Truyện Tình Cờ Yêu – Love By Chance (TinCan) Bản Gốc

A

adminhuy

#1
Chap 3: Tôi muốn tin tưởng cậu.

Can.

“CANTALOUPE!”

Người kinh ngạc trợn tròn mắt không chỉ có mình tôi, ngay cả Tin, cái tên chuẩn bị đứng lên vì bị tôi đuổi, cũng giống như bị điểm huyệt, nhanh chóng quay lại nhìn người phụ nữ vừa gằn giọng hét lên.

Các bạn có thể hình dung được không? Bầu không khí sặc mùi thuốc súng giữa tôi và Tin lập tức biến mất không còn dấu vết, cũng chỉ vì cái nickname đầy đủ của tôi… Cantaloupe (Dưa vàng).

“Can… Cantaloupe?” Hắn cười đến mức run hết cả vai, còn vai tôi cũng run… Nhưng mà là run vì xấu hổ.

Trời ơi là trời! Trên đời này có nhiều cái tên như vậy, sao mẹ lại đặt cho tôi một cái tên đáng yêu như thế chứ!!!

“Mẹ à!” Không được nói tôi đang làm nũng, bởi vì bây giờ ngoài kêu mẹ ra tôi không biết phải nói gì cả.

“Đừng có kêu tôi là mẹ, từ trước đến giờ tôi không có dạy anh đối xử với bạn bè như vậy, Cantaloupe.”

Aaaaa!!! Đừng có luôn miệng nói cái tên này nữa mà, con xin mẹ đó!!!

Càng lúc tôi càng thấy máu nóng dồn lên mặt. Các bạn có hiểu cảm giác này không? Kẻ thù lớn nhất cuộc đời tôi đang ngồi cách tôi chỉ có một thước, vậy mà mẹ tôi còn liên tục lặp đi lặp lại cái nickname đầy đủ của tôi.

Tôi quyết định không nhìn cái thằng công tử kia nữa, bởi vì nếu như hắn vẫn còn cười đến run người, tôi nhất định sẽ không nhịn được nhảy dựng lên đánh hắn một trận tơi bời, mà nếu làm vậy chắc chắn tôi sẽ bị mẹ mắng đến điếc cả tai.

“Can… Là viết tắt của Cantaloupe sao ạ?”

“Ừ đó, rồi sao? Có ý kiến gì với tên tao không?” Tôi định không nhìn hắn, nhưng lúc nghe hắn hỏi câu này, tôi nhanh chóng quay sang trừng mắt nhìn hắn, lửa giận trong lòng lại bùng lên. Lúc tôi đang dọn mỏ chuẩn bị mắng hắn một trận thì…

“Mmmm…”

Con Le nhanh chóng bịt miệng tôi lại, còn dùng tay khoá cổ tôi, siết chặt đến mức tay nó nổi gân xanh còn tôi thì trợn tròn mắt. Tôi muốn mau mau thoát ra, nhưng ai mà ngờ được nó lại khoẻ như vậy, khiến cho mặt mũi của một tên cầu thủ đá banh như tôi không biết phải giấu đi đâu. Sau đó, cái con nhóc đang siết cổ tôi còn quay sang cười với thằng công tử kia.

“Vâng ạ, tên anh trai em là viết tắt của Cantaloupe, còn tên em là viết tắt của Lemon.”

“Bịt miệng tao làm gì vậy!!!”

“Im đi!” Lúc tôi chuẩn bị xổ một tràng văn chương để giáo dục con em gái, nó liền tạt một gáo nước lạnh vào mặt tôi, ra lệnh cho tôi giống như Gucci vậy, khiến tôi nhanh chóng cụp đuôi lại.

“Nó cười anh…”

“Le kêu anh im đi.” Con Le bình tĩnh nói với tôi một câu. Mắt nó cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, nhưng nét mặt của nó bây giờ khiến cho tôi cảm thấy có chút rợn người…

“A!” Tôi nhanh chóng co chân lên. Tôi không sợ cái con chanh vàng này đâu, một chút cũng không sợ!!!

“Con không cần để ý đâu Tin, anh em tụi nó thân nhau lắm, cho nên nhiều lúc mới đùa giỡn hơi quá trớn vậy thôi.”

