Truyện Băng Tan

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Nó thức dậy tiếp tục những công việc nhàm chán lặp đi lặp lại mỗi ngày,giờ nó đã 17 tuổi cái tuổi phơi phới của tuổi trẻ,nó vẫn là một học sinh,nó vẫn phải đi học mặc dù nó không biết mục đích học của mình là gì.

Nó ra khỏi nhà đeo tai phone một bản nhạc buồn sau đó chậm rãi đến trường,ngôi trường quen mà như lạ trên đường xào xạc lá rơi và gió mùa thu mát rượi.

Nó ung dung đi trên sân trường cặp mắt vô hồn như người bị thôi miên không quan tâm đến những gì xung quanh nó bước vào lớp, một không khí ồn ào khiến nó khó chịu đám bạn của nó,à không những người lạ mà nó phải miễn cưỡng ngồi chung một lớp đang cười nói trêu đùa nhau rất vui vẻ ở ngôi trường mới này nó không hề có bạn,một người cũng không có,nó phớt lờ tất cả những ai có ý định làm quen với nó,dần dần nó trở nên cô lập một mình , chỉ một mình.

Dở quển sách ra nó cứ nhìn nhưng cũng chẳng buồn đọc lấy nửa chữ,rồi tiết học bắt đầu.

“Bài kiểm tra 1 tiết Minh Hàn là người điểm cao nhất”.

Tiếng giáo viên cất lên rồi sau đó là những ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía nó,nó học giỏi,rất giỏi,nó đâm đầu vào học quên ăn, quên ngủ khi bố mẹ nó li hôn,

. Nó nghĩ nếu học thật giỏi thì bố mẹ nó sẽ quay lại với nhau như trước, cứ thế, nó học như điên, học đến mức phải nhâp viện vì kiệt sức, nhưng tất cả vẫn chỉ là con số 0.

~~~

Nó chẳng lấy gì làm vui mừng khi nghe tin này cứ nhìn ra cửa sổ ngắm mặt trời đang nhô cao dần,ánh nắng hồng yếu ớt cuối thu chiếu rọi vào mặt nó , đẹp như một thiên thần.

Hết buổi nó lại ra về lúc nào cũng thế, nó cứ như một con rô bot.

Về đến nhà ,nằm vật ra giường nhìn lên trần nhà đăm chiêu, rồi nó thiếp đi,một giấc mơ và một dòng nước mắt tuôn dài trên má.

Nó thức dậy khi nghe tiếng kêu của Mun con mèo nhỏ mà nó nuôi ,con mèo như người bạn của nó vậy,nó mở mắt ra bắt gặp đôi mắt xanh xanh của con vật dễ thương đang nhìn mình,nó đưa tay vuốt ve con mèo , nó ôm luôn con vật vào lòng âu yếm nâng niu như một vật vô giá.

Những ngày tiếp theo của nó cứ diễn ra đều đều như vậy,thế rồi mùa đông cũng đến với những cơn gió lạnh thổi rít liên hồi gây nên cái lạnh cắt da cắt thịt người ta những cơn mưa phùn rả rích , tiết trời u uất âm u tạo nên một cảm giác buồn thê lương da diết.Những lúc như thế này ai ai cũng thèm một cái nắm tay,một cái ôm của người mình yêu để xua đi cái lạnh thấu xương da của mùa đông buốt giá này,chà! Được thế thì thật tuyệt,nó cũng “thèm” được như thế nhưng nó chỉ có một mình,cô đơn.

Thức dậy khoác lên người chiếc áo ấm,quàng chiếc khăn len quanh cổ nó lại đến trường.

Ngoài trời thật lạnh ,nó run lên,phả ra nhưng luồng hơi trắng xoá,giờ đã trễ nhưng nó vẫn ung dung bình thản mà rảo bước trên con đường quen thuộc,nó vừa đi vừa hưởng thụ cái không khí dễ chịu này,nó thích mùa đông,cái lạnh của mùa đông làm nó thích.

Cổng trường đã đóng nó cứ đứng bên ngoài rồi cánh cổng từ từ mở ra.

– Vào đi cháu!

Nó cúi đầu cảm ơn bác bảo vệ,bác biết nó,nó chưa bao giờ đi muộn cả,một cậu nhóc với ánh mắt đẫm buồn và đầy ưu tư làm bác ấn tượng và nhớ đến nó chăng?

Hướng về phía lớp mình nó vẫn chậm dãi mà đi,đến cửa lớp nó cứ đứng đó cho đến khi ông thầy gật đầu đồng ý rồi bước vào . Bước vào lớp nó hướng đến cái bàn của mình và đập vào mắt nó là một người đang ngồi ở chỗ nó, nơi mà trước giờ chỉ có một mình nó ngồi. Trước mắt nó là một người lạ một thằng con trai,hắn đang ngồi ngay cạnh chỗ nó, hắn là một người lạ,lạ hơn những người lạ khác trong cái lớp toàn người lạ này.
 

Bài tương tự