A
adminhuy
Chapter 3
Chúng Ta Không Hoàn Hảo (2)
Sáng nay vẫn như thường lệ tôi thức sau tiếng chuông báo thức gần 20 phút, tôi vội vã đánh răng rửa mặt thay đồ các thứ định đi làm nhưng khi mặc đồ tươm tất vào rồi mới nhớ nay tôi được off ở tiệm, không biết đến bao giờ tôi mới học cách đúng giờ đây nữa.
Ở phòng mình ên chán muốn xỉu nên tôi quyết định đi siêu thị mua ít đồ về dự trữ, tôi hơi lười chuyện mua sắm nên một tuần đi gom đồ chắc được một hai lần gì đó.
Tôi dạo mấy vòng trong siêu thị cuối cùng cũng chọn được kha khá món, đang đứng đợi tính tiền bỗng nghe phía sau ai gọi tên mình.
“Gia Khiêm, Gia Khiêmmmm”
Tôi quay lại thì ra là thằng Phú, bạn của tên Quang sửu nhi, nó đang kéo cái giỏ lùm xùm đồ ăn.
“Ơ chào, mua gì nhiều thế mày?” Tôi hỏi nó khi nó vừa kịp tới.
“À tao với mấy đứa mua đồ làm bánh chuẩn bị sinh nhật cho thằng Quang nè” nó trả lời với cái giọng khàn đục đặc trưng.
“Ơ thế à? Rồi chừng nào sinh nhật nó?”
“Cuối tuần này nè. Nó mời có mấy đứa bạn thân thôi với bạn gái của nó thôi à”
“Nó có bạn rồi hả?” Tự dưng tôi thấy hơi chột dạ khi nghe hai chữ *bạn gái*
“Mày không biết gì sao? Nó đang tìm hiểu với con bé Vy, cũng đi hát giống mày vậy đó”
“À, ừ!”
“Mày có rảnh thì qua nhậu chung cho vui”
“Mày hay ha, sinh nhật của nó, nó không nói gì với tao mà mày rủ rê nữa” tôi cười gượng nói, mà chẳng hiểu tại sao lại thấy không vui thế này.
“Dễ gì, nó mời cả band luôn mà. Chắc có mày chứ”
“Hên xui mày ơi, tới đó tính. Tới lượt tao tính tiền rồi, tao đi về trước nha”
“Ok mày , vậy tao lựa đồ tiếp nha. Sắp xong rồi, bye mày”
Nói chuyện với thằng Phú xong tôi như người mất hồn ấy, chị thu ngân gọi mấy tiếng mới hoàn hồn mà đưa tiền, sinh nhật thằng Quang sao? mấy nay nó cũng chẳng nhắc gì tới sinh nhật nên chắc chắn rằng nó không muốn tôi biết nên quên cái chuyện là nó sẽ mời tôi đi, tôi nhún vai rồi tính tiền về phòng, nhàm chán.
Suốt ngày hôm đó tôi ở lì trong phòng không đi đâu cả, rảnh rỗi thì ngồi tập hát một mình bằng mấy cái app Karaoke cho đỡ buồn, nói đi cũng phải nói lại tôi nghĩ mình cần nên mua một cây guitar để tập chơi chứ nhìn người ta chơi mà thèm thuồng muốn chết. Tôi liền lên Youtube tìm kiếm bài dạy chơi guitar để học lóm vài ba kiến thức để sau này có đàn còn biết hợp âm là gì, đang say sưa xem thì tiếng báo tin nhắn đến, mở điện thoại lên thì thấy tên thằng Quang, nó nhắn.
Wang: Sao chưa chấp nhận kết bạn với tao nữa vậy mày?
Wang: Lúc nào cũng thấy đã xem mà không bao giờ trả lời, coi thường tao quá nha.
Ôi cái thằng phiền phức chết tiệt này, sao nó cứ lẽo nhẽo với tôi suốt thế.
Fiin: Tao đang bận chứ rảnh rỗi đâu ôm điện thoại hoài.
Wang: Mày cứ bận giờ linh ấy nhỉ, gần ngủ đến nơi lại bận.
Fiin: Tao bận học chơi guitar.
Wang: Mày có guitar để học luôn hả?
Fiin: Tao học trên mạng thôi.
Wang: Cần gì chớ. Để tao dạy cho, tao còn dư một cây guitar nè.
Fiin: Không cần. Cám ơn!
Wang: Học trên mạng thì biết mấy cái cơ bản chứ đâu hiểu hết như được dạy trực tiếp đâu.
….
Nó nói đúng nhưng tôi không muốn nó dạy cho mình, mà thật ra trong lòng cũng muốn đấy chỉ có điều ừ thì là…chã biết nói sao cho đúng nữa.
Wang: Lại im re nữa. Tao hỏi sao không chấp nhận kết bạn với tao đi.
Tôi vừa định nhắn trả lời Quang đang thì bỗng dưng tiếng gõ cửa đùng đùng vang lên làm tôi giật mình xém rớt tim ra ngoài, gần khuya rồi ai còn đến mình nhỉ, tôi nghĩ thầm trong bụng nhưng cũng bước xuống xem thử là ai, vừa mới rón rén mở cửa thì cái người đứng bên ngoài kia đã ngã vào người tôi khiến tôi hết hồn lảo đảo, hóa ra là thằng Huy, nó lại sỉn nữa rồi.
“Ơ cái thằng này, sao nói đi chơi một tuần mà mới mấy ngày đã về rồi lại còn say mèm thế này này nữa chứ”
Vừa nói tôi vừa kè nó vô, nó vừa cao vừa nặng hơn tôi nên lần nào đưa nó nằm được lên giường cũng khổ sở trần ai, nó nằm trên giường mắt nhắm nghiền, mùi bia rượu nồng nặc với trạng thái nửa mê nửa tỉnh, miệng cứ lép nhép.
“Tao có…sỉn đâu…mà mày nói tao sỉn…nhiêu đó nhầm nhò gì…uống tiếp nè…”
Uống cái đầu mày chứ uống, chẳng biết sao mà dạo này nó cứ say mèm dù trước đây nó đâu phải đứa thích bia bọt. Tôi đi vô bếp lấy khăn với nước ấm lau cái bản mặt đỏ ửng của nó cả buổi trời nó mới tỉnh tỉnh được xíu, chắc nhức đầu lắm nên mặt nhăn nhó các kiểu.
“Ơ tao về đây hồi nào dạ? Đầu tao nhức quá”
“Mày về từ cái hồi nửa đêm canh ba đứng dọng cửa ầm ầm đó, thế nào ngày mai cũng bị mấy bà kế phòng qua mắng vốn cho coi..mắc gì mỗi lần về tới nhà là sỉn vậy hả?”
….
Nó im lặng, mệt mỏi quay qua ôm con gấu bông bên cạnh, tôi nhìn nó chăm chú hồi lâu vừa đủ để tôi nhận thấy nó có chuyện gì đó, tôi hạ giọng xuống.
“Có gì thì kể đi, giấu giấu chi, mày không nói ra sau này đừng coi tao là bạn nữa, nhé”
Nó lại im lặng nhưng với đôi mắt sáng như đêm trăng rằm và khả năng đánh hơi siêu phàm của mình thì tôi thừa biết nó đang khóc, ủa tự dưng nhậu về khóc, tôi giật con gấu ra làm nó ngồi xổm dậy, mắt mũi tèm lem. Tôi bực bội hỏi.
