinh hô, đờ đẫn cả người. Cặp mông to tròn không chống chọi được với sức nóng và sự di chuyển cật lực của nhục bổng, rung rinh một cách khiêu gợi.
“Thế này cũng không tồi. Da thịt Hi nhi thật mát mẻ.”
Mộ Dung Hi cắn môi, ngại ngùng. Khương Lãng xuất xong thì vẫn kẹp chặt ở đó, mơn trớn tấm lưng của Mộ Dung Hi, cười hỏi: “Hi nhi, tiếp theo phải làm gì đây?”
Mộ Dung Hi giật thót tim. Làm sao hắn biết phải làm gì? Thứ nam tính đó của Khương Lãng đang chặn ngay hậu huyệt hắn, vừa nóng vừa trơn, lại không chịu vào mà cứ nấn ná thế còn nguy hiểm hơn cả khi trực tiếp cắm vào: “Nếu ngươi không nói ra điều mình mong muốn, ta chẳng biết phải làm sao giúp ngươi. Cứ giữ thế này mãi đi.”
Mộ Dung Hi hơi khép chân lại, rụt rè nói: “Ta muốn ngươi…vào…”
“Vào đâu?”
“Nơi đó.”
“Nơi đó là đâu?”
Mộ Dung Hi siết chặt gối. Khương Lãng gỡ tay hắn ra, cầm tay hắn chạm vào cỗ dục hỏa hừng hừng khí thế. Mộ Dung Hi kêu lên sợ hãi: “A…thứ đó…” Hắn muốn rút tay nhưng Khương Lãng vẫn ghì chặt, dịch chuyển cỗ dục hỏa tới gần hậu huyệt: “Ở đây phải không?”
Sắc mặt Mộ Dung Hi nhợt nhạt không còn chút máu nào. Hắn đang cầm lấy thứ to lớn kia của một nam nhân khác. Khương Lãng biết hắn thẫn thờ nghĩ gì, lại rót mật vào tai hắn: “Hi nhi, có phải là nơi này?”
“Ân!” Mộ Dung Hi gật đại để Khương Lãng thả tay hắn ra. Khương Lãng cười khúc khích lấy làm vui thích, từ ngoài chậm rãi tiến vào. Mộ Dung Hi thu được tay về thì mừng rỡ không nguôi, nắm chặt không dám nhúc nhích. Thế nhưng, mừng rõ này không kéo được lâu. Một khi Khương Lãng đã tiến vào, y thường sẽ vận động rất điên cuồng, làm đến lúc Mộ Dung Hi không đổ gục thì không thôi.
Đêm nay, trước khi đổ xuống, Mộ Dung Hi nắm chặt lấy một lọn tóc của Khương Lãng trong lúc hôn. Đến bình minh, Khương Lãng trở dậy định đi, lọn tóc bị giật thì Mộ Dung Hi lập tức mở mắt. Phát hiện tóc y đang ở trong tay Mộ Dung Hi, Khương Lãng hơi chấn động rồi chuyển sang thích thú: “Hi nhi, ngươi muốn sao đây?”
“Đừng đi, được không?”
Khương Lãng hôn lên tay hắn, trìu mến nói: “Hi nhi, nghe lời, ta không thể không đi. Cùng lắm ta hứa với ngươi, buổi tối ta sẽ đến sớm.”
Mộ Dung Hi buông tay. Hắn không phải chấp nhận lời dỗ dành này, mà vì quá thất vọng nên mới buông tay. Người này chỉ về đêm mới xuất hiện, ban ngày sẽ rời đi, giống như một giấc mơ ngọt ngào, nhưng cũng có thể là một cơn ác mộng cay đắng.
Khương Lãng xoa đầu Mộ Dung Hi, căn dặn: “Khi thức dậy thì ăn nhiều một chút. Tử đằng trắng ngoài sân nở rất đẹp, nên đi ngắm.”
“Ân!” Mộ Dung Hi đáp.
Bởi vì đêm nào cũng triền miên đến gần sáng, nên sớm lắm cũng phải quá trưa Mộ Dung Hi mới thức giấc. Hắn ăn uống một chút, rồi sai A Phúc đem ghế dài ra dưới tán cây tử đằng, vừa nằm ngắm vừa ngắt vài nhành bỏ lên người đùa nghịch.
“Chủ tử, ngài thích hoa tử đằng sao?”
Mộ Dung Hi nhướn mắt. Hắn cũng không rõ. Người kia bảo hắn ngắm, hắn thấy nó không xấu nên ngắm theo ý y, chỉ đơn giản vậy mà thôi.
