Truyện [Bác Chiến] Hoa Anh Đào

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
trai bao
trai bao sai gon
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
[Bác Chiến] Hoa Anh Đào

Tác giả: wangjibo0609

Nguồn Truyện được copy từ Wattpad tác giả wattpad .com/user/wangjibo0609




Chàng Hoàng tử Xứ Cây Tiêu Chiến và câu chuyện tình yêu với người mà ai cũng biết là ai Vương Nhất Bác – con trai duy nhất của Vua Xứ Qủy.

Gặp – yêu – biến cố – HE

Truyện là fanfic, đều dựa trên sự tưởng tưởng của bản thân, không liên quan tới người thật.

Phần 1 – Xứ Cây

” Cuối cùng, bằng cách này hay cách khác, bạn rồi cũng sẽ hạnh phúc!!!”



Hoa anh đào, loài hoa đặc trưng của Xứ Cây, ngây thơ thuần khiết nhưng vô cùng mạnh mẽ. Nhờ sự ưu ái của thiên nhiên, hoa hầu như nở quanh năm mang lại vẻ đẹp dịu dàng cho cảnh vật. Những cánh hoa tự xé mình bay theo gió tới nơi mà chúng muốn. Đám chim chóc ẩn mình rúc rích trong những lùm cây lo sợ bầu không khí quá im lặng, đua nhau ríu rít cất giọng. Lũ bướm lại chẳng thèm quan tâm, chúng như gái cưng trong gia tộc giàu có, bay là là dưới những cụm tú cầu đủ màu sắc, đắm chìm vào hương vị ngọt hơn mật, vô tình tranh giành lãnh thổ với nàng ong thợ cần cù chăm chỉ, quanh năm chuyên chú vun vén cho cái tổ ấm lóc chóc toàn con non với mật. Lâu lâu vài em không an phận cố rướn mình đập cánh bay thật cao để rồi ngậm ngùi từ bỏ. Mặt trời nỗ lực rọi tia nắng đầu tiên vào giọt sương sớm mai còn đọng lại trên lá. Những áng mây trắng tuyết lười biếng thả mình trôi theo nền trời xanh.

Xa trên thảm cỏ, dưới gốc cây anh đào cổ thụ nhất, trốn sâu trong rừng, một chàng trai đang lim dim ngủ. Lũ bướm chẳng thể chắc rằng liệu chúng đang lưu luyến những bông hoa hay đắm chìm vào vẻ đẹp của người này mà lững thững không muốn bay thêm. Sự trong sáng, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng mịn cùng nốt ruồi nhỏ dưới cánh môi tạo nên một nét quyến rũ phi thực tế. Bộ quần áo lụa trắng điểm sắc hồng từ vài cánh hoa đi lạc ôm gọn thân hình mảnh mai cùng chiếc eo nhỏ. Anh ta vô tư ngủ vì biết nơi đây là thế giới riêng của mình, xa cung điện của Vua cha, nơi anh tìm thấy trong một lần dạo chơi cùng Kiến Quả, chú mèo béo yên bình nằm ngủ trên bụng. Gió chứng minh sự lựa chọn quyết đoán của mình thay lũ bướm, đưa một nhành hoa nhỏ lướt qua mũi, thành công khiến người này mở mắt, mọi thứ bỗng trở nên sinh động cuốn hút hơn vạn phần. Tiêu Chiến vươn tay uể oải che những tia sáng, tay còn lại vuốt ve bộ lông mềm mượt của Kiến Quả khiến cho nó khẽ rên hừ hừ.

Tiêu Chiến ngáp dài thoải mái: ” Ngủ ngoan Kiến Quả, chúng ta quay về cung điện thôi. Vua cha đang chờ.” Bị đánh thức một cách bất ngờ. Con mèo gầm gừ vùi mặt vào bụng Tiêu Chiến, giận dữ xòe móng vuốt dọa dẫm, điệu bộ y hệt đứa trẻ hờn dỗi khi trót làm rớt cây kẹo ngọt. Nó lao xuống đất, đanh đá quờ quạo trêu ghẹo một con bọ cánh cứng xù râu với vẻ tự mãn đáng ghét.