“Khóc là khóc sao? Hỏi mà im re rồi nằm khóc, tức cái mình ghê á, giờ có nói không?”
“Tao với anh Khánh chia tay rồi!”
“Khánh nào? Ông người yêu mới của mày đó hả?”
Huy lặng lẽ gật đầu. Tôi thở dài một tiếng, ngồi xuống cạnh nó vỗ về.
“Gì đâu mà buồn. Không có thằng này thì có thằng khác. Khóc lóc chi cho mệt.”
Mới nói có vậy mà thằng Huy liền òa lên khóc lớn hơn, tôi sợ là mấy bà hàng xóm kế bên phòng nghe thì mệt nên liền nhỏ giọng nhắc nó.
“Trời trời khóc nhỏ thôi, mấy con mẹ kế bên nhiều chuyện đi đồn bậy bạ bây giờ. Lớn rồi mà như con nít vậy”
“Tại tao tức, quen ai cũng hông được lâu hết trơn. Tao có gì tệ đâu, vừa xinh trai, hát hay lại còn có tiếng ở đây nữa chứ phải cùi bắp đâu mà lần này tới lần khác đứt gánh giữa đường, không lí do này thì lí do khác, tao tức. Tao thấy số tao khổ, khóc chút cũng không cho hả gì”
Nó vừa nói vừa khóc, mắt mũi tèm lem nhìn nửa thương nửa buồn cười, chẳng biết an ủi kiểu nào cho đúng nên tôi nhanh trí nịnh nọt nó vài câu dễ nghe.
“Mấy người đó có mắt như mù nên mới bỏ qua mày, chứ cỡ như mày thiếu gì người theo. Giờ lo hát hò với kiếm tiền đi, đừng lún sâu vô chuyện tình cảm nữa, nguôi ngoai thời gian sẽ đâu vô đấy cả thôi”
“Mày khuyên có khác gì mấy câu thoại nhàm chán trong phim đâu chứ, còn gì đặc sắc hơn không?”
Ủa ngộ hen, thất tình người ta an ủi lại còn chê bai nữa, mà biết cà khịa người ta thì chắc là ổn rồi. Tôi thừa biết thằng quỷ nhỏ này tính tình thất thường, đa sầu đa cảm nên có những lúc nó sẽ không kiềm được cảm xúc của mình mà bộc lộ ra bên ngoài, vậy cũng tốt. Tôi đợi nó nín dứt mới lên tiếng.
“Ngủ đi mai là mọi chuyện ổn à, nghe tao, không có thằng này thì có thằng khác. Tao mai phải đi làm sớm, cứ trễ hoài thì bị đuổi như chơi”
“Ờ, mày ngủ trước đi. Xíu tao còn skincare nữa mới ngủ được”
“Nằm ên đừng có khóc rồi trôi miếng mặt nạ uổng lắm nha”
Trước khi lăn ra ngủ tôi vẫn không quên khịa nó, thằng này buồn đó vui đó chẳng biết đường mà mò.
Sáng hôm sau đúng là một ngày tuyệt vời khi tôi thức dậy sớm và đi làm đúng giờ, à không, trễ hơn mười phút có điều chị Cherry đến trễ hơn nên đã không bị hù dọa trừ lương nữa, nói chung là chẳng có gì đáng phàn nàn cả. Nhưng thảm họa chỉ thực sự đến khi đêm xuống mà thôi.
Tôi vừa về đến nhà đã thấy thằng Huy lui cui dưới bếp làm đồ ăn chiều nên tôi liền xắn tay áo nhào vô phụ, thường thì hai đứa tôi sẽ nấu ăn tại nhà cho đỡ tốn còn hợp vệ sinh nữa, thời buổi giờ ăn ở ngoài đâu có yên tâm.Huy vừa chiên thịt vừa nói.
“Tối nay tao có hẹn đi cà phê với bạn, mày có làm gì không?”
“Ủa tưởng mày rảnh định rủ mày qua coi band tao diễn” Tôi thở dài đáp.
“Tiếc ghê hen, để bữa khác tao đi. Tại tao còn hẹn xem phim nữa, nếu không là tao dẫn bạn qua bên mày nghe nhạc rồi?”
“Ừm nè, có gì đâu nào rảnh cứ đến. Còn band mày sao rồi?”
“Tuần này không có show nhưng tuần sau thì kín lịch tới cuối tuần luôn”
“Tuyệt vời nha” Đang nói chuyện show chậu tự dưng tôi buột miệng hỏi “Ê thằng Quang là trai thẳng hay cong vậy mày?”
Huy ngước lên nhìn tôi, ánh mắt dò xét.
“Có chuyện gì với nó, mới vô band được mấy hôm đừng nói là mày…”
“Khùng quá, tại tao thấy mấy đứa bạn nó nói nó có bạn gái mà vẫn hay chọc ghẹo người này người kia nhất là chọc tao nên tao muốn hỏi cho chắc”
“À, sợ dính thính của nó hay gì. Nó thẳng đó, cái tính xàm xàm vậy thôi, lúc tao gặp nó lần đầu cũng bị nó chọc ghẹo, nó thích làm vậy đó, mà nghe nói nó với con Vy trong Flus band đấy, chã biết sao”
“Ờ, nhẹ nhõm”
Tôi thừa biết là thằng quỷ nhỏ Huy này đã nghi ngờ gì đó qua câu hỏi của tôi nhưng chẳng sao, cây khô không sợ chết héo, à nhầm, cây ngay không sợ chết đứng. Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ rung động dẫu một chút xíu xiu nào nữa, xém tí là dính bã chó rồi, may ghê. Tôi vừa đặt lưng nằm xuống liền nhớ ra một chuyện, vội nhắc với thằng Huy.
“Ê kêu tao dậy trước 7h nha, tao không muốn đi trễ nữa đâu đó”
Nó nằm bên cạnh, mắt dán vô điện thoại ậm ờ đáp.
Reng…reng…reng
Tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi khiến tôi mệt mỏi mở mắt mò kiếm, vừa bật sáng màn hình thì đầu dây bên kia đã xả một tràng ì xèo.
“Anh ơi sao anh chưa tới nữa, hơn 7h rồi đó anh…”
Giọng của Thảo Trinh.
Chết tôi rồi! Thằng quỷ Huy nó không kêu tôi dậy, ơ mà nó đi đâu không có trong phòng.
Tôi nhìn lại đồng hồ trên điện thoại thì đã gần 7h30 tối, lần nào ngủ chiều cũng quên trời quên đất, tôi lật đật đi tắm thay đồ mà chẳng nhớ nỗi hôm nay sẽ mặc cái gì, tôi với đại quần tây với áo sơ mi đen trên kệ, phi nhanh đến quán mặc cho việc xém phải đo đường.
Khách hôm nay khá đông. Tôi hấp tấp chạy vào bên trong nên đã lỡ đụng trúng ghế của một người khách, vừa định nói xin lỗi thì người kia đã lên tiếng.
“Không sao đâu Khiêm, từ từ đừng gấp”
Thì ra là anh Khang, tôi cười gượng rồi đáp. Tôi cũng hơi bất ngờ sao hôm nay anh lại đến.
