Truyện Nợ!

A

adminhuy

#1
Truyện Đam Mỹ: Nợ

Tác Giả: Pees_Otaku

Chương 1:

– Anh bỏ tôi ra!

Hàn Kỳ bị Cố Luân lôi từ bên ngoài vào rồi ném xuống nền gạch lãnh lẽo, hành động thô bạo làm Hàn Kỳ đau nhứt, ánh mắt căn phẫn ngước lên nhìn Cố Luân và mấy người mặt đồ đen chuẩn xã hội đen đứng khép nép bên cạnh hắn. Lúc Cố Luân giận ai cũng phải e dè trước hắn.

– Cố Luân! Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ tìm mọi cách để thoát khỏi nơi này, anh sẽ không cản được tôi đâu.

Người đàn ông được gọi là Cố Luân 27 tuổi, khuân mặt lạnh hơn băng trong bộ đồ vest đen cười nửa miệng nhìn Hàn Kỳ:

– Thật sao? Đưa nó vào đây.

Cố Luân nói với mấy tên đứng bên cạnh, cùng lúc đó từ bên ngoài, một tên đàn em của hắn đi vào, dắt theo một đứa bé gái tầm 5 tuổi. Hàn Kỳ nhìn đứa bé mà ánh mắt càng thêm rực lửa.

– Cố Luân, anh là đồ cặn bã!

Cùng lúc đó đứa bé nhìn thấy Hàn Kỳ thì nhanh chân chạy òa vào lòng cậu, khóc lớn:

– Cậu ơi! Cháu sợ lắm!

Cậu ôm đứa bé mà mắt rưng rưng:

– Không sao, có cậu đây rồi!

Đứa bé gái đó Hàn Kỳ hay gọi là Nini, là cháu ruột của Hàn Kỳ, người thân của cậu chỉ còn một người chị đã sang nước ngoài sống, không ngờ Cố Luân Luân lại là một tên vô lại như vậy.

– Á, cháu đau!

Khi cậu vừa chạm tay lên cánh tay của Nini thì nó rụt người lại, có vẻ như là có vết thương ở đó. Hàn Kỳ hốt hoảng vén tay áo Nini lên thì trên cánh tay toàn là vết bầm tím. Hàn Kỳ rời ánh mắt sang Cố Luân.

– CỐ LUÂN! TẠI SAO ANH DÁM!

Hàn Kỳ tức giận nhảy lên tính đấm vào mặt Cố Luân nhưng thân ảnh nhanh nhạy né được, còn nắm tay Hàn Kỳ đè cậu trong lồng ngực:

– Chỉ cần cậu bước ra khỏi cái nhà này nửa bước thì nó sẽ là người ăn đòn thay cậu! Đưa nó đi.

Hai người đứng bên cạnh đến và tách Nini đang ôm chân cậu rồi mặc cho nó khóc mà bế đi, Hàn Kỳ hốt hoảng mới đẩy mạnh cách tay của Cố Luân ra:

– Đừng, tôi hứa, tôi sẽ không bỏ đi nữa, hãy để Nini ở với tôi. Anh không nhìn thấy người con bé đã bầm tím hết rồi sao, nếu không chăm sóc tốt sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó, tôi hứa đấy, tôi sẽ không bỏ đi nữa đâu.

Giờ là cậu đang ôm chân Cố Luân xin xỏ, hắn bảo mấy người kia đứng lại rồi nói với cậu:

– Cậu đừng tưởng rằng tôi yêu cậu thì tôi không làm cậu đau lòng được, tôi không dám làm cậu đau nhưng người thân của cậu thì tôi không chắc đâu?

Hàn Kỳ chỉ biết gật đầu lia lịa, ôm lại Nini vừa khóc nấc vừa chạy về chỗ mình. Cố Luân nói xong thì bỏ đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa không quên nói thêm:

– Người con bé bị tiêm thuốc rồi, mỗi ngày sẽ phải uống thêm một viên thuốc khác để thuốc trong người nó không phát tác, cậu khôn hồn thì nên ngoan ngoãn hơn đi. Và…hộp thuốc trên nóc tủ lạnh.

– CỐ LUÂN, anh đúng là cầm thú!

Hàn Kỳ ngồi bệt xuống sàn, ôm Nini thủ thỉ một hồi rồi mới bế con bé về phòng mình. Chạy lại tủ lạnh lấy chai sữa và hột thuốc để thoa lên mấy chỗ vết bầm của con bé, mấy thằng đó không phải người mà, sao có thể làm thế với một đứa bé chứ.

