Truyện Tình Cờ Yêu – Love By Chance (AePete) Bản Gốc Tác Giả: MAME – truyện thái

A

adminhuy

#1
QUAN NIỆM AE

“Người anh em , cho tao mượn bài ghi chép của mày đi.”

“Mày đúng là cái tên nhác học, mày không biết tự chép bài sao, không có tay chắc?” Tôi đúng bực mình với thằng Pond, lên lớp ngủ giống như con heo chết, tan học thì tự nhiên tỉnh ngủ, chìa tay liền đòi bài ghi chép của tôi, một tên Bạch Phiêu Đảng(1), mà cái tên Bạch Phiêu Đảng con lai Ý này suốt ngày cứ lượn đi lượn lại trước mắt tôi, tôi chỉ hận mình không thể một chân đá nó bay thẳng về Ý.

“Làm ơn đi người anh em, cho tao mượn mượn chép một chút đi, mày không thể thương hại, thương hại tao một chút được sao?” Trong lòng tôi không hề có chút dao động gì, thậm chí còn muốn mắng nó “đáng đời”, nhưng cuối cùng vẫn lấy quyển sổ ghi chép của mình ghét bỏ ném cho đối phương, đồng thời còn nghe thấy đối phương lảm nhảm : “Nếu như Dear có ở đây thì còn lâu tao mới mượn của mày, Dear còn tốt hơn mày gấp trăm lần…”

Bịch!!!

Không chờ đối phương nói hết câu, tôi dứt khoác giơ chân lên đá bay đối phương, Pond hét lên, vẻ mặt không phục căm phẫn quay sang nhìn tôi, tôi không thèm để ý, vác cặp sách lên ngông nghênh đi trước mặt nó.

“Mày đi đâu đó? Chiều nay sáu giờ còn phải tập cổ động mà.”

“Đi tập banh, nếu như mày có đồng hồ thì chắc biết từ giờ tới lúc tập cổ động còn cách ba tiếng đồng hồ, chi bằng sử dụng ba tiếng này để học hành cho thật tốt đi, đừng có mà chỉ biết tán gái thôi.” Nói xong liền rời khỏi khoa, không thèm để ý tới thằng Pond chuyên gia nói mấy cái đạo lý tào lao vớ vẫn như là “đối với việc sử dụng thời gian thì chính là sử dụng vẻ đẹp trai của nó để đi dụ dỗ mấy cô em xinh tươi trong trường”.

Tôi bước ra từ trong khoa liền đi thẳng tới chỗ đậu xe đạp, có thể nói mỗi người trong trường đại học này gần như đều có một chiếc xe đạp, thế nhưng cách đó không lâu lại có một người nào đó làm thay đổi hẳn cái suy nghĩ đó của tôi, lại có thể có người chưa từng ngồi qua xe đạp.

Không biết hiện giờ nó ra sao rồi…

Tôi nhún vai một cách bất lực, từ ngày tôi cứu cậu ta ra khỏi chiếc xe kia đến nay cũng đã một tuần rồi, ngẫm nghĩ đúng là có hơi buồn bực thiệt, tên đó có bị ngốc không vậy, qua đường cũng không thèm nhìn xe!

Nhưng thực sự thì nhìn cũng được, trông hơi ngốc, nhưng lại rất đáng yêu, hỏi cái gì cũng bối rối mà trả lời rất là thành thật, dáng vẻ vô hại, lại trông đẹp trai vô cùng…. đẹp hơn cái thằng Pond gấp vạn lần!

“Thôi bỏ đi, chắc nó không bị chết do mất máu quá nhiều đâu.” Tôi nhún vai đạp chiếc xe đạp tiến vào sân bóng ở phía bên kia của ngôi trường, ngẫm lại, cũng đã một tháng rồi tôi không gặp đám anh em bạn tốt của tôi, đặc biệt là Dear, thằng đó tính tình đơn thuần thật thà, không biết có bị ai ăn hiếp không nữa? Có điều nó ở cùng với thằng Sun, chắc không ai dám bắt nạt nó đâu.

“Đưa tiền cho tao, hay mày muốn cái clip đó được gửi cho mẹ mày?”

Mẹ kiếp, mấy đứa mẫu giáo đang chơi trò xã hội đen sao? Lại dám tống tiền trong bãi đậu xe!