Đây không phải “hơi” đâu mẹ, nếu như có thể đấm anh trai nó, con gái mẹ nhất định sẽ không do dự mà hạ thủ ngay lập tức đó.

Nếu như không nghĩ đến nam tử hán không nên đánh con gái, tôi cũng không màng đến việc nó có phải em gái tôi hay không đâu.

Tôi chỉ có thể âm thầm oán giận trong lòng, bởi vì mẹ tôi lại bắt đầu kể chuyện ngày xửa ngày xưa lúc mười tám năm về trước.

“Tên của Can là do lúc mang thai nó, ngày nào bác cũng ăn dưa vàng, ngay cả lúc sắp sinh, bác cũng bắt ba nó đi kiếm dưa vàng mua về cho bác ăn bằng được. Con có biết lúc nó cất tiếng khóc chào đời, bác gọi một tiếng Cantaloupe, vẻ mặt của nó thế nào không?”

Được rồi được rồi, mẹ tôi rất tự hào về cái tên này, cứ để cho mẹ tôi nói tiếp đi. Mẹ tôi nói nhiều như vậy, cũng không biết là giống ai nữa (?)

“Thế nào ạ?” Cái tên khốn Tin còn xum xoe diễn vai quần chúng.

“Dĩ nhiên là cười vô cùng ngọt ngào rồi, lúc nhìn thấy tim bác còn muốn tan chảy nữa là. Đến năm nó tám chín tuổi bác vẫn còn gọi nó là Cantaloupe, nhưng sau đó nó sợ bị bạn bè chê cười nên mới bắt cả nhà gọi nó là Can. Dù sao thì bác vẫn nghĩ cái tên Cantaloupe đáng yêu hơn Can nhiều. Còn Lemon, lúc đầu bác định đặt tên nó là Melon, nhưng lúc mang thai… Đáng tiếc là…” Mẹ tôi chống cằm, lắc đầu thở dài, vẻ mặt u sầu giống như quý bà bị người đến trước mua mất chiếc nhẫn kim cương yêu thích trong phim truyền hình vậy.

“Những người phụ nữ khác lúc mang thai đều thích ăn mấy món đậm đà, còn bác thì lại thích ăn chanh, hơn nữa còn ăn trực tiếp cả quả. Lúc đầu bác định đặt tên nó là Lime, nhưng so với tên của anh nó thì có vẻ ngắn quá, cho nên cuối cùng mới quyết định gọi nó là Lemon.”

“Được rồi mẹ, người ta không có hứng thú với cách mẹ đặt tên con đâu.” Tôi vội vàng cắt ngang, muốn chuyển trọng tâm câu chuyện, nhưng tôi còn chưa nói hết, thằng công tử kia đã lên tiếng.

“Nhưng tôi cảm thấy rất thú vị.”

“Hả?” Tôi quay sang nhìn hắn, phát hiện hắn đang cười… Lần này không giống như cười nhạo, mà là cười to cực kỳ sảng khoái, bộ dạng tươi cười tôi chưa bao giờ nhìn thấy qua. Nhưng xin lỗi, tôi cũng không phải nữ chính ngôn tình, cho dù nụ cười của hắn có mê người cỡ nào, tôi cũng sẽ không lung lay đâu.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Không phải người mẹ nào cũng dốc lòng suy nghĩ đặt cho con mình một cái tên đáng yêu như vậy.”

Tôi hơi giật mình, không biết tại sao nghe hắn nói xong tôi lại có cảm giác là lạ. Nhưng dù sao một khi đã ghét thì tôi sẽ ghét cho tới cùng. Tôi khó chịu mở miệng nói.

“Nếu người ta hiếu kỳ như vậy, hay mẹ kể về tên Gucci luôn đi.” Tôi chỉ muốn châm chọc một chút để xem mẹ sẽ làm thế nào.

“A! Tên Gucci cũng có lai lịch rất hoành tráng nha.”

Ok fine, mẹ tôi thật sự muốn kể luôn kìa.