Tiêu Chiến uyển chuyển bật dậy, vẻ êm đềm khi ngủ mất đi trả lại hình ảnh chàng thanh niên mỏng manh như tuyết mùa hạ nhưng lại mang khí chất ngất trời của bão mùa đông.

Hoàng tử Tiêu Chiến, con trai của Vua Xứ Cây, chàng trai 28 tuổi . Bảo vật nơi đây.

Xứ Cây khí hậu quanh năm mát mẻ, hoa lá cây cỏ um tùm bao phủ toàn bộ dân cư. Người dân tính tình hiền hòa, nhẹ nhàng, yêu cây cỏ như sinh mạng. Cuộc sống nơi đây rất đỗi yên bình, hàng ngày người lớn ra ngoài trồng trọt chăm bón cây cối, trẻ nhỏ nô đùa ca hát dưới tán lá các cây cổ thụ, tiếng chim ca líu lo hòa với tiếng người tạo nên âm thanh bận rộn nhưng cực vui tai.

Sinh ra và lớn lên ở cái Xứ mà ngay cả giết một con ong cũng sẽ đáp tội với nhị hoa, lại là con của hai vị quyền lực nhất, Tiêu Chiến không gì là không có. Cũng may, con người của anh lớn lên thực sự tốt. Tính tình gọi là hiền lành, nho nhã, ân cần với tất cả mọi người. Nhưng với cái địa vị đó trong tay, chỉ bản thân anh mới được phép tiếp cận những ai mà anh thích. Anh coi mọi người xung quanh ai ai cũng đều như nhau chẳng có khác biệt. Trời sinh đẹp trai vừa mặt lại tự ý thức được nó nên Tiêu Chiến luôn mang một sự tự tin đến mức có hơi chút cao ngạo. Riêng về tài năng hội họa, cây cối thì có lẽ chưa ai địch lại và chắc cũng chẳng ai có ý định dám thách thức anh.

Thỉnh thoảng, sau khi cùng Vua cha nghiên cứu các đề tài và cách thức phát triển loài cây mới trong vương quốc, anh sẽ ra ngoài dạo quanh xứ sở, trò chuyện và hướng dẫn người dân chăm sóc cây cối. Riêng về khoản này thì không ai phàn nàn anh được, anh luôn diễn tròn vai một vị hoàng tử tốt, ân cần không sợ bùn đất, đích thân làm mẫu giúp người dân hiểu được cách thức chính xác để chăm một cái cây cũng như gieo một hạt giống mới mà phòng nghiên cứu Hoàng gia tạo ra. Khi được tận mắt chứng kiến tài năng ấy, không ai có thể ngưng trầm trồ, buông lời ca tụng. Khi còn là một cậu bé, khu vườn nhỏ trong Hoàng cung trước cửa phòng đã được đích thân Tiêu Chiến chăm sóc, ngày ngày nâng niu. Không phụ tình yêu từ cậu chủ, khu vườn chẳng những xanh tốt mà còn mang vẻ đẹp hài hòa giữa đất trời. Hai hàng anh đào song song hoà tán vào nhau như đám trẻ nối tay chơi trò cầu vồng lên mây. Từng bụi từng bụi tú cầu đủ màu khoe sắc trên thảm cỏ tươi. Tất cả vẽ lên bức tranh mùa xuân hoàn hảo cho khu vườn. Mùa hoa nở rộ, toàn hoàng cung trở mình khoác lên một tấm áo choàng hồng phấn đầy kiêu hãnh. Tiêu Chiến thích nhất cảm giác thả mình trôi theo những cánh hoa anh đào.

Giữa con đường dẫn từ cổng lâu đài tới khu rừng nơi cây anh đào cổ thụ bí ẩn mà anh tìm ra, một căn nhà được dựng vững chắc bên gốc cây xà cừ lớn. Ngôi nhà tuy nhỏ nhưng vô cùng ấm áp, chủ nhân của nó là một bà cụ ngoài 60 tuổi sống cùng cháu trai năm nay vừa tròn 16. Đây là nơi mà Tiêu chiến hay lui tới.

