A
adminhuy
Chương 2
Trời bắt đầu mưa, lúc sáng sớm mới mưa tạnh tính chạy ra ngoài cho có miếng nắng vậy mà giờ mưa tiếp, tôi đứng dậy ngậm điếu thuốc rồi tay rinh ly cà phê vô trong mái hiên của cà phê 18 ngồi và nhìn ra ngoài đường tiếp. Thời gian trôi qua nhanh quá, nhớ lúc trước cũng tầm giờ này là thằng Khánh hay rủ tôi đi ra quán xá la cà rồi bàn mấy chuyện thời sự đủ thứ, có khi là công việc cơ quan có khi là chuyện cá nhân về anh em.
4 thằng giờ thiếu đi 1 đứa rồi. Điện thoại tôi reo lên, số của thằng Khánh gọi, chắc nó cũng đang lo, tôi biết nó làm sao yên khi thấy tôi cứ rầu vậy mãi.:
– “Mày xuống mở cửa tao đi Hiếu” – Thằng Khánh nói
Tôi nói đuối nên ở nhà, nó tưởng tôi bệnh nên đi đám thằng Trung xong nó tấp liền qua nhà tôi, giờ tôi cũng chẳng biết phải nói sao với nó.:
– “Tao mới đi ra ngoài rồi” – Tôi nói
– “Mày đang ở đâu?”
– “Cà phê 18 dưới Đồ Chiểu” – Tôi nói
– “Rồi rồi tao chạy xuống liền”
Thằng Khánh là vậy, khi tôi cần lúc nào nó cũng không bỏ tôi, mưa bắt đầu lớn hơn, chạy từ nhà tôi xuống tới dưới này cũng mất thời gian rất nhiều, nó dầm mưa xuống chắc cũng phải ướt mình hết. Tôi kêu thằng chạy bàn ra châm thêm miếng nước đá vô ly cà phê đã tan gần hết. Nó tấp vô cửa quán, cái áo mưa rách vai của nó nhìn như thằng ăn mày, mặc cũng nhiều năm rồi, thực chất cái áo đó là của tôi, cũng lâu rồi, gần 3 năm nay rồi, tôi bỏ quên bên nhà nó, rồi cho nó luôn, vậy mà nó chưa bỏ, vẫn còn để xài.:
– “Mình mẩy mày ướt hết rồi, sao không ở nhà đi, chạy xuống đây làm gì” – Tôi nói
– “Xuống xem coi mày còn thở không”
Tôi lấy chân đá nó một cái, nó cười như không có chuyện gì. Hai cái vai thằng Khánh ướt hết vì vai tôi rộng nên mặc áo mưa dễ bị tét cầu vai. Người nó thì khô, còn cái vai thì ướt như mới tắm ra chưa lau mình, tôi nhìn nó run mà mắc cười quá.:
– “Lạnh lắm hả con trai” – Tôi nói.
– “Trâu bò sao mà không lạnh” – Thằng Khánh nói
– “Cho bình trà nóng đi em” – Tôi nói
Thằng chạy bàn nó đem ra cho tôi bình trà nóng hổi bốc khói nghi ngút.:
– “Nốc dô đi, cho bớt lạnh” – Tôi nói
– “Để đó đi, cũng không lạnh lắm, chút khô hà”
Nhìn nó run là tôi thừa biết nó đang nổi da gà vậy mà vẫn cứ cắn răng nói là không lạnh, chẳng hiểu sao lúc nào con người ta cũng cố tỏ ra mạnh mẽ thay vì yếu đuối, ừ thì chắc vì chẳng ai muốn thu hút cái sự thương hại từ người khác.
Thằng Khánh nó im lặng, đúng với cái cách thường ngày của nó, ít nói và chỉ quan tâm người khác và hành động.:
– “Mày còn chưa quăng cái áo mưa của tao hả Khánh” – Tôi nói
– “Còn xài được mà” – Thằng Khánh nói.