“Xin lỗi anh, tại em sợ trễ. Chút nữa em xuống nói chuyện với anh sau nha”
“Ừm em”
Anh Khang gật đầu, tôi đi đến chỗ bàn của nhóm hay ngồi, nhìn lên sân khấu thì thấy có một đứa con gái lạ hoắc nào đó đang hát, Thảo Trinh vừa thấy tôi thì con bé nhíu mày nhìn tôi chầm chầm không hiểu ý nó muốn nói gì, tôi đảo mắt qua mấy đứa còn lại thì mới sực nhớ ra, tôi lại mặc sai outfit. Ôi trời ơi!
“Sao anh lại mặc đồ này? Mọi người đã nói là outfit Jean mà.” Thảo Trinh có vẻ hơi khó chịu, con bé hơi cao giọng hơn so với bình thường.
“Anh xin lỗi! Nhưng ai đang hát đấy em?”
Thảo Trinh đáp.
“Chị Vy của band Flus, nay chị ấy đi với anh Khang đến để nghe nhạc thôi nhưng anh chưa đến nên anh Quang nhờ chị ấy hát thế anh một chút”
Nghe Trinh nói thế tôi cảm thấy áy náy kinh khủng khiếp, chã biết phải lên tiếng như thế nào đành im lặng nhìn lên sân khấu, bất chợt bắt gặp anh mắt không mấy thân thiện của Quang, xong phim rồi.
“Thôi tới lượt anh rồi kìa, nhớ chủ đề Làn sóng xanh nha” Thảo Trinh giục tôi lên sân khấu, chân tôi bắt đầu run rẩy.
Không biết phải chui xuống cái lỗ nào cho vừa nữa, tôi bước lên sân khấu mà mấy đứa trong nhóm nhìn tôi với vẻ mặt không vui, nhất là thằng Quang, nó lạnh nhạt nói.
“Tao bó tay với mày rồi. Hết thuốc chữa”
Tôi quay lại hướng khán giả, hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần, dù cũng chẳng mấy hiệu quả.
“Bài hát tiếp theo mà nhóm gửi đến các bạn…là một bài…hát nổi tiếng của anh Bo Đan Trường…có tên…Tình Khúc Vàng, mời mọi người lắng nghe…”
Tôi giới thiệu với giọng điệu cà lăm đáng chán, tôi còn dự tính là mình sẽ bị mời ra khỏi nhóm vì lỗi lầm của mình, thôi thì cứ hát hết mình, chuyện đó tính sau.
“Anh nghe mùi hương trên tóc quen nồng nàn
Anh nghe tình em nghe tình em chứa chan
Anh nghe bàn tay trong bàn tay nhẹ nhàng
Với người đời hé môi cười
Anh nghe niềm vui trên phố đông rộn ràng
Anh nghe tình yêu bên tình yêu hát vang…”
Tôi hát với tâm lý không thoải mái nên cứ cứng đờ, tôi tự cảm sự dở tệ trong bài hát của mình, và vài tiếng vỗ tay hờ hững của khán giả chính là câu trả lời đúng đắn nhất, tôi thất vọng về mình quá.
Tôi vừa bước xuống thì anh Khang đã vẫy tay gọi mình, tôi cố cười một cái để tiếp chuyện với anh, chứ có vui vẻ gì đâu à.
“Hôm nay em không được khỏe hả?”
“Dạ chỉ là em đến trễ nên hơi khó chịu thôi ạ”
“Lần sau để ý thời gian một chút là được thôi. Cười lên đi, chù ụ một cục như bánh bao vậy đó” người con trai ngồi đối diện ra sức chọc tôi, ừ cũng hơi vui nhưng vẫn buồn buồn.
“Em xin lỗi chuyện lúc nãy nha, nhắm mắt nhắm mũi xém làm anh té rồi” Tôi vẫn phải xin lỗi anh Khang lần nữa, ôi!
“Anh thì sợ lúc nãy em vấp té là dơ hết bộ đồ đẹp của em đấy, nay em trông dễ thương lắm. Thật ra là nay anh không có show rồi con bé Vy nó rủ sẵn đi nghe em hát luôn, công nhận giọng em hay thật đấy”
Tôi cười gượng một cái, ừ thì đồ đẹp nhưng lại lạc lõng với band, tôi chã biết nên vui hay buồn vì câu khen này nữa, tôi nhìn đồng hồ cũng gần 9h rồi.
“Anh có muốn yêu cầu bài gì không ạ? Để em hát tặng anh coi như chuộc lỗi nha” Tôi trìu mến nói.
“Wow thích thế, vậy em hát cho anh nghe bài Cơn mưa băng giá được không em? Anh đang nghiện bài đấy” Người con trai kia ấm áp hỏi lại tôi.
“Ơ trùng hợp thế, em cũng đang định hát bài đó. Vậy giờ em lên hát nha. Nhưng chút nữa em có hát phô hay quên lời anh bỏ qua cho em nha, múa rìu qua mắt thợ thôi ạ”
Hưng gật đầu mỉm cười, tôi chạy ùa lên sân khấu với tâm trạng háo hức, lần đầu tiên được hát cho idol nghe nên tôi nửa vui nửa hồi hộp, đứng thảo luận với band về bài tôi sắp hát mà run cả người, mấy đứa kia thì ổn đấy chỉ còn mỗi thằng Quang, nhìn nó đằng đằng sát khí như thể sắp ăn thịt tôi đến nơi, tôi bảo sẽ hát Bài Cơn Mưa Băng giá, nó chẳng đáp lại chỉ lườm tôi, lạ vậy?
“Và bài hát tiếp theo mà Trà Đào Cam Sả muốn gửi đến mọi người là ca khúc Cơn Mưa Băng Giá được yêu cầu từ một vị khán giả dễ mến, mời mọi người cùng lắng nghe ạ”
Tôi vừa giới thiệu chưa kịp dứt câu thì thằng Quang đã gảy đàn bất chợt làm mọi người giật mình, tôi quay sang nhíu mày nhìn nó nhưng nó thì như phớt lờ tôi.
“Nhìn từng giọt mưa nhẹ rơi ngoài hiên
Nơi xa em có hay không?
Chân trời kia mờ trong màn sương
Chờ đợi em sẽ quay về…”
Câu đầu tiên nó đánh nhanh hơn một nhịp nên tôi bị chới với. Vì bài này chỉ cần guitar nên trên sân khấu chỉ còn tôi với nó, tôi tiến lại kế bên nói nhỏ vào tai nó.
“Mày đánh như vậy sao tao hát”
Vẻ mặt bất cần của nó khiến tôi muốn đấm cho một cái, tôi cố gắng hát theo nhịp mà nó tạo ra, xém xíu là lòi cuống họng rồi, đánh trên trời ấy thì ai mà hát được.
Cuối cùng thì đêm diễn cũng kết thúc. Tôi đang loay hoay dọn dẹp trên sân khấu với bắt chuyện với bạn Vy thì bỗng dưng thằng Quang tiến đến, nó chợt lớn tiếng làm cả tôi với Vy đều giật mình ngơ ngác.
“Sao lúc nào mày cũng mắc lỗi này tới lỗi khác vậy? Mày có muốn band tốt hơn hay là muốn nó trở nên nghiệp dư hả? Đi trễ bao nhiêu lần, đồng phục nhóm nhóm thì sai tới sai lui. Tao không hiểu trong đầu mày nghĩ gì luôn đó. Sao mày luôn thích khác biệt so với thành viên còn lại trong band vậy hả?”