Tôi vừa dừng lại vừa chửi rủa, nhìn về bãi đậu xe gần như được lấp đầy bởi những chiếc xe của sinh viên khoa quốc tế, nhìn thấy một người con trai cao to hình như không phải học sinh trong trường đang nắm lấy cổ áo của một người nào đó, hai người đang đứng bên cạnh một chiếc xe hơi sang trọng.

Bảo vệ đi đâu hết cả rồi?

“Không đưa.”

“Mày nói cái gì?”

“Em nói là không đưa!” Nghe thấy âm thanh nói câu “không đưa” đó sao lại quen thuộc đến vậy, dù gì thì cũng đã sẵn sàng đi giúp đỡ người ta rồi, vì vậy, bước chân bất giác đi đến chỗ phát ra giọng nói đó, tình cờ thật!

Đây không phải là Pete sao!

Người được tôi cứu hôm nọ lúc này như sắp khóc tới nơi, ánh mắt nó đang run rẩy, miệng của nó cũng đang run rẩy, nhưng lại kiên quyết không chịu đưa tiền cho cái người cao to hơn gấp nhiều lần đang đứng trước mặt, tôi thấy tên công tử như nó chắc đánh không lại ai.

“Được, vậy thì tao gửi cái clip đó cho mẹ mày xem, hứ! Lúc đó, bà mẹ già của mày sẽ còn cảm thấy hãnh diện đối với đứa con trai duy nhất này hay không?”

“Anh muốn gửi thì cứ gửi đi, nhưng em sẽ không đưa tiền cho anh, em sẽ không bao giờ đưa tiền cho anh nữa!!!” Pete gần như gầm gừ khi thốt ra những lời này, âm thanh vang dội khắp bãi đậu xe, lúc tên khốn kiếp đó giơ nắm đấm lên, nó nhắm nghiền mắt lại, như thể cam chịu chấp nhận.

Choang!!!

Tên điên!!!

Bịch!!!

Đối phương dùng hết sức lực đấm cú đầu tiên lên mặt Pete, trong lòng thầm chửi bới rồi xông lên trước định ngăn lại, nhưng tôi vẫn chậm một bước, nhưng mà tôi cũng không cho đối phương có cơ hội ra tay lần thứ hai, trước khi hắn hạ cú đấm tiếp theo tôi phi nhanh lên trước đá bay hắn.

“Mày!!!” Đối phương đau đớn hét lên, ôm lấy mông quay đầu phẫn nộ nhìn tôi, tôi cười gằn xem như lời đáp trả, mặc dù dáng người tôi không cao lắm, nhưng sức thì mạnh như một con trâu, ai dám chọc tới tôi, lựa chọn đầu tiên khi bạn bè cần giúp đỡ cũng chính là tôi.

“Ae!!!” Tôi nghe thấy Pete gọi tên tôi, liền quay đầu nhìn sang chỗ nó, chỉ thấy vẻ mặt đối phương đang rất kinh hãi, lúc này một tên nào đó không biết sống chết bò dậy từ dưới đất sau đó lộ ra vẻ mặt như “đã hiểu rồi”.

“Yo ~ Đây là chồng mới của em sao? Ha ha ~ Sao khẩu vị của em càng ngày càng xuống cấp vậy!”

Sao? Chồng hả?

“Còn mày, tên dưa lùn mày muốn bị tao cho ăn đòn phải không?”

“Mày dám thì nhào lên đây!” Lúc đối phương xông tới, tôi cũng không để ý được những chuyện khác, tránh né khỏi đòn công kích của đối phương, tiếp đó nâng đầu gối lên dùng lực húc vào phần bụng đối phương, sau đó giơ chân ra sau rồi đưa về phía trước một cước đá bay hắn.

“Một đứa lùn như tao cũng đủ để đánh mày!” Tôi hờ hững nói, mà ánh mắt lúc này của tôi chắc đang giống như những gì Pond và Dear thường hay nói, ánh mắt lúc tôi giận dữ…không ai dám nhìn thẳng vào nó.

“Hừ! Tao nhớ mặt mày rồi đó, còn em nữa, Pete, tối nay clip sẽ được gửi tới tay mẹ em thôi!” Giọng điệu đối phương rất là khó nghe, bị đá thành ra bộ dạng như thế vẫn còn hống hách như vậy, chỉ tới khi tôi chuẩn bị xông lên cho thêm một cước thì đối phương mới bỏ chạy mất dép.