– “Bỏ đi Khánh, mày mặc vậy quài bệnh rồi sao đi làm” – Tôi nói
– “Đồ của mày, tao cũng không muốn bỏ”
Mọi thứ về tôi ít ra nó vẫn còn giữ cẩn thận, đồ nó cho tôi cũng còn giữ đến bây giờ, đơn giản vì mỗi khi nhìn thấy nó là tôi có cảm giác đỡ nhớ nó hơn.:
– “Đám thằng Trung sao rồi” – Tôi nói
Nó im lặng quay qua dòm tôi.:
– “Sao mày không đi Hiếu?” – Thằng Khánh nói.
Tôi quay đi chỗ khác, không muốn trả lời câu hỏi của nó và trốn tránh đi ánh mắt của nó đang nhìn tôi. Mỗi lần tới đám thằng Trung chắc tôi chỉ có rơi nước mắt.
Đàn ông không khóc, tôi thì khác, tôi yếu đuối hơn bề ngoài của một thằng công an, ít ra với một đứa em mà tôi rất thương, hơn cả thằng Bin.:
– “Tao không biết” – Tôi nói.
– “Mày còn nhớ nó lắm hả Hiếu” – Thằng Khánh nói.
– “Ừ” – Tôi nói.
– “Tao cũng nhớ nó lắm, giờ thì hết rồi”
– “Sao hết Khánh?” – Tôi nói
– “Cả năm rồi chứ ít gì, mày cứ như vậy cũng không ai giúp mày được, bản thân mày còn sống thì mày phải đi tiếp, mày gục ngã, nếu không có tao, không có ai giúp đỡ mày thì cuộc sống mày bây giờ sao hả Hiếu?”
Tôi im lặng đặt ly cà phê lên bàn rồi nhìn đi chỗ khác, tôi biết thằng Khánh chỉ muốn tốt cho tôi nên nó mới nói như vậy, tôi cũng hiểu nó muốn tôi quên đi thằng Trung để có một cuộc sống mới. Nhưng sao khó quá các bạn.:
– “Cường đâu rồi Khánh” – Tôi nói
– “Nó đi đám xong rồi về nhà rồi”
– “Ừ” – Tôi nói
– “Đám đông không Khánh”
– “Chủ yếu bên hình sự là nhiều, tao chỉ quen có vài đứa, mày đi chắc mày biết cũng nhiều đó Hiếu”
Thừa biết thằng Khánh nói vậy để xem tôi trả lời thế nào, nhưng biết làm sao được, giờ tâm trạng đâu mà đi.:
– “Chán quá Khánh ơi, cả năm rồi! Cả tao còn nản chính bản thân tao mà” – Tôi nói.
– “Khùng quá Hiếu, phải lần đầu tao nói mày đâu, chết là hết rồi, giờ nhớ cũng có làm ăn gì được đâu Hiếu”
– “Ừ, mà sao tao cứ buồn quài, biết chừng nào tao mới hết đây không biết” – Tôi nói.
Mưa cũng tạnh, tôi không về mà qua nhà thằng Khánh ngủ trưa luôn, đói bụng thật, trưa giờ chưa kiếm gì bỏ bụng, giờ meo râu rồi.:
– “Khánh! Vòng xuống đây tao mua hộp cơm” – Tôi nói
Thằng Khánh gật đầu rồi chạy theo, phải nói công nhận lúc này đi đâu tôi cũng thấy hình bóng thằng Trung, quán cơm này cũng là nơi mà nó với tôi hay lếch đầu ăn, tôi quay chỗ khác cười cười với thằng Khánh để cho nó đỡ lo, hộp cơm chưa đưa tới tay tôi giựt đại rồi quên luôn tiền thối (tiền thừa sau khi mua hàng trong nam hay kêu vậy) rồi phóng ga chạy đi mặc cho đằng sau thằng nhân viên kêu réo um sùm. Thực ra thì tôi cũng không có rộng rãi gì đâu, tại lúc đó đầu óc đang cà lơ phất phơ nên về đến nhà thằng Khánh tôi mới sực nhớ ra vụ này, đành im luôn chứ tôi cũng không có kể cho cu Khánh nghe, mắc công nó lại chửi tôi thêm một chập nghe mệt kinh khủng lắm các bạn, thằng này nó không nói thì không sao, hễ nói rồi là nó nhãi khiếp lắm, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi. Thương nó lắm, lại mang nợ nó nữa rồi.:
– “Mày đói không ăn với tao đi, tao có mua thêm 1 hộp cho mày kìa chó Khánh” – Tôi nói.