Bất ngờ bị nó quát như vậy làm tôi đứng hình vài giây, sau đó là một đống cảm xúc lẫn lộn, vừa buồn vừa tức vừa thấy ân hận nên chỉ cười gượng mà chẳng nói được câu gì, mấy đứa trong band cũng ngơ ngác như tôi vậy, Thảo Trinh vội chạy đến kéo tay Quang lại.
“Thôi mà anh, chuyện đâu còn có đó, anh nặng lời với anh Khiêm vậy chỉ làm anh ấy tổn thương thêm thôi chứ được gì đâu. Em chắc lần sau anh Khiêm sẽ không phạm lỗi nữa đâu”
Quang giật tay Trinh ra, mặt nó đỏ bừng đáng sợ.
“Lần sau, lần sau biết bao nhiêu cái lần sau mà nó có thay đổi không hay càng lúc càng tệ hơn, em cứ nhượng bộ vậy hoài thì đến khi nào nó mới thay đổi. Anh thấy như vậy chưa gọi là nặng lời đâu” Dứt câu nó quay mặt về phía tôi rồi to giọng “Tao không muốn một đứa thiếu chuyên nghiệp như nó làm ảnh hưởng đến band của mình”
Tôi sắp khóc tới nơi rồi, nó vừa quát vừa chỉ vào mặt tôi hệt như tôi đã phạm lỗi gì động trời lắm, đúng là tôi sai khi không thể kiểm soát được giờ giấc nhưng nó nói tôi kiểu đó chẳng phải nó phủ nhận hết công sức của tôi sao? Tôi cũng đã cố gắng hết sức mới bước chân vào đây để hát mà, tim tôi như thắt lại nói không thành lời, chợt ai đó nắm cánh tay tôi kéo về phía họ, tôi bất giác nhìn lên, thì ra là Khang, anh xuất hiện như hoàng tử đến cứu công chúa à mà tôi thì đếch là công chúa đâu, anh trầm mặc lên tiếng.
“Thôi đi Quang, tao thấy mày nên bình tĩnh lại. Có gì tìm chỗ nào hợp lý nói chuyện, chỗ đông người vậy mà mày lớn tiếng với em nó làm gì, đâu ai muốn đâu chứ”
Quang vừa nhìn thấy Khang thì bỗng nó còn quạo hơn lúc nãy, nó lớn tiếng đáp.
“Anh đừng thấy nó giả vờ hiền lành rồi bị đánh lừa. Nó vô band chưa được một tháng, mà lần nào đi tập đi diễn đều đến trễ, nó coi band là cái chợ hả, không có phép tắc gì cả. Với lại đây là thành viên trong nhóm em, mong anh đừng xen vào khi em dạy bảo nó”
Khang điềm tĩnh đáp.
“Anh biết anh không có quyền gì xen vào nhóm của em nhưng anh muốn em bình tĩnh và kiểm soát lời nói của mình lại một chút”
“Em xin lỗi nhưng em không cần anh dạy cách cư xử, anh mới gặp nó mà bênh vực làm gì chứ?”
“Chuyện quen biết Khiêm lâu hay mau chẳng quan trọng nhưng em làm như vậy thật sự không đúng đắn, thôi giờ anh sẽ không tranh cãi với em nữa. Anh xin đưa bé nó ra ngoài để về nhé. Còn em thì lúc nào bình tĩnh sẽ nói sau”
Tôi đang hỗn độn cảm xúc lúc này, tự dưng anh Khang nắm tay tôi khiến trái tim tôi liền đập nhanh hơn bao giờ, ôi cảm động tới rớt nước mắt luôn.
Hưng đúng là hoàng tử mà, mềm mỏng và mạnh mẽ, anh ấy đang bảo vệ tôi trước tên trẻ trâu Quang đấy, nhưng anh nói câu đó có ý gì nhỉ? Tôi đang rối bời nên cũng mơ hồ với lời anh vừa nói, còn phần thằng Quang nó lại lên giọng.
“Nó là thành viên của nhóm em. Nó phạm lỗi nên bị khiển trách là điều hiển nhiên, nó còn không dám hó hé mà anh tính lộng quyền à?”
“Anh không cần biết với lí do gì. Nặng lời với em ấy như vậy anh thấy rất không hợp lý…em hiểu anh mà đúng không Quang, anh đã thích thì sẽ xen vào đến cùng. Em nên nhớ chúng ta không ai hoàn hảo cả đừng cố lấy khuyết điểm của họ ra mà cư xử thô lỗ thế. Em hiểu chứ?”
Tôi đứng đơ như tượng đá trước cuộc khẩu chiến của hai người họ, giờ tôi chỉ muốn khóc thôi, nước mắt đã chuẩn bị rớt xuống rồi nè, Khang kéo tôi đi khi cả nhóm còn đang chưa hiểu chuyện gì cả, tại sau hai anh em họ lại cãi nhau vì thằng ất ơ như tôi chứ, Quang nắm tay tôi lại, mặt nó thì y như Trương Phi trông đáng sợ lắm nhưng đương nhiên tôi giật ra, tôi sẽ ra ngoài với anh Khang từ nay tôi không bao giờ nhìn mặt tên đáng ghét này nữa, tôi hứa với lòng mình như vậy.
“Em ổn chứ? Lúc nãy anh tính chờ bé Vy về chung ai dè thấy thằng Quang nó lớn tiếng thế. Em thông cảm nha, tính nó vậy đó chứ không có ý xấu đâu”
Tôi cúi gầm mặt, cố không khóc, giọng yếu ớt đáp.
“Dạ em ổn, cám ơn anh đã giúp em. Em về trước nha, lần sau em sẽ mời anh đi cà phê ạ”
“Vậy em cho anh số Z nha, để dễ mời anh hơn”
Tôi chần chừ hồi lâu vì ngại ngùng khi idol xin Z nhưng đương nhiên dù đang buồn thúi ruột cũng không thể bỏ qua hội ngàn vàng này được nên liền cho anh Khang số Z của mình, lần đầu tiên tôi mới trải qua cảm giác vui buồn lẫn lộn thế này đấy.
“Em về một mình được chứ, hay anh đưa em về nha” Khang trìu mến nhìn tôi, giọng anh vẫn ấm áp, đúng là idol siêu cấp vô địch của tôi mà.
“Dạ không sao đâu anh, em về được mà. Tới nhà em sẽ cho anh hay. Cám ơn anh ạ”
“Ừm, về tới nhớ báo anh liền nha”
Tôi dạ một tiếng rồi phóng xe mất hút, gió đêm cứ rít lên từng đợt khi tôi kéo tay ga, tôi hứa với lòng là sẽ không bao giờ có chuyện đi trễ hay phạm bất cứ sai lầm nào nữa, và tên Quang đáng ghét kia tôi cũng sẽ ngó lơ nó suốt đời, tôi hứa.
Ting…ting…ting
Điện thoại tôi báo có tin nhắn. Nhưng tôi sẽ không đụng đến nó vào hôm nay, tôi quá buồn rồi. Nhưng trước khi làm điều đó tôi vẫn không quên nhắn tin báo cho anh Khang đã về đến nhà, anh liền gửi icon trái tim. Tôi tắt vội, nhìn bâng quơ lên trần nhà, đêm nay thật kinh khủng đối với tôi.