Cách đây vài năm, vào một buổi sáng trong lành mát mẻ, Những chiếc lá nhễu vài giọt nước vẫn còn bướng bỉnh đọng lại sau cơn mưa rào tối quá. Tiêu Chiến thả bước dạo chơi quanh Xứ. Là người luôn thích sự tự do lại an tâm tuyệt đối vào vận may, anh không bao giờ cho phép lính canh đi theo. Sau nhiều lần làm công tác tư tưởng với cả Vua cha lẫn Mẫu hậu cuối cùng anh cũng có được đặc ân này. Đang thả tâm trí trôi lơ lửng không điểm nhấn, tiếng trẻ con khóc quanh quẩn hoà vào tiếng lao xao của đám chim bị động lạo rạo bay thu hút sự chú ý. Anh dựa theo âm thanh đó, tìm ra dưới gốc cây Xà cừ nơi bà lão và cháu trai nhỏ đang làm vườn. Đứa trẻ không hiểu nguyên nhân gì mà khóc không ngừng, nước mắt nước mũi tèm lem, hai tay lấm bẩn bùn đất trực tiếp ngồi bệt xuống nức nở. Bà cụ khuôn mặt hiền hậu, những nếp nhăn tuổi tác hằn trên trán, ngơ ngác và bất lực nhìn cháu trai mình. Bà luôn miệng an ủi:

” Bảo Ngọc ngoan, bà giúp con trồng cây khác, rất nhanh cây sẽ lớn lại thôi được không ?”

Đứa trẻ càng được dỗ càng khóc to, nó bấu víu vào sự bối rối của bà nó mà ăn vạ: ” Không chịu, Cháu chỉ thích cây này thôi, cha nói nếu Bảo Ngọc ngoan cây sẽ lớn”

Bà lão bất đắc dĩ ôm đứa trẻ vào lòng. Một lớn một nhỏ khóc đến đang thương, đứa nhỏ như có bạn chơi cùng, được cổ vũ, nó dùng hết sức bình sinh mà gào lên. Bây giờ thậm chí đến cả nước mắt cũng không xuất hiện nữa.

Tiêu Chiến hiểu ngay vấn đề, từ trước đến nay anh vẫn luôn là người nhanh nhạy, nhẹ nhàng bước tới. Sự nổi tiếng của anh là điều không cần bàn cãi, nom thấy khuôn mặt ấy, dáng điệu này thì ai ai cũng phải kính cẩn hành lễ mặc cho Tiêu Chiến cảm thấy thực sự phiền. Quả nhiên, hai mắt bà cụ mở lớn đầy ngạc nhiên, gạt vội đi giọt nước mắt bằng đôi bàn tay gầy guộc, bà lão cung kính cúi đầu:

” Hoàng tử!’

Tiêu Chiến nghiêng mình đáp lễ, không nói không rằng khép hờ mì mắt chạm vào thân cây trên tay đứa nhỏ. Như 1 phép màu trong truyện cổ tích hàng ngày nó vẫn được Nội nó kể cho nghe, thân cây bỗng được tiếp thêm sinh lực, cứng rắn oằn mình vươn lên đứng thẳng, những chiếc lá héo ua đổi màu thay áo. Cành gãy tự chắp nối một cách hoàn hảo không điểm sơ hở, mọi thứ diễn ra như bức tranh bị xe nát theo chiều ngược thời gian.

Đứa trẻ giây trước còn khóc lóc, giây sau mở to đôi mắt sưng vù ngập nước hết nhìn cây rồi nhìn sang Tiêu Chiến như ngắm kĩ người thân đã lâu không gặp, nét mặt cậu nhóc biến chuyển hòa cùng âm thanh reo hò mừng rỡ, nắm lấy tay Tiêu Chiến nói:

” Ca ca, Ca ca từ chỗ Cha tới đúng không?”

Bà lão sợ thất lễ níu mải đứa nhỏ nói: ” Bảo Ngọc, người này là Hoàng Tử, sống trong lâu đài phía kia, con mau cúi chào đi.”