– “Đâu đâu?”
Nhìn nó mắc cười lắm các bạn, đi ăn đám về rồi mà còn đói như thằng chết đói.:
– “Đi đám ăn không nó hả ba” – Tôi nói
– “Nhậu chết lên chết xuống ăn uống gì nổi”
– “Rồi mày không kêu thằng Cường qua chơi luôn cho vui” – Tôi nói
– “Kệ nó đi, nãy nó đỡ cho tao mấy chai giờ nó quắc nằm ở nhà rồi”
Thằng Khánh khoản rươu chè nó tệ hại lắm, nhưng hôm nay tôi cũng thấy lạ vì sao mà nó tỉnh queo, thì ra thằng Cường uống tiếp cho nó, tính ra đi nhậu mà dắt theo vài thằng bợm thì cũng đỡ phải chết trên bàn nhậu, bên cơ động, hình sự, PCCC nhậu kinh khủng lắm các bạn, còn bên kinh tế cũng kinh khủng, nhiều khi làm công an xong có ông thì xơ gan, ông thì lao phổi đủ thứ bệnh nhưng bệnh chung là bụng ngày càng phệ ra và nhậu cho tới bịnh luôn thì thấy quài. Bởi vậy ban đầu tôi cũng chẳng thích làm công an, sinh nghề, tử nghiệp, làm cái gì cũng mắc bệnh rồi chết hết, chỉ là chết sớm hay muộn thôi, nghĩ tới là thấy rầu, tôi dùa mấy muỗng cơm rồi bất chợt dòm lên thì thấy thằng Khánh không ăn mà dòm tôi nãy giờ, tôi thấy nó dòm là nghi nghi nên quay qua hỏi.:
– “Ăn đi ba” – Tôi nói
– “No quá”
Nó quay qua cười, rồi đem hộp cơm cất vô tủ lạnh, tôi dùa mấy muỗng cho xong hộp cơm rồi quăng đại mẹ vô thau rửa chén, cái đống chén nhà nó hỗi ôi như kiểu ăn rồi chồng lại không rửa nó đóng mốc xanh lên, thấy ngứa mắt quá nên thôi rửa cho nó luôn.:
– “Chị Hiếu hôm nay giỏi quá mậy” – Thằng Khánh nói.
– “Đm mày chứ chị” – Tôi nói
Thằng Khánh ngồi ôm bụng cười, tôi cũng mắc cười, xong tôi múc miếng nước hất vô mặt nó, nó lãnh nguyên chén nước lạnh ướt nhẹp bản mặt, nó vuốt mặt xong rồi nó đá tôi một cái như trời giáng, đau quá tôi giơ chồng chén dĩa của nó lên định đập (hù chơi thôi) nó mếu mếu mặt lại tôi mắc cười quá nên bỏ chồng chén xuống cái rầm.
Tôi mở tủ lạnh kiếm miếng nước đá uống cho đỡ khát, xong tôi nhàu vô phòng nó vặn điều hòa lên tính ngủ trưa thì thằng Khánh mò vô.:
– “Ê Hiếu” – Thằng Khánh nói.
– “Gì mậy” – Tôi nói
– “Mệt lồn mày quá Hiếu” – Thằng Khánh nói
Đang định ngủ bị nó chọc tôi lấy tay ngắt đùi non nó một cái in nguyên lằn đỏ lên, nó la muốn banh nhà rồi quay lưng tôi lại đánh mấy cái muống hộc máu. Đánh xong tôi mắc cười gần chết, tỉnh ngủ luôn.