Chúng Ta Không Hoàn Hảo (2)
Sáng nay vẫn như thường lệ tôi thức sau tiếng chuông báo thức gần 20 phút, tôi vội vã đánh răng rửa mặt thay đồ các thứ định đi làm nhưng khi mặc đồ tươm tất vào rồi mới nhớ nay tôi được off ở tiệm, không biết đến bao giờ tôi mới học cách đúng giờ đây nữa.
Ở phòng mình ên chán muốn xỉu nên tôi quyết định đi siêu thị mua ít đồ về dự trữ, tôi hơi lười chuyện mua sắm nên một tuần đi gom đồ chắc được một hai lần gì đó.
Tôi dạo mấy vòng trong siêu thị cuối cùng cũng chọn được kha khá món, đang đứng đợi tính tiền bỗng nghe phía sau ai gọi tên mình.
“Gia Khiêm, Gia Khiêmmmm”
Tôi quay lại thì ra là thằng Phú, bạn của tên Quang sửu nhi, nó đang kéo cái giỏ lùm xùm đồ ăn.
“Ơ chào, mua gì nhiều thế mày?” Tôi hỏi nó khi nó vừa kịp tới.
“À tao với mấy đứa mua đồ làm bánh chuẩn bị sinh nhật cho thằng Quang nè” nó trả lời với cái giọng khàn đục đặc trưng.
“Ơ thế à? Rồi chừng nào sinh nhật nó?”
“Cuối tuần này nè. Nó mời có mấy đứa bạn thân thôi với bạn gái của nó thôi à”
“Nó có bạn rồi hả?” Tự dưng tôi thấy hơi chột dạ khi nghe hai chữ *bạn gái*
“Mày không biết gì sao? Nó đang tìm hiểu với con bé Vy, cũng đi hát giống mày vậy đó”
“À, ừ!”
“Mày có rảnh thì qua nhậu chung cho vui”
“Mày hay ha, sinh nhật của nó, nó không nói gì với tao mà mày rủ rê nữa” tôi cười gượng nói, mà chẳng hiểu tại sao lại thấy không vui thế này.
“Dễ gì, nó mời cả band luôn mà. Chắc có mày chứ”
“Hên xui mày ơi, tới đó tính. Tới lượt tao tính tiền rồi, tao đi về trước nha”
“Ok mày , vậy tao lựa đồ tiếp nha. Sắp xong rồi, bye mày”
Nói chuyện với thằng Phú xong tôi như người mất hồn ấy, chị thu ngân gọi mấy tiếng mới hoàn hồn mà đưa tiền, sinh nhật thằng Quang sao? mấy nay nó cũng chẳng nhắc gì tới sinh nhật nên chắc chắn rằng nó không muốn tôi biết nên quên cái chuyện là nó sẽ mời tôi đi, tôi nhún vai rồi tính tiền về phòng, nhàm chán.
Suốt ngày hôm đó tôi ở lì trong phòng không đi đâu cả, rảnh rỗi thì ngồi tập hát một mình bằng mấy cái app Karaoke cho đỡ buồn, nói đi cũng phải nói lại tôi nghĩ mình cần nên mua một cây guitar để tập chơi chứ nhìn người ta chơi mà thèm thuồng muốn chết. Tôi liền lên Youtube tìm kiếm bài dạy chơi guitar để học lóm vài ba kiến thức để sau này có đàn còn biết hợp âm là gì, đang say sưa xem thì tiếng báo tin nhắn đến, mở điện thoại lên thì thấy tên thằng Quang, nó nhắn.
Wang: Sao chưa chấp nhận kết bạn với tao nữa vậy mày?
Wang: Lúc nào cũng thấy đã xem mà không bao giờ trả lời, coi thường tao quá nha.
Ôi cái thằng phiền phức chết tiệt này, sao nó cứ lẽo nhẽo với tôi suốt thế.
Fiin: Tao đang bận chứ rảnh rỗi đâu ôm điện thoại hoài.
Wang: Mày cứ bận giờ linh ấy nhỉ, gần ngủ đến nơi lại bận.
Fiin: Tao bận học chơi guitar.
Wang: Mày có guitar để học luôn hả?
Fiin: Tao học trên mạng thôi.
Wang: Cần gì chớ. Để tao dạy cho, tao còn dư một cây guitar nè.
Fiin: Không cần. Cám ơn!
Wang: Học trên mạng thì biết mấy cái cơ bản chứ đâu hiểu hết như được dạy trực tiếp đâu.
….
Nó nói đúng nhưng tôi không muốn nó dạy cho mình, mà thật ra trong lòng cũng muốn đấy chỉ có điều ừ thì là…chã biết nói sao cho đúng nữa.
Wang: Lại im re nữa. Tao hỏi sao không chấp nhận kết bạn với tao đi.
Tôi vừa định nhắn trả lời Quang đang thì bỗng dưng tiếng gõ cửa đùng đùng vang lên làm tôi giật mình xém rớt tim ra ngoài, gần khuya rồi ai còn đến mình nhỉ, tôi nghĩ thầm trong bụng nhưng cũng bước xuống xem thử là ai, vừa mới rón rén mở cửa thì cái người đứng bên ngoài kia đã ngã vào người tôi khiến tôi hết hồn lảo đảo, hóa ra là thằng Huy, nó lại sỉn nữa rồi.
“Ơ cái thằng này, sao nói đi chơi một tuần mà mới mấy ngày đã về rồi lại còn say mèm thế này này nữa chứ”
Vừa nói tôi vừa kè nó vô, nó vừa cao vừa nặng hơn tôi nên lần nào đưa nó nằm được lên giường cũng khổ sở trần ai, nó nằm trên giường mắt nhắm nghiền, mùi bia rượu nồng nặc với trạng thái nửa mê nửa tỉnh, miệng cứ lép nhép.
“Tao có…sỉn đâu…mà mày nói tao sỉn…nhiêu đó nhầm nhò gì…uống tiếp nè…”
Uống cái đầu mày chứ uống, chẳng biết sao mà dạo này nó cứ say mèm dù trước đây nó đâu phải đứa thích bia bọt. Tôi đi vô bếp lấy khăn với nước ấm lau cái bản mặt đỏ ửng của nó cả buổi trời nó mới tỉnh tỉnh được xíu, chắc nhức đầu lắm nên mặt nhăn nhó các kiểu.
“Ơ tao về đây hồi nào dạ? Đầu tao nhức quá”
“Mày về từ cái hồi nửa đêm canh ba đứng dọng cửa ầm ầm đó, thế nào ngày mai cũng bị mấy bà kế phòng qua mắng vốn cho coi..mắc gì mỗi lần về tới nhà là sỉn vậy hả?”
….
Nó im lặng, mệt mỏi quay qua ôm con gấu bông bên cạnh, tôi nhìn nó chăm chú hồi lâu vừa đủ để tôi nhận thấy nó có chuyện gì đó, tôi hạ giọng xuống.
“Có gì thì kể đi, giấu giấu chi, mày không nói ra sau này đừng coi tao là bạn nữa, nhé”
Nó lại im lặng nhưng với đôi mắt sáng như đêm trăng rằm và khả năng đánh hơi siêu phàm của mình thì tôi thừa biết nó đang khóc, ủa tự dưng nhậu về khóc, tôi giật con gấu ra làm nó ngồi xổm dậy, mắt mũi tèm lem. Tôi bực bội hỏi.