“Cho hắn ta chết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Tôi thở dài quay sang nhìn Pete, chỉ thấy nó tiều tuỵ ngồi xuống đất, sau đó vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

“Này, mày đừng có khóc chứ!”

Muốn chết mà! Tôi bất kì lúc nào cũng sẵn sàng tâm thế để can thiệp vô những chuyện đánh nhau của người khác, nhưng vẫn không thể học được cách an ủi người đang khóc. Tôi chỉ có thể đứng ngây ra đó, sau đó cúi người ngồi xuống trước cửa chiếc xe Mercedes-Benz không biết của cậu ấm nhà nào, không khỏi thở dài thành tiếng.

“Cảm ơn cậu…” Pete vẫn chưa ngừng khóc, nghẹn ngào nói lời cảm ơn với tôi, khiến tôi không khỏi thở dài thêm lần nữa.

“Ừ, mỗi lần gặp cậu đều có đủ thứ chuyện.” Một người thẳng tính như tôi không hề suy nghĩ gì thì đã nói ra câu này, sau khi Pete nghe những lời này của tôi càng run rẩy hơn, thốt ra câu : “Xin lỗi.”

“Muốn xin lỗi hay cảm ơn thì mày hãy ngừng khóc trước cái đã. Tao không biết an ủi người khác đâu.” Tôi nói sự thật, kỳ thực thì tôi rất muốn an ủi nó, nhưng thật sự tôi không biết an ủi như thế nào, cho dù là con trai hay con gái, tôi đều không biết cách. Đối phương trả lời lại với tôi rằng : “Ae, cậu đi đi, mình không sao đâu…thực sự không sao đâu mà, cứ để cho mình khóc một lúc đi, khóc đủ rồi tự nhiên sẽ ngừng thôi.”

Nó đã nói như vậy rồi, tôi nào dám bỏ đi?

Cuối cùng, tôi lấy điện thoại ra gọi cho đàn anh khoá trên nói với anh ấy rằng tôi không thể tham gia buổi tập đá bóng được, lời tôi nói khiến cho Pete mắt đang đẫm lệ ngẩng đầu lên nhìn lấy tôi, dáng vẻ yếu ớt mỏng manh như con thỏ trắng lúc này của nó không ăn nhập gì với vẻ đẹp trai của nó, tôi bất lực lắc đầu.

“Nhưng mình là Gay!”

Tôi bị nghẹn ngào một lúc trước những gì nó nói, lúc này tên khốn kiếp đó có nói cái gì mà chồng cái gì mà vợ tôi cũng mầm mò được đôi chút rồi, nhưng tôi cảm thấy đó cũng là chuyện không liên quan gì đến tôi, tôi không cần phải để ý nó có phải là Gay hay không, tôi chỉ cần cứu nó là đủ rôi. Tuy nhiên, nó lại thẳng thắn thú nhận với tôi nó Gay, còn cúi gầm đầu xuống sợ tôi sẽ ghét nó.

Gay cũng là người, tôi có gì mà phải sợ chứ?

“Ừ, đồng tính cũng đâu phải bệnh truyền nhiễm, không phải tao vẫn đang ngồi ngay bên cạnh mày đây sao!” Đầu tôi dựa vào cánh cửa, nếu như không nhìn lầm thì loại Mercedes-Benz này rất đắt đỏ, nhìn Pete ngồi đó lặp lại câu “Cám ơn!”

“Được rồi, được rồi, không cần phải cám ơn tao nữa đâu, tao cũng không phải là Phật tổ, nhắc tới mới nhớ, mày với tên khốn đó rốt cuộc có mâu thuẫn gì?” Nhắc tới cái người đó tôi lại cảm thấy hơi khó chịu, Pete ngây người một chút, sau đó từ từ nói với tôi chuyện giữa hai người, tôi lẵng lẽ ngồi ở một bên lắng nghe nó nói.
 
Cần đầy đủ thông tin!

Ở đây bạn chỉ có thể xem được nội dung tối giản. Vào CallBoy VN để xem thêm các thông tin ẩn nếu bạn cần. Xem bản đầy đủ