Trời bắt đầu mưa, lúc sáng sớm mới mưa tạnh tính chạy ra ngoài cho có miếng nắng vậy mà giờ mưa tiếp, tôi đứng dậy ngậm điếu thuốc rồi tay rinh ly cà phê vô trong mái hiên của cà phê 18 ngồi và nhìn ra ngoài đường tiếp. Thời gian trôi qua nhanh quá, nhớ lúc trước cũng tầm giờ này là thằng Khánh hay rủ tôi đi ra quán xá la cà rồi bàn mấy chuyện thời sự đủ thứ, có khi là công việc cơ quan có khi là chuyện cá nhân về anh em.
4 thằng giờ thiếu đi 1 đứa rồi. Điện thoại tôi reo lên, số của thằng Khánh gọi, chắc nó cũng đang lo, tôi biết nó làm sao yên khi thấy tôi cứ rầu vậy mãi.:
– “Mày xuống mở cửa tao đi Hiếu” – Thằng Khánh nói
Tôi nói đuối nên ở nhà, nó tưởng tôi bệnh nên đi đám thằng Trung xong nó tấp liền qua nhà tôi, giờ tôi cũng chẳng biết phải nói sao với nó.:
– “Tao mới đi ra ngoài rồi” – Tôi nói
– “Mày đang ở đâu?”
– “Cà phê 18 dưới Đồ Chiểu” – Tôi nói
– “Rồi rồi tao chạy xuống liền”
Thằng Khánh là vậy, khi tôi cần lúc nào nó cũng không bỏ tôi, mưa bắt đầu lớn hơn, chạy từ nhà tôi xuống tới dưới này cũng mất thời gian rất nhiều, nó dầm mưa xuống chắc cũng phải ướt mình hết. Tôi kêu thằng chạy bàn ra châm thêm miếng nước đá vô ly cà phê đã tan gần hết. Nó tấp vô cửa quán, cái áo mưa rách vai của nó nhìn như thằng ăn mày, mặc cũng nhiều năm rồi, thực chất cái áo đó là của tôi, cũng lâu rồi, gần 3 năm nay rồi, tôi bỏ quên bên nhà nó, rồi cho nó luôn, vậy mà nó chưa bỏ, vẫn còn để xài.:
– “Mình mẩy mày ướt hết rồi, sao không ở nhà đi, chạy xuống đây làm gì” – Tôi nói
– “Xuống xem coi mày còn thở không”
Tôi lấy chân đá nó một cái, nó cười như không có chuyện gì. Hai cái vai thằng Khánh ướt hết vì vai tôi rộng nên mặc áo mưa dễ bị tét cầu vai. Người nó thì khô, còn cái vai thì ướt như mới tắm ra chưa lau mình, tôi nhìn nó run mà mắc cười quá.:
– “Lạnh lắm hả con trai” – Tôi nói.
– “Trâu bò sao mà không lạnh” – Thằng Khánh nói
– “Cho bình trà nóng đi em” – Tôi nói
Thằng chạy bàn nó đem ra cho tôi bình trà nóng hổi bốc khói nghi ngút.:
– “Nốc dô đi, cho bớt lạnh” – Tôi nói
– “Để đó đi, cũng không lạnh lắm, chút khô hà”
Nhìn nó run là tôi thừa biết nó đang nổi da gà vậy mà vẫn cứ cắn răng nói là không lạnh, chẳng hiểu sao lúc nào con người ta cũng cố tỏ ra mạnh mẽ thay vì yếu đuối, ừ thì chắc vì chẳng ai muốn thu hút cái sự thương hại từ người khác.
Thằng Khánh nó im lặng, đúng với cái cách thường ngày của nó, ít nói và chỉ quan tâm người khác và hành động.:
– “Mày còn chưa quăng cái áo mưa của tao hả Khánh” – Tôi nói
– “Còn xài được mà” – Thằng Khánh nói.