Hàn Kỳ sinh ra trong gia đình nghéo rớt mồng tơi, bố mẹ đều là những người nghiện cờ bạc, ma túy, từ nhỏ Hàn Kỳ đã không được học hành đến nơi đến chốn như những đứa trẻ khác, chị của Hàn Kỳ là Hàn Hoa Nhất bị bố mẹ bán sang nước ngoài khi mới 15 tuổi, còn nhớ ngày đó Hàn Kỳ đã chạy theo chiếc xe đưa chị mình đi đến mức ngất trên đường, bố mẹ Hàn Kỳ vì thua tiền nhiều và những đêm ma túy hành hạ đã vay một số tiền lớn của Cố Luân, rồi nhiều năm sau đó bố mẹ Hàn Kỳ chết, để lại đống nợ cho cậu, được hay chị cậu ở nước ngoài may mắn vào được gia đình tốt nên cuộc sống hạnh phúc hơn, đã có hai đứa con, từ ngày có được thông tin của Hàn Kỳ ngày nào chị cậu cũng gọi điện về và cho cậu nói chuyện với đứa cháu lớn của mình, đứa nhỏ mới chỉ có mấy tháng tuổi thôi, đúng ngày mà cậu ra sân bay để ra nước ngoài với chị mình thì đã bị Cố Luân bắt về nhốt trong một ngôi nhà mà bên ngoài là một mê cung với những hàng dây deo khổng lồ, sẽ không bao giờ biết lối đi là lối nào, từ khi bị bắt về đây, cậu không ngày nào là không kiếm lối thoát ra khỏi đây, mặc dù mỗi lần như vậy lại bị hắn lôi về trong căn nhà lạnh lẽo đó và bị nhốt trong phòng, hắn không đánh cậu nhưng ở trong phòng cậu có thể nghe thấy tiếng hắn đập đồ đạc ở bên ngoài.

Lần này Hàn Kỳ đã bỏ ra ngoài thành công, ở bên ngoài được hai ngày cuối cùng lại bị hắn bắt được và lại trở về nơi này, lần này không chỉ có mình cậu mà còn có Nini nữa, Hàn Kỳ bây giờ vừa thoa thuốc cho Nini vừa rưng rưng nước mắt, bây giờ chị mình chắc là lo đến mức ngất đi rồi.

Cố Luân có một công ty lớn trong thành phố, thường ngày công việc nhiều hắn đến công ty làm việc, ngôi nhà này ở ngoại ô thành phố nên tối hắn lại lái xe cả tiếng đồng hồ để về. Bây giờ Nini đã ngủ rồi, Hàn Kỳ lại bên cửa sổ ngồi ngẫm nghĩ và hối tiếc cho cuộc đời bất hạnh của mình. Căn nhà này Hàn Kỳ đã ở được hơn hai tháng rồi, cũng gọi là quen hết tất cả lối đi lối về trong căn nhà này nhưng những bức tường bên ngoài ngôi nhà kia thì cậu chẳng bao giờ biết được, mỗi lần cậu bỏ đi, đi lòng vòng rồi bị bắt hoặc đi mãi lại về với căn nhà này thôi. Hôm nay chắc sẽ là một ngày dài đây, nhìn Nini ngủ ngon lành mà cậu càng đau lòng hơn. Bây giờ là 9h sáng sợ Nini tỉnh lại sẽ đói nên cậu lặng lẽ xuống dưới nhà làm một ít đồ bổ cho buổi trưa. Thường ngày thì cậu sẽ không làm gì cả, tự nhốt mình trong phòng cả ngày và sẽ có người mang đô ăn đến cho, nhưng bây giờ khác rồi, bây giờ có cả Nini nữa, cậu biết rõ lúc mình còn nhỏ bố mẹ cãi nhau, đánh nhau rồi đạp vỡ đồ đạc trong nhà ảnh hưởng đến cậu như thế nào, cậu sẽ không để những điều đó xảy ra với Nini vì cậu đâu, không thể như thế được.