Cái cách mọi người kính trọng đôi khi lại khiến anh trở nên xa cách. Tiêu chiến vội nói: ” Không sao, bà cứ coi cháu như bao đứa trẻ khác trong Xứ, không cần quá khách sáo. Bảo Ngọc em lại đây, ca ca dạy em cách chăm cây ” Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đầy bùn đất của đứa trẻ siết chặt kéo đi.

Sau ngày đó, ngoài gốc cây anh đào cổ thụ sâu trong rừng, ngôi nhà của bà lão là nơi Tiêu Chiến hay lui tới thăm hỏi. Tiêu Chiến khá thân với bà lão và Bảo Ngọc, chàng coi cậu như em trai. Ngày tháng trôi qua, đứa trẻ khóc nhè năm ấy giờ đã tròn 16 tuổi, ngoan ngoãn hiền lành và trở thành thợ chăm cây giỏi nhất nhì Xứ. Cậu thường đứng giữa khu vườn, vừa thành thạo cắt tỉa cây vừa với ra nói chuyện với Tiêu Chiến mỗi khi anh đến:

” Ca, sau này nhất định Đệ sẽ biến mỗi gốc cây trong Xứ mình thành một tuyệt tác!”

Tiêu Chiến mỉm cười: ” Chỉ cần đệ thực sự đem tình yêu đặt vào chúng, chúng sẽ không phụ lòng.”

Trong Xứ Cây, có một Luật lệ mà đã từ rất lâu người dân nơi đây đều phải tuân thủ, cứ hai năm một lần, Xứ cây phải chuẩn bị 100 xe chở hoa quả cùng các giống cây mới nhất mang cống nộp cho Xứ quỷ ở bên kia vùng đất để cầu hòa. Cứ ngày 05/05 Xứ quỷ sẽ cử người qua lấy cống phẩm. Đồng thời, Xứ Cây cũng phải cho mượn 5 người từ 16 tuổi trở lên, tay nghề trồng trọt cao sang làm vườn cho Xứ quỷ trong vòng 6 tháng. Đây là hiệp ước giữa Vua của 2 xứ, không ai hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến hiệp ước này mà cũng không ai dám hỏi, đây như 1 bí mật thầm kín của Vua cha mà ngay cả Tiêu Chiến, người con trai ông yêu quý nhất mỗi lần nhắc tới đều nhận được cái nhìn im lặng đến đáng thương từ ông. Chỉ biết rằng rất lâu trở về trước, khi hiệp ước này được thực hiện, Xứ cây không còn bị Quỷ xấu cướp bóc phá hoại mùa màng, ngày càng trở nên thịnh vượng. Không một ai sau khi trở về có thể kể lại chính xác khoảng thời gian 6 tháng của họ bên Xứ quỷ, kí ức về nơi này giống như một mảng sương mờ vô cùng mông lung càng cố nắm bắt lại càng tan biến. Công việc tuy không nguy hiểm, nhưng đối với con người ôn hòa nơi đây, phải xa gia đình đến nơi xứ lạ 6 tháng là 1 thử thách lớn, đặc biệt với Bảo Ngọc đứa trẻ nhút nhát, sống khép kín quanh năm bên Bà dưới gốc cây Xà Cừ lớn và khu vườn nhỏ của cậu.

Nhìn vào cái tên Bảo Ngọc đứng đầu danh sách, Tiêu Chiến vừa tự hào vừa lo sợ. Những người nằm vào danh sách làm công cho Xứ quỷ là những người được lựa chọn kỹ lưỡng từ cuộc thi Cây hàng năm, sau khi kết thúc 6 tháng làm công bên đó trở về, họ sẽ được Đức Vua ban thưởng lớn và nắm giữ chức vụ quan trọng trong phòng nghiên cứu của lâu đài. Bảo Ngọc dù không tham gia cuộc thi nhưng nổi tiếng có tay nghề cao, không thể tránh khỏi tầm mắt người trong ban giám khảo, lại tuổi tác phù hợp nên nghiễm nhiên được đưa vào.