“Khóc là khóc sao? Hỏi mà im re rồi nằm khóc, tức cái mình ghê á, giờ có nói không?”
“Tao với anh Khánh chia tay rồi!”
“Khánh nào? Ông người yêu mới của mày đó hả?”
Huy lặng lẽ gật đầu. Tôi thở dài một tiếng, ngồi xuống cạnh nó vỗ về.
“Gì đâu mà buồn. Không có thằng này thì có thằng khác. Khóc lóc chi cho mệt.”
Mới nói có vậy mà thằng Huy liền òa lên khóc lớn hơn, tôi sợ là mấy bà hàng xóm kế bên phòng nghe thì mệt nên liền nhỏ giọng nhắc nó.
“Trời trời khóc nhỏ thôi, mấy con mẹ kế bên nhiều chuyện đi đồn bậy bạ bây giờ. Lớn rồi mà như con nít vậy”
“Tại tao tức, quen ai cũng hông được lâu hết trơn. Tao có gì tệ đâu, vừa xinh trai, hát hay lại còn có tiếng ở đây nữa chứ phải cùi bắp đâu mà lần này tới lần khác đứt gánh giữa đường, không lí do này thì lí do khác, tao tức. Tao thấy số tao khổ, khóc chút cũng không cho hả gì”
Nó vừa nói vừa khóc, mắt mũi tèm lem nhìn nửa thương nửa buồn cười, chẳng biết an ủi kiểu nào cho đúng nên tôi nhanh trí nịnh nọt nó vài câu dễ nghe.
“Mấy người đó có mắt như mù nên mới bỏ qua mày, chứ cỡ như mày thiếu gì người theo. Giờ lo hát hò với kiếm tiền đi, đừng lún sâu vô chuyện tình cảm nữa, nguôi ngoai thời gian sẽ đâu vô đấy cả thôi”
“Mày khuyên có khác gì mấy câu thoại nhàm chán trong phim đâu chứ, còn gì đặc sắc hơn không?”
Ủa ngộ hen, thất tình người ta an ủi lại còn chê bai nữa, mà biết cà khịa người ta thì chắc là ổn rồi. Tôi thừa biết thằng quỷ nhỏ này tính tình thất thường, đa sầu đa cảm nên có những lúc nó sẽ không kiềm được cảm xúc của mình mà bộc lộ ra bên ngoài, vậy cũng tốt. Tôi đợi nó nín dứt mới lên tiếng.
“Ngủ đi mai là mọi chuyện ổn à, nghe tao, không có thằng này thì có thằng khác. Tao mai phải đi làm sớm, cứ trễ hoài thì bị đuổi như chơi”
“Ờ, mày ngủ trước đi. Xíu tao còn skincare nữa mới ngủ được”
“Nằm ên đừng có khóc rồi trôi miếng mặt nạ uổng lắm nha”
Trước khi lăn ra ngủ tôi vẫn không quên khịa nó, thằng này buồn đó vui đó chẳng biết đường mà mò.
Sáng hôm sau đúng là một ngày tuyệt vời khi tôi thức dậy sớm và đi làm đúng giờ, à không, trễ hơn mười phút có điều chị Cherry đến trễ hơn nên đã không bị hù dọa trừ lương nữa, nói chung là chẳng có gì đáng phàn nàn cả. Nhưng thảm họa chỉ thực sự đến khi đêm xuống mà thôi.
Tôi vừa về đến nhà đã thấy thằng Huy lui cui dưới bếp làm đồ ăn chiều nên tôi liền xắn tay áo nhào vô phụ, thường thì hai đứa tôi sẽ nấu ăn tại nhà cho đỡ tốn còn hợp vệ sinh nữa, thời buổi giờ ăn ở ngoài đâu có yên tâm.Huy vừa chiên thịt vừa nói.
“Tối nay tao có hẹn đi cà phê với bạn, mày có làm gì không?”
“Ủa tưởng mày rảnh định rủ mày qua coi band tao diễn” Tôi thở dài đáp.
“Tiếc ghê hen, để bữa khác tao đi. Tại tao còn hẹn xem phim nữa, nếu không là tao dẫn bạn qua bên mày nghe nhạc rồi?”
“Ừm nè, có gì đâu nào rảnh cứ đến. Còn band mày sao rồi?”
“Tuần này không có show nhưng tuần sau thì kín lịch tới cuối tuần luôn”
“Tuyệt vời nha” Đang nói chuyện show chậu tự dưng tôi buột miệng hỏi “Ê thằng Quang là trai thẳng hay cong vậy mày?”
Huy ngước lên nhìn tôi, ánh mắt dò xét.
“Có chuyện gì với nó, mới vô band được mấy hôm đừng nói là mày…”
“Khùng quá, tại tao thấy mấy đứa bạn nó nói nó có bạn gái mà vẫn hay chọc ghẹo người này người kia nhất là chọc tao nên tao muốn hỏi cho chắc”
“À, sợ dính thính của nó hay gì. Nó thẳng đó, cái tính xàm xàm vậy thôi, lúc tao gặp nó lần đầu cũng bị nó chọc ghẹo, nó thích làm vậy đó, mà nghe nói nó với con Vy trong Flus band đấy, chã biết sao”
“Ờ, nhẹ nhõm”
Tôi thừa biết là thằng quỷ nhỏ Huy này đã nghi ngờ gì đó qua câu hỏi của tôi nhưng chẳng sao, cây khô không sợ chết héo, à nhầm, cây ngay không sợ chết đứng. Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ rung động dẫu một chút xíu xiu nào nữa, xém tí là dính bã chó rồi, may ghê. Tôi vừa đặt lưng nằm xuống liền nhớ ra một chuyện, vội nhắc với thằng Huy.
“Ê kêu tao dậy trước 7h nha, tao không muốn đi trễ nữa đâu đó”
Nó nằm bên cạnh, mắt dán vô điện thoại ậm ờ đáp.
Reng…reng…reng
Tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi khiến tôi mệt mỏi mở mắt mò kiếm, vừa bật sáng màn hình thì đầu dây bên kia đã xả một tràng ì xèo.
“Anh ơi sao anh chưa tới nữa, hơn 7h rồi đó anh…”
Giọng của Thảo Trinh.
Chết tôi rồi! Thằng quỷ Huy nó không kêu tôi dậy, ơ mà nó đi đâu không có trong phòng.
Tôi nhìn lại đồng hồ trên điện thoại thì đã gần 7h30 tối, lần nào ngủ chiều cũng quên trời quên đất, tôi lật đật đi tắm thay đồ mà chẳng nhớ nỗi hôm nay sẽ mặc cái gì, tôi với đại quần tây với áo sơ mi đen trên kệ, phi nhanh đến quán mặc cho việc xém phải đo đường.
Khách hôm nay khá đông. Tôi hấp tấp chạy vào bên trong nên đã lỡ đụng trúng ghế của một người khách, vừa định nói xin lỗi thì người kia đã lên tiếng.
“Không sao đâu Khiêm, từ từ đừng gấp”
Thì ra là anh Khang, tôi cười gượng rồi đáp. Tôi cũng hơi bất ngờ sao hôm nay anh lại đến.