“Tạm xem là vậy đi.”
“Vậy ngài có biết hoa tử đằng có nghĩa là gì không?”
Mộ Dung Hi lắc đầu. A Phúc cười đáp: “Chờ đợi tình cảm của một người. Trước kia Giả quý phi cũng rất thích hoa này.”
A Phúc nói xong chợt biến sắc vì nhận ra bản thân đã lỡ lời.
Giả quý phi? Mộ Dung Hi nghĩ trong đầu rồi hỏi:
“Đó không phải là mẹ ruột của đương kim thánh thượng sao?”
A Phúc lật đật quỳ xuống: “Nô tài ngu dốt lỡ miệng, xin chủ tử tha lỗi.”
Mộ Dung Hi cho hắn đứng lên, nói: “Chúng ta chỉ là nói chuyện phiếm, ngươi không cần sợ hãi như vậy. Đây lẽ nào là cung của Giả quý phi?”
A Phúc lại quỳ xuống: “Thánh thượng nghiêm cấm bất cứ ai nhắc về Giả quý phi, kẻ trái lệnh sẽ bị trảm. Nô tài không dám nhiều lời.”
“Vậy ngươi không nhắc, là ta nhắc, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được. Nếu ngươi không đồng ý với ta, đợi lúc người kia đến, ta liền nói hắn nghe về việc ngươi tự ý nhắc Giả quý phi, để xem hắn có trách tội ngươi không?”
A Phúc trắng nhợt cả mặt mày, nghĩ kỹ rồi gật gật: “Cứ làm theo ý chủ tử.”
“Đây là cung trước đây của Giả quý phi?”
A Phúc gật đầu.
“Ngươi từng theo hầu Giả quý phi sao?”
A Phúc lưỡng lự, không biết nên gật hay nên lắc.
“Thật ra…” A Phúc miễn cưỡng mở miệng. “Sư phụ của nô tài từng có thời gian theo hầu Giả quý phi. Nô tài lúc đó vừa được đưa vào cung, còn quá nhỏ nên chỉ phụ giúp sư phụ mấy việc lặt vặt.”
Mộ Dung Hi nhìn lên trời cảm thán. Giả quý phi từng là sủng phi đệ nhất của tiên đế. Năm đó, bà muốn có bao nhiêu vinh hiển liền có bấy nhiêu, chỉ dưới mỗi hoàng hậu. Thế nhưng, sau khi sinh hạ cửu hoàng tử, cũng chính là đương kim thánh thượng, bà mắc phải chứng trầm cảm, lâu dần bệnh tình trở nặng điên điên khùng khùng. Vinh hiển trong phút chốc biến mất, bị đày vào lãnh cung, sau đó tự thắt cổ chết.
Nếu Triều Dương cung này là nơi ở những năm tháng cuối đời của Giả quý phi, Mộ Dung Hi liền hiểu được vì sao nó lại khang trang hơn những nơi khác của lãnh cung. Thân làm nhi tử, có lẽ thánh thượng cũng không muốn để mẫu thân chịu thiệt thòi dù rằng bà đã không còn trên đời. Bất giác, Mộ Dung Hi hoảng hốt. Thánh thượng đã tốn công trùng tu nơi này, biết đâu thỉnh thoảng sẽ thường đến thăm. Lỡ mà có ngày thánh thượng phát giác hắn cùng với một nam nhân khác cư nhiên ở nơi này phát sinh loại chuyện chẳng thể gọi là thuần phong mỹ tục gì cho cam, trảm đầu hai người là nhẹ, chỉ sợ liên lụy đến cả dòng họ. Mộ Dung Hi lăn qua lăn lại thở than, rốt cuộc phải làm sao đây?
A Phúc không rõ hắn nghĩ gì mà đột nhiên trợn mắt. Mộ Dung Hi bắt lấy tay áo A Phúc, chỉ về phía căn phòng tình tự mỗi đêm: “Nơi kia…có phải…là nơi Giả quý phi thắt cổ?”
A Phúc phì cười, thì ra chủ tử lo sợ chuyện không đâu. A Phúc lắc đầu.
“Vậy là ở đâu?” Mộ Dung Hi bối rối hỏi.
A Phúc chỉ tay về phía những hàng cây tử đằng ở xa, rất xa nói: “Ở đó.”
Mộ Dung Hi kinh ngạc. Thánh thượng vậy mà lại phá đi dãy phòng Giả quý phi từng ở để trồng những cây hoa tử đằng lấp vào sao? Đây là dụng ý gì? Lẽ nào vì muốn tế bái Giả quý phi?