– “Bỏ đi Khánh, mày mặc vậy quài bệnh rồi sao đi làm” – Tôi nói
– “Đồ của mày, tao cũng không muốn bỏ”
Mọi thứ về tôi ít ra nó vẫn còn giữ cẩn thận, đồ nó cho tôi cũng còn giữ đến bây giờ, đơn giản vì mỗi khi nhìn thấy nó là tôi có cảm giác đỡ nhớ nó hơn.:
– “Đám thằng Trung sao rồi” – Tôi nói
Nó im lặng quay qua dòm tôi.:
– “Sao mày không đi Hiếu?” – Thằng Khánh nói.
Tôi quay đi chỗ khác, không muốn trả lời câu hỏi của nó và trốn tránh đi ánh mắt của nó đang nhìn tôi. Mỗi lần tới đám thằng Trung chắc tôi chỉ có rơi nước mắt.
Đàn ông không khóc, tôi thì khác, tôi yếu đuối hơn bề ngoài của một thằng công an, ít ra với một đứa em mà tôi rất thương, hơn cả thằng Bin.:
– “Tao không biết” – Tôi nói.
– “Mày còn nhớ nó lắm hả Hiếu” – Thằng Khánh nói.
– “Ừ” – Tôi nói.
– “Tao cũng nhớ nó lắm, giờ thì hết rồi”
– “Sao hết Khánh?” – Tôi nói
– “Cả năm rồi chứ ít gì, mày cứ như vậy cũng không ai giúp mày được, bản thân mày còn sống thì mày phải đi tiếp, mày gục ngã, nếu không có tao, không có ai giúp đỡ mày thì cuộc sống mày bây giờ sao hả Hiếu?”
Tôi im lặng đặt ly cà phê lên bàn rồi nhìn đi chỗ khác, tôi biết thằng Khánh chỉ muốn tốt cho tôi nên nó mới nói như vậy, tôi cũng hiểu nó muốn tôi quên đi thằng Trung để có một cuộc sống mới. Nhưng sao khó quá các bạn.:
– “Cường đâu rồi Khánh” – Tôi nói
– “Nó đi đám xong rồi về nhà rồi”
– “Ừ” – Tôi nói
– “Đám đông không Khánh”
– “Chủ yếu bên hình sự là nhiều, tao chỉ quen có vài đứa, mày đi chắc mày biết cũng nhiều đó Hiếu”
Thừa biết thằng Khánh nói vậy để xem tôi trả lời thế nào, nhưng biết làm sao được, giờ tâm trạng đâu mà đi.:
– “Chán quá Khánh ơi, cả năm rồi! Cả tao còn nản chính bản thân tao mà” – Tôi nói.
– “Khùng quá Hiếu, phải lần đầu tao nói mày đâu, chết là hết rồi, giờ nhớ cũng có làm ăn gì được đâu Hiếu”
– “Ừ, mà sao tao cứ buồn quài, biết chừng nào tao mới hết đây không biết” – Tôi nói.
Mưa cũng tạnh, tôi không về mà qua nhà thằng Khánh ngủ trưa luôn, đói bụng thật, trưa giờ chưa kiếm gì bỏ bụng, giờ meo râu rồi.:
– “Khánh! Vòng xuống đây tao mua hộp cơm” – Tôi nói
Thằng Khánh gật đầu rồi chạy theo, phải nói công nhận lúc này đi đâu tôi cũng thấy hình bóng thằng Trung, quán cơm này cũng là nơi mà nó với tôi hay lếch đầu ăn, tôi quay chỗ khác cười cười với thằng Khánh để cho nó đỡ lo, hộp cơm chưa đưa tới tay tôi giựt đại rồi quên luôn tiền thối (tiền thừa sau khi mua hàng trong nam hay kêu vậy) rồi phóng ga chạy đi mặc cho đằng sau thằng nhân viên kêu réo um sùm. Thực ra thì tôi cũng không có rộng rãi gì đâu, tại lúc đó đầu óc đang cà lơ phất phơ nên về đến nhà thằng Khánh tôi mới sực nhớ ra vụ này, đành im luôn chứ tôi cũng không có kể cho cu Khánh nghe, mắc công nó lại chửi tôi thêm một chập nghe mệt kinh khủng lắm các bạn, thằng này nó không nói thì không sao, hễ nói rồi là nó nhãi khiếp lắm, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi. Thương nó lắm, lại mang nợ nó nữa rồi.:
– “Mày đói không ăn với tao đi, tao có mua thêm 1 hộp cho mày kìa chó Khánh” – Tôi nói.