“Xin lỗi anh, tại em sợ trễ. Chút nữa em xuống nói chuyện với anh sau nha”
“Ừm em”
Anh Khang gật đầu, tôi đi đến chỗ bàn của nhóm hay ngồi, nhìn lên sân khấu thì thấy có một đứa con gái lạ hoắc nào đó đang hát, Thảo Trinh vừa thấy tôi thì con bé nhíu mày nhìn tôi chầm chầm không hiểu ý nó muốn nói gì, tôi đảo mắt qua mấy đứa còn lại thì mới sực nhớ ra, tôi lại mặc sai outfit. Ôi trời ơi!
“Sao anh lại mặc đồ này? Mọi người đã nói là outfit Jean mà.” Thảo Trinh có vẻ hơi khó chịu, con bé hơi cao giọng hơn so với bình thường.
“Anh xin lỗi! Nhưng ai đang hát đấy em?”
Thảo Trinh đáp.
“Chị Vy của band Flus, nay chị ấy đi với anh Khang đến để nghe nhạc thôi nhưng anh chưa đến nên anh Quang nhờ chị ấy hát thế anh một chút”
Nghe Trinh nói thế tôi cảm thấy áy náy kinh khủng khiếp, chã biết phải lên tiếng như thế nào đành im lặng nhìn lên sân khấu, bất chợt bắt gặp anh mắt không mấy thân thiện của Quang, xong phim rồi.
“Thôi tới lượt anh rồi kìa, nhớ chủ đề Làn sóng xanh nha” Thảo Trinh giục tôi lên sân khấu, chân tôi bắt đầu run rẩy.
Không biết phải chui xuống cái lỗ nào cho vừa nữa, tôi bước lên sân khấu mà mấy đứa trong nhóm nhìn tôi với vẻ mặt không vui, nhất là thằng Quang, nó lạnh nhạt nói.
“Tao bó tay với mày rồi. Hết thuốc chữa”
Tôi quay lại hướng khán giả, hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần, dù cũng chẳng mấy hiệu quả.
“Bài hát tiếp theo mà nhóm gửi đến các bạn…là một bài…hát nổi tiếng của anh Bo Đan Trường…có tên…Tình Khúc Vàng, mời mọi người lắng nghe…”
Tôi giới thiệu với giọng điệu cà lăm đáng chán, tôi còn dự tính là mình sẽ bị mời ra khỏi nhóm vì lỗi lầm của mình, thôi thì cứ hát hết mình, chuyện đó tính sau.
“Anh nghe mùi hương trên tóc quen nồng nàn
Anh nghe tình em nghe tình em chứa chan
Anh nghe bàn tay trong bàn tay nhẹ nhàng
Với người đời hé môi cười
Anh nghe niềm vui trên phố đông rộn ràng
Anh nghe tình yêu bên tình yêu hát vang…”
Tôi hát với tâm lý không thoải mái nên cứ cứng đờ, tôi tự cảm sự dở tệ trong bài hát của mình, và vài tiếng vỗ tay hờ hững của khán giả chính là câu trả lời đúng đắn nhất, tôi thất vọng về mình quá.
Tôi vừa bước xuống thì anh Khang đã vẫy tay gọi mình, tôi cố cười một cái để tiếp chuyện với anh, chứ có vui vẻ gì đâu à.
“Hôm nay em không được khỏe hả?”
“Dạ chỉ là em đến trễ nên hơi khó chịu thôi ạ”
“Lần sau để ý thời gian một chút là được thôi. Cười lên đi, chù ụ một cục như bánh bao vậy đó” người con trai ngồi đối diện ra sức chọc tôi, ừ cũng hơi vui nhưng vẫn buồn buồn.
“Em xin lỗi chuyện lúc nãy nha, nhắm mắt nhắm mũi xém làm anh té rồi” Tôi vẫn phải xin lỗi anh Khang lần nữa, ôi!
“Anh thì sợ lúc nãy em vấp té là dơ hết bộ đồ đẹp của em đấy, nay em trông dễ thương lắm. Thật ra là nay anh không có show rồi con bé Vy nó rủ sẵn đi nghe em hát luôn, công nhận giọng em hay thật đấy”
Tôi cười gượng một cái, ừ thì đồ đẹp nhưng lại lạc lõng với band, tôi chã biết nên vui hay buồn vì câu khen này nữa, tôi nhìn đồng hồ cũng gần 9h rồi.
“Anh có muốn yêu cầu bài gì không ạ? Để em hát tặng anh coi như chuộc lỗi nha” Tôi trìu mến nói.
“Wow thích thế, vậy em hát cho anh nghe bài Cơn mưa băng giá được không em? Anh đang nghiện bài đấy” Người con trai kia ấm áp hỏi lại tôi.
“Ơ trùng hợp thế, em cũng đang định hát bài đó. Vậy giờ em lên hát nha. Nhưng chút nữa em có hát phô hay quên lời anh bỏ qua cho em nha, múa rìu qua mắt thợ thôi ạ”
Hưng gật đầu mỉm cười, tôi chạy ùa lên sân khấu với tâm trạng háo hức, lần đầu tiên được hát cho idol nghe nên tôi nửa vui nửa hồi hộp, đứng thảo luận với band về bài tôi sắp hát mà run cả người, mấy đứa kia thì ổn đấy chỉ còn mỗi thằng Quang, nhìn nó đằng đằng sát khí như thể sắp ăn thịt tôi đến nơi, tôi bảo sẽ hát Bài Cơn Mưa Băng giá, nó chẳng đáp lại chỉ lườm tôi, lạ vậy?
“Và bài hát tiếp theo mà Trà Đào Cam Sả muốn gửi đến mọi người là ca khúc Cơn Mưa Băng Giá được yêu cầu từ một vị khán giả dễ mến, mời mọi người cùng lắng nghe ạ”
Tôi vừa giới thiệu chưa kịp dứt câu thì thằng Quang đã gảy đàn bất chợt làm mọi người giật mình, tôi quay sang nhíu mày nhìn nó nhưng nó thì như phớt lờ tôi.
“Nhìn từng giọt mưa nhẹ rơi ngoài hiên
Nơi xa em có hay không?
Chân trời kia mờ trong màn sương
Chờ đợi em sẽ quay về…”
Câu đầu tiên nó đánh nhanh hơn một nhịp nên tôi bị chới với. Vì bài này chỉ cần guitar nên trên sân khấu chỉ còn tôi với nó, tôi tiến lại kế bên nói nhỏ vào tai nó.
“Mày đánh như vậy sao tao hát”
Vẻ mặt bất cần của nó khiến tôi muốn đấm cho một cái, tôi cố gắng hát theo nhịp mà nó tạo ra, xém xíu là lòi cuống họng rồi, đánh trên trời ấy thì ai mà hát được.
Cuối cùng thì đêm diễn cũng kết thúc. Tôi đang loay hoay dọn dẹp trên sân khấu với bắt chuyện với bạn Vy thì bỗng dưng thằng Quang tiến đến, nó chợt lớn tiếng làm cả tôi với Vy đều giật mình ngơ ngác.
“Sao lúc nào mày cũng mắc lỗi này tới lỗi khác vậy? Mày có muốn band tốt hơn hay là muốn nó trở nên nghiệp dư hả? Đi trễ bao nhiêu lần, đồng phục nhóm nhóm thì sai tới sai lui. Tao không hiểu trong đầu mày nghĩ gì luôn đó. Sao mày luôn thích khác biệt so với thành viên còn lại trong band vậy hả?”