Ngay khi kết thúc buổi nghiên cứu hàng ngày với vua cha, mặc cho cơn đói đang biểu tình trong bụng, cùng hương thơm ngào ngạt của điểm tâm hướng từ nhà bếp hoàng cung. Dằn lại cảm xúc muốn ăn cả thế giới, Tiêu Chiến lập tức rời đi, lao tới căn nhà nhỏ bên gốc cây xà cừ.

Bảo Ngọc, cậu thanh niên ốm nhom ốm nhách, dong dỏng cao, nước da ngăm đen cùng đôi mắt nâu trầm màu hạt dẻ. Hai bàn tay rắn chắc khắc các vết chai sạm, niềm tự hào mà cậu cho rằng thành quả do làm vườn lâu năm đem lại. Đứng trước nồi cháo nghi ngút khói, tay liên tục khuấy nhưng mắt thì bần thần nhìn về một điểm vô định ngoài cửa sổ. Khói từ bếp nấu thoang thoảng bay là là khắp không gian căn phòng nhỏ. Nghe tiếng Tiêu Chiến gọi cậu giật mình quay lại: ” Nội ơi, Ca ca đến thăm nội.”

Bà cụ đang nằm quay lưng vào trong, nghe thấy tiếng động nhẹ nhàng trở mình, nở nụ cười ấm áp quen thuộc:

” Hoàng tử!”

Tiêu Chiến:” Bà không khỏe sao?”

Bảo Ngọc:” Nội ốm hơn 1 tuần rồi Ca, người ta đến thăm bệnh nói là bệnh tuổi già, suy yếu sức khỏe.” Cậu vẫn luôn gọi Hoàng tử theo cái cách thân mật của một cậu em nhỏ.

Tiêu Chiến nắm bàn tay bà, nó lạnh ngắt, lọt thỏm và nhăn nheo, anh lo lắng nói: ”Bà cần nghỉ ngơi nhiều hơn, ngày mai con sẽ mang thuốc trong lâu đài qua để Bà tẩm bổ” Rồi cậu quay sang nói với Bảo Ngọc:” Em nằm trong danh sách sang Xứ quỷ làm công, em đã biết chưa?”

Ánh mắt Bảo Ngọc như phủ một lớp sương mù nhìn anh gật đầu, bàn tay bà lão như có như không vô thức như siết lại. Tiêu Chiến khẽ nhíu mày.

Bà mỉm cười êm ái nói: ”Đây là cơ hội tốt, con nên ra ngoài mở mang tầm mắt đừng nghĩ cho nội, nội tự lo cho mình được.”

Bảo Ngọc vẫn im lặng, bước lại vào bếp múc thứ chất lỏng đặc sệt lấm tấm vài cọng hành ra bát, phùng má trợn mắt vừa thổi vừa nói: ” Nội dậy ăn cháo cho nóng đi.”

Tiêu Chiến giúp Bà ngồi tựa mình vào chiếc gối đầu giường. Sau nỗ lực nửa nài nỉ nửa cưỡng ép của thằng cháu vốn vụng về trong chuyện bếp núc cuối cùng bà đã ăn hết, chào Tiêu Chiến rồi lim dim chìm vào giấc ngủ, Bảo Ngọc cùng Tiêu Chiến xuống vườn, chọn một chỗ bên gốc cây. Cái cây nhỏ bé năm nào giờ đã vươn cao xanh tốt bao phủ gần như toàn bộ khu vườn.

Tiêu Chiến đặt bàn tay lên lưng Cậu nhẹ nhàng vỗ về thẳng thắn hỏi:” ý của em thế nào?”

” Em thật sự không muốn đi, Nội đang rất mệt, cần người chăm sóc. Người ta nói Nội có thể xa em bất cứ lúc nào, Em sang xứ Qủy tận 6 tháng nhỡ đâu…” giọng cậu bé run run, gắng kìm nén cảm xúc tiếp tục nói: ”Ngày cha mất, do mải chơi với bạn không chịu về nhà, em đã không gặp được cha lần cuối, em không muốn chuyện đó lặp lại lần nữa. Hoàng tử, Ca có thể giúp em một lần này được không. Nói với Đức vua đổi người khác thay em”

Nghe xưng danh Hoàng tử mà kể từ khi quen biết lần đầu tiên Cậu bé gọi anh khiến Tiêu Chiến hơi giật mình. Bảo Ngọc chưa bao giờ nhờ anh điều gì mặc dù biết anh là Hoàng Tử. Trong lòng anh không khỏi xót xa.