– “Đâu đâu?”
Nhìn nó mắc cười lắm các bạn, đi ăn đám về rồi mà còn đói như thằng chết đói.:
– “Đi đám ăn không nó hả ba” – Tôi nói
– “Nhậu chết lên chết xuống ăn uống gì nổi”
– “Rồi mày không kêu thằng Cường qua chơi luôn cho vui” – Tôi nói
– “Kệ nó đi, nãy nó đỡ cho tao mấy chai giờ nó quắc nằm ở nhà rồi”
Thằng Khánh khoản rươu chè nó tệ hại lắm, nhưng hôm nay tôi cũng thấy lạ vì sao mà nó tỉnh queo, thì ra thằng Cường uống tiếp cho nó, tính ra đi nhậu mà dắt theo vài thằng bợm thì cũng đỡ phải chết trên bàn nhậu, bên cơ động, hình sự, PCCC nhậu kinh khủng lắm các bạn, còn bên kinh tế cũng kinh khủng, nhiều khi làm công an xong có ông thì xơ gan, ông thì lao phổi đủ thứ bệnh nhưng bệnh chung là bụng ngày càng phệ ra và nhậu cho tới bịnh luôn thì thấy quài. Bởi vậy ban đầu tôi cũng chẳng thích làm công an, sinh nghề, tử nghiệp, làm cái gì cũng mắc bệnh rồi chết hết, chỉ là chết sớm hay muộn thôi, nghĩ tới là thấy rầu, tôi dùa mấy muỗng cơm rồi bất chợt dòm lên thì thấy thằng Khánh không ăn mà dòm tôi nãy giờ, tôi thấy nó dòm là nghi nghi nên quay qua hỏi.:
– “Ăn đi ba” – Tôi nói
– “No quá”
Nó quay qua cười, rồi đem hộp cơm cất vô tủ lạnh, tôi dùa mấy muỗng cho xong hộp cơm rồi quăng đại mẹ vô thau rửa chén, cái đống chén nhà nó hỗi ôi như kiểu ăn rồi chồng lại không rửa nó đóng mốc xanh lên, thấy ngứa mắt quá nên thôi rửa cho nó luôn.:
– “Chị Hiếu hôm nay giỏi quá mậy” – Thằng Khánh nói.
– “Đm mày chứ chị” – Tôi nói
Thằng Khánh ngồi ôm bụng cười, tôi cũng mắc cười, xong tôi múc miếng nước hất vô mặt nó, nó lãnh nguyên chén nước lạnh ướt nhẹp bản mặt, nó vuốt mặt xong rồi nó đá tôi một cái như trời giáng, đau quá tôi giơ chồng chén dĩa của nó lên định đập (hù chơi thôi) nó mếu mếu mặt lại tôi mắc cười quá nên bỏ chồng chén xuống cái rầm.
Tôi mở tủ lạnh kiếm miếng nước đá uống cho đỡ khát, xong tôi nhàu vô phòng nó vặn điều hòa lên tính ngủ trưa thì thằng Khánh mò vô.:
– “Ê Hiếu” – Thằng Khánh nói.
– “Gì mậy” – Tôi nói
– “Mệt lồn mày quá Hiếu” – Thằng Khánh nói
Đang định ngủ bị nó chọc tôi lấy tay ngắt đùi non nó một cái in nguyên lằn đỏ lên, nó la muốn banh nhà rồi quay lưng tôi lại đánh mấy cái muống hộc máu. Đánh xong tôi mắc cười gần chết, tỉnh ngủ luôn.