Bất ngờ bị nó quát như vậy làm tôi đứng hình vài giây, sau đó là một đống cảm xúc lẫn lộn, vừa buồn vừa tức vừa thấy ân hận nên chỉ cười gượng mà chẳng nói được câu gì, mấy đứa trong band cũng ngơ ngác như tôi vậy, Thảo Trinh vội chạy đến kéo tay Quang lại.
“Thôi mà anh, chuyện đâu còn có đó, anh nặng lời với anh Khiêm vậy chỉ làm anh ấy tổn thương thêm thôi chứ được gì đâu. Em chắc lần sau anh Khiêm sẽ không phạm lỗi nữa đâu”
Quang giật tay Trinh ra, mặt nó đỏ bừng đáng sợ.
“Lần sau, lần sau biết bao nhiêu cái lần sau mà nó có thay đổi không hay càng lúc càng tệ hơn, em cứ nhượng bộ vậy hoài thì đến khi nào nó mới thay đổi. Anh thấy như vậy chưa gọi là nặng lời đâu” Dứt câu nó quay mặt về phía tôi rồi to giọng “Tao không muốn một đứa thiếu chuyên nghiệp như nó làm ảnh hưởng đến band của mình”
Tôi sắp khóc tới nơi rồi, nó vừa quát vừa chỉ vào mặt tôi hệt như tôi đã phạm lỗi gì động trời lắm, đúng là tôi sai khi không thể kiểm soát được giờ giấc nhưng nó nói tôi kiểu đó chẳng phải nó phủ nhận hết công sức của tôi sao? Tôi cũng đã cố gắng hết sức mới bước chân vào đây để hát mà, tim tôi như thắt lại nói không thành lời, chợt ai đó nắm cánh tay tôi kéo về phía họ, tôi bất giác nhìn lên, thì ra là Khang, anh xuất hiện như hoàng tử đến cứu công chúa à mà tôi thì đếch là công chúa đâu, anh trầm mặc lên tiếng.
“Thôi đi Quang, tao thấy mày nên bình tĩnh lại. Có gì tìm chỗ nào hợp lý nói chuyện, chỗ đông người vậy mà mày lớn tiếng với em nó làm gì, đâu ai muốn đâu chứ”
Quang vừa nhìn thấy Khang thì bỗng nó còn quạo hơn lúc nãy, nó lớn tiếng đáp.
“Anh đừng thấy nó giả vờ hiền lành rồi bị đánh lừa. Nó vô band chưa được một tháng, mà lần nào đi tập đi diễn đều đến trễ, nó coi band là cái chợ hả, không có phép tắc gì cả. Với lại đây là thành viên trong nhóm em, mong anh đừng xen vào khi em dạy bảo nó”
Khang điềm tĩnh đáp.
“Anh biết anh không có quyền gì xen vào nhóm của em nhưng anh muốn em bình tĩnh và kiểm soát lời nói của mình lại một chút”
“Em xin lỗi nhưng em không cần anh dạy cách cư xử, anh mới gặp nó mà bênh vực làm gì chứ?”
“Chuyện quen biết Khiêm lâu hay mau chẳng quan trọng nhưng em làm như vậy thật sự không đúng đắn, thôi giờ anh sẽ không tranh cãi với em nữa. Anh xin đưa bé nó ra ngoài để về nhé. Còn em thì lúc nào bình tĩnh sẽ nói sau”
Tôi đang hỗn độn cảm xúc lúc này, tự dưng anh Khang nắm tay tôi khiến trái tim tôi liền đập nhanh hơn bao giờ, ôi cảm động tới rớt nước mắt luôn.
Hưng đúng là hoàng tử mà, mềm mỏng và mạnh mẽ, anh ấy đang bảo vệ tôi trước tên trẻ trâu Quang đấy, nhưng anh nói câu đó có ý gì nhỉ? Tôi đang rối bời nên cũng mơ hồ với lời anh vừa nói, còn phần thằng Quang nó lại lên giọng.
“Nó là thành viên của nhóm em. Nó phạm lỗi nên bị khiển trách là điều hiển nhiên, nó còn không dám hó hé mà anh tính lộng quyền à?”
“Anh không cần biết với lí do gì. Nặng lời với em ấy như vậy anh thấy rất không hợp lý…em hiểu anh mà đúng không Quang, anh đã thích thì sẽ xen vào đến cùng. Em nên nhớ chúng ta không ai hoàn hảo cả đừng cố lấy khuyết điểm của họ ra mà cư xử thô lỗ thế. Em hiểu chứ?”
Tôi đứng đơ như tượng đá trước cuộc khẩu chiến của hai người họ, giờ tôi chỉ muốn khóc thôi, nước mắt đã chuẩn bị rớt xuống rồi nè, Khang kéo tôi đi khi cả nhóm còn đang chưa hiểu chuyện gì cả, tại sau hai anh em họ lại cãi nhau vì thằng ất ơ như tôi chứ, Quang nắm tay tôi lại, mặt nó thì y như Trương Phi trông đáng sợ lắm nhưng đương nhiên tôi giật ra, tôi sẽ ra ngoài với anh Khang từ nay tôi không bao giờ nhìn mặt tên đáng ghét này nữa, tôi hứa với lòng mình như vậy.
“Em ổn chứ? Lúc nãy anh tính chờ bé Vy về chung ai dè thấy thằng Quang nó lớn tiếng thế. Em thông cảm nha, tính nó vậy đó chứ không có ý xấu đâu”
Tôi cúi gầm mặt, cố không khóc, giọng yếu ớt đáp.
“Dạ em ổn, cám ơn anh đã giúp em. Em về trước nha, lần sau em sẽ mời anh đi cà phê ạ”
“Vậy em cho anh số Z nha, để dễ mời anh hơn”
Tôi chần chừ hồi lâu vì ngại ngùng khi idol xin Z nhưng đương nhiên dù đang buồn thúi ruột cũng không thể bỏ qua hội ngàn vàng này được nên liền cho anh Khang số Z của mình, lần đầu tiên tôi mới trải qua cảm giác vui buồn lẫn lộn thế này đấy.
“Em về một mình được chứ, hay anh đưa em về nha” Khang trìu mến nhìn tôi, giọng anh vẫn ấm áp, đúng là idol siêu cấp vô địch của tôi mà.
“Dạ không sao đâu anh, em về được mà. Tới nhà em sẽ cho anh hay. Cám ơn anh ạ”
“Ừm, về tới nhớ báo anh liền nha”
Tôi dạ một tiếng rồi phóng xe mất hút, gió đêm cứ rít lên từng đợt khi tôi kéo tay ga, tôi hứa với lòng là sẽ không bao giờ có chuyện đi trễ hay phạm bất cứ sai lầm nào nữa, và tên Quang đáng ghét kia tôi cũng sẽ ngó lơ nó suốt đời, tôi hứa.
Ting…ting…ting
Điện thoại tôi báo có tin nhắn. Nhưng tôi sẽ không đụng đến nó vào hôm nay, tôi quá buồn rồi. Nhưng trước khi làm điều đó tôi vẫn không quên nhắn tin báo cho anh Khang đã về đến nhà, anh liền gửi icon trái tim. Tôi tắt vội, nhìn bâng quơ lên trần nhà, đêm nay thật kinh khủng đối với tôi.