Mình có một người anh chơi chung cũng lâu, từ hồi mình còn là bóng mén mới ra đời nay đã rành rõi cuộc đời.
Anh ấy cũng dễ thương, ga lăng lắm, kiểu dân văn phòng rồi làm cũng thăng quan tiến chức nên cũng thuộc loại high level một tí. Mà dễ gần lắm, người thiệt tình.
Nhưng đó giờ trong mắt, mình với ổng chỉ là “chị chị em em” thôi. Mà tính mình thì ăn gì thì ăn, chị em thì né nên nào để mắt đến bà chị đó.
Đến một ngày mình tăng ca, nhờ ổng mua hộ ít đồ ăn với mang hộ mấy cái hồ sơ lên cty dùm.
Ổng đến gọi mình xuống thì thấy đang chở một bé thụ kia. Nó liếc ngang liếc dọc mình, liếc từ trên xuống rồi cười khỉnh một cái. Đm, bà mày làm gì mày mà mày liếc bà. Nhưng chỉ nói cảm ơn ổng rồi ổng tọt đi.
Về mình kể ổng là thằng kia nó liếc em đó chị. Ổng bảo kệ nó đi, người yêu anh nó ghen vậy đó. Wut? Người yêu anh? Ghen? Wut?
Trời ơi, chị tôi có bồ, chị tôi có người yêu, mà người yêu chị tôi là thụ… Rồi sao đó ổng kệ một lịch sử yêu đương của hai người
-_- Ôi ôi, hóa ra bà chị tôi đó giờ là top và chưa từng năm dưới… Tôi đã lầm, quá sai lầm…
Bao nhiêu năm ở cạnh bên mà không biết tận dụng thời cơ. Đến nay thì hối hận có chăng đã quá muộn màng :’(
Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Anh ấy cũng dễ thương, ga lăng lắm, kiểu dân văn phòng rồi làm cũng thăng quan tiến chức nên cũng thuộc loại high level một tí. Mà dễ gần lắm, người thiệt tình.
Nhưng đó giờ trong mắt, mình với ổng chỉ là “chị chị em em” thôi. Mà tính mình thì ăn gì thì ăn, chị em thì né nên nào để mắt đến bà chị đó.
Đến một ngày mình tăng ca, nhờ ổng mua hộ ít đồ ăn với mang hộ mấy cái hồ sơ lên cty dùm.
Ổng đến gọi mình xuống thì thấy đang chở một bé thụ kia. Nó liếc ngang liếc dọc mình, liếc từ trên xuống rồi cười khỉnh một cái. Đm, bà mày làm gì mày mà mày liếc bà. Nhưng chỉ nói cảm ơn ổng rồi ổng tọt đi.
Về mình kể ổng là thằng kia nó liếc em đó chị. Ổng bảo kệ nó đi, người yêu anh nó ghen vậy đó. Wut? Người yêu anh? Ghen? Wut?
Trời ơi, chị tôi có bồ, chị tôi có người yêu, mà người yêu chị tôi là thụ… Rồi sao đó ổng kệ một lịch sử yêu đương của hai người
Bao nhiêu năm ở cạnh bên mà không biết tận dụng thời cơ. Đến nay thì hối hận có chăng đã quá muộn màng :’(
Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.