“À à à, là chuyện của bạn mẹ đúng không?” Con em tôi cũng tiếp lời, mẹ tôi nhanh chóng gật gật đầu như đang giã đu đủ. Bây giờ trên bàn đầy ắp đồ ăn, nhưng không ai động đũa cả, chỉ có một mình tôi không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào miệng, bởi vì muốn nhanh chóng nuốt trôi cục tức nghẹn ở cổ họng. Tôi múc một muỗng cơm đầy nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm, nhưng không biết tại sao lại cảm nhận được vị gì đắng nghét như thuốc.

“Đúng đúng đúng, Gucci bị người ta bỏ ở đâu đó gần chùa. Thấy mẹ nó không muốn nuôi, anh chị em cũng chết hết, cho nên Can liền nhặt nó về. Bác thấy là chó do nó đem về, nó cũng nên tự chịu trách nhiệm, cho nên bác để nó tự đặt tên. Nhưng đúng lúc bạn bác đến nhà, haiz, nói đến đây liền thấy bực mình. Bà ta đeo một cái túi Gucci mới mua đến gặp bác, miệng nói là đến thăm, còn cánh tay thì như vậy nè.”

Mẹ tôi nâng tay lên làm bộ giống như đang cầm một cái túi xách, sau đó quơ qua quơ lại, môi nhếch lên đầy đắc ý. Như vậy cũng đủ tưởng tượng được là lúc đó bạn mẹ tôi đến khoe túi xách rồi đúng không?

“Bà ta đúng là khiến cho người khác thấy ngứa mắt. Đúng lúc đó, Can nó bế Gucci đi ngang qua, bác liền nói nhà bác cũng mới có Gucci…”

“Ha ha ha.” Tin lại bị chọc cười, chắc hắn đoán được tên con chó nhà tôi từ đâu mà ra rồi.

“Em còn nhớ rõ lúc đó Gucci vừa lôi thôi nhếch nhác vừa như sắp chết, gần như nửa người đều dính đầy bùn đất. Vậy mà mẹ em còn bế nó đến trước mặt bác kia khiến bác ấy bị doạ sợ đến mức hồn bay phách tán, mau mau đứng dậy đi về. Sau đó, nhà em cứ quen miệng gọi nó là Gucci cho đến giờ luôn.”

“Can nó còn đặt mấy cái tên mà bác nghe xong chẳng hiểu gì hết, cái gì mà Tony Moly…”

“Là Toni Kroos mà mẹ!”

“Ờ ờ, rồi còn cái gì mà Paul Pocky nữa đó.”

“Cái đó là Paul Pogba!”

“À à, xong rồi cái gì mà Ross Broccoli.” (Broccoli: bông cải xanh)

“Ross Barkley! Là Ross Barkley mà!”

Hình tượng của những cầu thủ đá banh này trong lòng tôi sụp đổ ngay lập tức.

Nếu như có thể ôm mặt khóc chắc tôi cũng đã làm từ lâu rồi. Tôi không có đùa đâu, mỗi một cái tên tôi đặt đều là huyền thoại trong làng bóng đá có thể khiến cho con chó nhà tôi được thơm lây. Vậy mà tại sao đến miệng mẹ tôi lại trở nên khó nghe như vậy chứ!

“Ha ha ha ha ha.” Cái thằng công tử kia cười giống như nhà tôi đang tấu hài cho hắn xem vậy. Hắn dùng tay che miệng, quay sang bên kia tiếp tục cười, cười đến mức run hết cả vai. Dù vậy tôi vẫn có thể thấy được đôi mắt lạnh lùng của hắn toát ra sự chân thành, bởi vì hắn thậm chí còn cười đến chảy cả nước mắt nữa kia mà. Tôi dám khẳng định, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như vậy của hắn.

“Ha ha, mày may mắn lắm đó, tất cả mọi người đều quan tâm đến mày. Ngay cả tên gọi cũng có sự tích dài như vậy.” Hắn cúi xuống vừa vỗ vỗ đầu Gucci vừa nói chuyện với nó, sau đó ngẩng lên… Nhìn mẹ tôi, em gái tôi và tôi.

“Cả nhà cậu thật đáng yêu.”
 
Cần đầy đủ thông tin!

Ở đây bạn chỉ có thể xem được nội dung tối giản. Vào CallBoy VN để xem thêm các thông tin ẩn nếu bạn cần. Xem bản đầy đủ