Lúc Nini tỉnh dậy Hàn Kỳ chỉ nói rằng đây là nhà của cậu, mấy người lúc sáng là hàng xóm thôi, bọn họ thích gây rối nên vậy, cũng muốn hỏi Nini về chuyện xảy ra với con bé nhưng sợ làm con bé nhớ lại những chuyện đó sẽ sợ nên để khi khác. Hàn Kỳ thấy hổ thẹn với bản thân khi nói với con bé rằng bên ngoài có bác hàng xóm rất khó tính nên hai người không được ra bên ngoài, Nini bé bỏng ngây thơ gật đầu ngây dại. Hàn Kỳ cho Nini tắm rửa sạch sẽ rồi thoa thêm một lần thuốc nữa và chơi loanh quanh trong nhà cho đến trời tối, Nini ăn tối xong thì đòi đi ngủ ngay, con bé rất sợ bóng tối nên đành để đèn sáng chưng.

Tầm 9h tối thì Cố Luân về, mọi hôm thì Hàn Kỳ đóng chặt cửa không cho mấy người canh bên ngoài và cả Cố Luân vào nhà, mỗi lần hắn về đều trèo cửa sổ vào mở cửa từ bên trong nhưng hôm nay thấy nhà sáng lóa, mấy người về sĩ bên ngoài thì vẫn ở đó phân bố quanh cả căn nhà ba tầng đó.

Hắn bước vào nhà thấy người đầu bếp kiêm luôn giúp việc trong nhà đang rửa chén trong bếp, người này hắn thuê về để nấu ăn và chăm sóc sức khỏe cho Hàn Kỳ, người này hôm nay mới đến nên không biết rằng những ngày trước cứ 2,3 ngày là một người giúp việc lại xin thôi việc vì tính tình quái gở của Hàn Kỳ.

Mọi thứ hôm nay có vẻ lạ lẫm, Cố Luân ném máy tính lên ghế rồi vào bếp gặm hỏi:

– Hàn Kỳ ăn cơm chưa?

– Ông chủ mới về! Cậu Hàn Kỳ và Nini đã ăn và đi ngủ rồi. Ông chủ có muốn ăn chút không? Hôm nay chính cậu Hàn Kỳ nấu bữa tối đó ạ.

Cố Luân có vẻ khá ngạc nhiên:

– Cậu ta đích thân nấu sao? Cho một phần lên bàn đi, tôi đi tắm rồi ra ăn.

Cố Luân nhẹ nhàng đi lên tầng hai đẩy nhẹ cửa phòng cậu vào nhìn hai con người đang ngủ ngon lành trên giường mà nhẹ nhàng khép cửa lại. Lý dó phòng cậu lúc nào cũng không khóa trái cửa là do trước đó mỗi lần cậu khóa cửa là cửa lại bị hắn đạp không thương tiếc vì đứng bên ngoài gọi mà cậu không đáp, sợ cậu tử tự trong phòng mặc dù trong phòng chỉ có mỗi cái giường không, kính trong phòng tắm cũng được gỡ xuống, tóm lại đó là một căn phòng trống rỗng, hôm nay Cố Luân đi vào thì thấy có một con búp bê đặt cạnh giường.

Cố Luân trở về phòng mình ở ngay bên cạnh, thay quần áo, tắm rửa rồi xuống ăn tối. Trong lúc đang ăn hỏi người giúp việc:

– Con búp bê trong phòng ai mang đến vậy?

Cô giúp việc tầm 25 tuổi, vẫn còn rất trẻ và năng động ,vốn là người làm ở công ty hắn, những người trước đây hắn là tuyển bên ngoài vào nên được mấy hôm lại nghỉ, làm hắn đau đầu nên lần này mới đưa người của mình vào, cô thật may mắn khi hôm nay vạn sự yên bình như vậy:

– Lúc nãy Hàn Kỳ nhờ tôi kiếm búp bê cho Nini chơi nên tôi đi qua bên nhà kho thấy và mang về!

– Lần sau cậu ta nhờ gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ đích thân mang đến.

– Dạ, vậy lúc nãy cậu ấy có bảo tôi bảo người đi mua một bộ quần áo cho Nini đấy, chuyện này chắc tôi nhờ người đi mua được rồi chứ ạ.

– Không cần đâu! Mai tôi sẽ mang về.

(((Like page nhé: Truyện Đam Mỹ
 
Cần đầy đủ thông tin!

Ở đây bạn chỉ có thể xem được nội dung tối giản. Vào CallBoy VN để xem thêm các thông tin ẩn nếu bạn cần. Xem bản đầy đủ