Danh sách đã được gửi sang Xứ quỷ nên việc đổi người là không thể. Hơn nữa, Vua cha, người yêu thương con dân hết mực nhưng mỗi lần nhắc đến vấn đề này luôn rất kiên quyết khiến ngay cả Tiêu Chiến cũng không thay đổi được. Nhẹ an ủi Cậu bé cùng lời hứa nhất định sẽ có cách giúp Cậu, Tiêu Chiến quay trở lại hoàng cung tìm Mẫu Hậu -Một người phụ nữ nhẹ nhàng ôn nhu, yêu thương chồng con hết mực. Mỗi lần xà vào lòng Bà, Tiêu Chiến như một đứa trẻ:

”Mẫu hậu, người có thể cho con biết về Xứ quỷ được không? ” Tiêu Chiến làm nũng gối đầu lên chân Bà dụi dụi. Mùi hương toả ra từ bình trà nơi góc phòng khiến không khí trở lên dễ chịu.

“Tại sao con lại hỏi ta vấn đề này? Ta biết con là một đứa trẻ ngoan nhưng cũng vô cùng hiếu động, Xứ quỷ là nơi không phải muốn đến là đến muốn đi là đi. Con đừng làm gì khiến Đức Vua buồn lòng.” Mẫu hậu luôn là người nhìn thấu tâm gan chàng. Bà quan sát đứa con lớn trong lòng có chút bất an.

Tiêu Chiến ngước nhìn bà âu yếm:”Con chỉ là có chút tò mò. Cha luôn tránh né mỗi khi con hỏi về vấn đề này.”

Hoàng Hậu cân nhắc một lúc rồi nói: ” Cha con là người nặng tình nghĩa, những chuyện cha con đã quyết ta cũng không thể làm gì khác. Sẽ đến một ngày, khi con thực sự đem lòng yêu một ai, đứng giữa những sự lựa chọn, con sẽ hiểu.”

Là một người luôn sẵn sàng trao đi yêu thương, Tiêu Chiến nghĩ nếu ngày đó đến, anh sẽ không ngại ngùng mà thẳng thắn bày tỏ, chân thành đối đãi. Nam tử hán, nâng lên được thì đặt xuống được. Cần gì phải suy nghĩ. Hoàng Hậu nâng tay xoa nhẹ mái tóc chàng.

Thời gian kể từ lúc đưa ra thông cáo đến ngày khởi hành thoáng chốc đã chỉ còn chưa đầy 24 tiếng, cả Xứ nhộn nhịp tấp nập chuẩn bị. Xe cộ, hoa quả, cây cối được chọn lựa đóng gói cẩn thận xếp thành 2 hàng bên cạnh lâu đài. Các gia đình có người cần đi xa thì bịn rin chia tay, đôi lời nhắn nhủ. Những gia đình có hoa quả được chọn đem đi cống nạp thì ngược xuôi bận bịu. Những gia đình khác thì tụ tập xung quanh quan sát học hỏi cũng như chiêm ngưỡng sự hoành tráng của đoàn xe hàng sẵn sàng lăn bánh.

Không khí náo nhiệt này trái ngược hoàn toàn với hình ảnh người đang nghiêng mình hướng ánh mắt ra khu vườn nhỏ, tâm điểm của hoàng cung. Trên tay Tiêu Chiến là bức thư mà anh vừa hoàn thành. Tiêu Chiến cười, cúi đầu, bút lông lướt trên bao thư để lại một dòng chữ nhỏ: ” Kính gửi Vua cha và Mẫu hậu, con luôn yêu hai người!” Mực nhanh chóng khô trên trang giấy. Cánh cửa cũng được khép lại một cách im lặng, thổi vẻ cô độc hoàn toàn vào căn phòng trống.
 

Bài tương tự