A
Chương III: Len lỏi
Trời sang thu. Tiết trời dịu nhẹ mát mẻ làm tan cái nắng oi ả. Một mùi hương thoang thoảng bay. Dịu nhẹ mà nồng ấm. Liệu ai biết mùa thu là mùa yêu?
Vẫn như mọi ngày, Dương Uy đến trường với khuôn mặt rạng rỡ cùng nụ cười trên môi. Liệu ai biết rằng sau nụ cười kia là một quá khứ bi thương. Một quá khứ khiến cho mọi người phải sợ hãi khi nghe đến?
Cậu chậm rãi vào lớp học, mỉm cười chào mọi người. Cậu liền về chỗ mỉm cười nhìn hắn.
“Phong. Chào buổi sáng!”
Hắn im lặng. Bất quá lâu thành quen, Dương Uy liền biết điều không làm phiền hắn đọc sách. Chợt,
“…. Chào.” hắn nhàn nhạt trả lời. Một giọng trầm ấm, khiến cậu có gì đó vui vui trong lòng.
Trong giờ học, làm lâu thành thói quen. Hắn vẫn nhìn dáng vẻ chăm chú nghe giảng lâu vội vã chép bài. Cậu lúc ấy thật rất đáng yêu!
Đáng yêu?
Lại nữa, hắn lại cảm thấy một tên con trai đáng yêu? Hắn có vấn đề sao?
Bị hắn nhìn vậy tuy không phải lần đầu tiên nhưng lại khiến tim cậu đập nhanh. Mắt bắt đầu nóng ran. Có một cảm xúc gì đó trong cậu đang len lỏi chui ra.
Trong căn tin đâu đó lại vang lên tiếng thét chói tai, cũng đúng. Hôm nay. Thánh viên clb Văn học ra căn tin. Đây đối với mọi người sẽ là bình thường nếu như thành viên clb Văn học không phải là hàng soái ca như bước ra trong ngôn tình. Kẻ lạnh lùng người bí ẩn. Thật là một điều khiến dân chúng gây loạn.
“Tại sao cậu không chuẩn bị cơm trưa hả? Dương Uy!” Người con trai mái tóc tím dáng người thanh mảnh nhẹ nhàng tức giận nhìn cậu khiến cậu cảm giác như mình bị bắn hàng trăm phát.
“Tại tớ quên mà!” Dương Uy ủy khuất chu chu miệng nhỏ níu áo người con trai kia.
Trước giờ cậu luôn chuẩn bị cơm trưa cho toàn bộ thành viên chỉ tại cậu ngủ quên không chuẩn bị kịp thôi mà.
“Thôi tha cho cậu!” người con trai kia đành mủi lòng trước dáng vẻ đáng yêu kia của cậu.
Hắn đứng một bên nhìn dáng vẻ của cậu nũng nịu với người khác, cười cười với kẻ kia. Hắn khó chịu. Vô cùng khó chịu. Hắn tự hỏi cảm xúc len lỏi trong trái tim băng bấy lâu của hắn là gì?
Ghen!
Phải. Là ghen!
Hắn giật mình. Hắn không thể nào lại ghen được. Không thể nào. Hắn cảm thấy rối rắm trong tâm nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ không quan tâm.
Dương Uy vui đùa với bốn người kia liền quay sang hắn mỉm cười nhỏ gióng nói. Một giọng nói rất nhỏ. Vô cùng nhỏ hắn chỉ thấy cậu mấp máy môi không nghe rõ.
Sâu trong tim hai người họ. Một thứ tình cảm gì đó đang vươn lên một cách nhanh chóng mà không ai trong họ lý giải được.
Trời sang thu. Tiết trời dịu nhẹ mát mẻ làm tan cái nắng oi ả. Một mùi hương thoang thoảng bay. Dịu nhẹ mà nồng ấm. Liệu ai biết mùa thu là mùa yêu?
Vẫn như mọi ngày, Dương Uy đến trường với khuôn mặt rạng rỡ cùng nụ cười trên môi. Liệu ai biết rằng sau nụ cười kia là một quá khứ bi thương. Một quá khứ khiến cho mọi người phải sợ hãi khi nghe đến?
Cậu chậm rãi vào lớp học, mỉm cười chào mọi người. Cậu liền về chỗ mỉm cười nhìn hắn.
“Phong. Chào buổi sáng!”
Hắn im lặng. Bất quá lâu thành quen, Dương Uy liền biết điều không làm phiền hắn đọc sách. Chợt,
“…. Chào.” hắn nhàn nhạt trả lời. Một giọng trầm ấm, khiến cậu có gì đó vui vui trong lòng.
Trong giờ học, làm lâu thành thói quen. Hắn vẫn nhìn dáng vẻ chăm chú nghe giảng lâu vội vã chép bài. Cậu lúc ấy thật rất đáng yêu!
Đáng yêu?
Lại nữa, hắn lại cảm thấy một tên con trai đáng yêu? Hắn có vấn đề sao?
Bị hắn nhìn vậy tuy không phải lần đầu tiên nhưng lại khiến tim cậu đập nhanh. Mắt bắt đầu nóng ran. Có một cảm xúc gì đó trong cậu đang len lỏi chui ra.
Trong căn tin đâu đó lại vang lên tiếng thét chói tai, cũng đúng. Hôm nay. Thánh viên clb Văn học ra căn tin. Đây đối với mọi người sẽ là bình thường nếu như thành viên clb Văn học không phải là hàng soái ca như bước ra trong ngôn tình. Kẻ lạnh lùng người bí ẩn. Thật là một điều khiến dân chúng gây loạn.
“Tại sao cậu không chuẩn bị cơm trưa hả? Dương Uy!” Người con trai mái tóc tím dáng người thanh mảnh nhẹ nhàng tức giận nhìn cậu khiến cậu cảm giác như mình bị bắn hàng trăm phát.
“Tại tớ quên mà!” Dương Uy ủy khuất chu chu miệng nhỏ níu áo người con trai kia.
Trước giờ cậu luôn chuẩn bị cơm trưa cho toàn bộ thành viên chỉ tại cậu ngủ quên không chuẩn bị kịp thôi mà.
“Thôi tha cho cậu!” người con trai kia đành mủi lòng trước dáng vẻ đáng yêu kia của cậu.
Hắn đứng một bên nhìn dáng vẻ của cậu nũng nịu với người khác, cười cười với kẻ kia. Hắn khó chịu. Vô cùng khó chịu. Hắn tự hỏi cảm xúc len lỏi trong trái tim băng bấy lâu của hắn là gì?
Ghen!
Phải. Là ghen!
Hắn giật mình. Hắn không thể nào lại ghen được. Không thể nào. Hắn cảm thấy rối rắm trong tâm nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ không quan tâm.
Dương Uy vui đùa với bốn người kia liền quay sang hắn mỉm cười nhỏ gióng nói. Một giọng nói rất nhỏ. Vô cùng nhỏ hắn chỉ thấy cậu mấp máy môi không nghe rõ.
Sâu trong tim hai người họ. Một thứ tình cảm gì đó đang vươn lên một cách nhanh chóng mà không ai trong họ lý giải được.