A
adminhuy
Chap 2
.
Minh Luân thấy vậy thì kéo Minh Thiên lại vào lòng cậu, cậu đưa đôi môi mình lên gần mũi Minh Thiên, đưa lưỡi liếm hết dòng máu đó. Còn Minh Thiên chỉ biết đứng hình bởi hành động ấy, rồi hắn nhìn cậu cười, nó lại khiến tim cậu đập nhanh hơn. Minh Thiên bối rối đẩy Minh Luân ra, cậu nói trong sự xấu hổ.
– Anh…anh làm cái…cái gì vậy? (Quay mặt đi).
– Có làm gì đâu! Chỉ là liếm máu mũi thôi mà, cậu làm gì mà phản ứng dữ vậy!?
– Tôi…tôi không biết! Anh không được làm như vậy nữa!
– Haz! Được rồi chán cậu quá! Mặc y phục nhanh cho tôi đi.
Minh Thiên quay lại, tiếng lại gần hắn tuy nhiên mặt lại cúi xuống vì sợ hắn phát hiện rằng mặt cậu đang đỏ vì mắc cỡ, cậu cầm lấy từ cái khuy áo gài lại với nhau, tay thì cài khuy áo, mắt thì nhìn cơ thể hắn, đầu thì nghĩ những thứ toàn về hắn như là: “body anh ta đẹp quá như người mẫu vậy, da anh ta trắng thật, trắng hơn mình nữa”. Rồi Minh Thiên gài đến cái khuy áo cuối cùng, thì mắt cậu theo phản xạ tự nhiên đảo ánh nhìn xuống nơi “đất lành chim đậu”, mặt cậu như sắp bóc cháy, tuy rằng hắn đã mặt quần lót nhưng cậu vẫn thấy được “ To…” là từ hiện trong đầu cậu. Minh Luân thấy Minh Thiên cứ cầm cái khuy áo mà không chịu gài lại, mắt thì cứ nhìn vào phía dưới của cậu, nên cậu lên tiếng triêu Minh Thiên.
– Này! Sao không gài lại đi, cậu nhìn gì à?
Minh Luân cười nhẹ, vì biết cậu ta nhìn cái gì. Còn Minh Thiên thì giật mình khi nghe hắn gọi, vội gài cái khuy áo lại rồi chạy nhanh ra ngoài, cậu chạy đến bên cửa sổ, cố gắn quên những thứ vừa thấy, vừa sờ cứ lảng vảng trong đầu. Bên trong, Minh Luân cười vì những hành động đáng yêu của Minh Thiên, cậu biết rõ là Minh Thiên mắc cỡ, nhưng cậu không hiểu sao, điều là con trai với nhau mà tại sao lại mắc cỡ, cậu có cái gì thì cậu ta điều có mà ( Ayy! Nó có nhưng nó ko có sài, còn mày có là mày sài với nó hỉu chưa! ), thôi suy nghĩ vấn đề đó, cậu mặc quần vào rồi đi ra ngoài thì thấy Minh Thiên đang đứng ở cửa sổ, cậu lên tiếng gọi cậu ấy.
– Này làm gì đứng đó vậy? Nhìn gì à?
Minh Thiên giật mình khi nghe tiếng hắn, cậu quay lại thì thấy hắn, thấy hắn cậu lại đỏ mặt khi nhớ lại chuyện lúc nãy, cậu trả lời mà không dám nhìn hắn.
– À…ờ không có gì.
– Vậy cậu lại đây đi, tôi muốn hỏi cậu vài thứ!
Minh Luân ngồi xuống giường, vãy tay kiêu Minh Thiên lại (Nó câu dẫn lun kìa, ghê vờ lờ!). Minh Thiên thì lấy lại bình tĩnh và đến ngồi cùng vời hắn tuy nhiên khoảng cách có chút “gần” á.
– Này! Cậu ngồi gần lại xíu đi, làm gì mà cách xa tôi vậy?
– Tôi…tôi vẫn chưa quen khi nói chuyện với 1 tên “yêu quái”, cho nên khoảng cách này là đc rồi.
– Tôi có làm gì cậu đâu mà cậu sợ tôi đến vậy, nếu không xích lại tôi sẽ…
Chưa hết câu, Minh Luân từ từ tiếng lại gần Minh Thiên, mặt cậu cúi gần sát với mặt Minh Thiên. Minh Thiên hốt hoản, lấy 2 tay chắn trước ngực Minh Luân nhằm ko cho cậu ta tiến lại gần hơn nữa, còn miệng thì cố nói để người kia tránh ra.
– Anh…anh tính làm gì hả, anh nói là ko làm gì tôi mà! ( Cậu nhìn vào đôi mắt xanh của hắn).
– Tôi có làm gì đâu, cậu ko xích lại thì tôi xích lại thôi chứ có gì đâu, bộ cậu tưởng tôi…( mặt cười râm).
– Tôi…tôi ko có, anh nghĩ nhiều quá rồi. Giờ ngồi gần rồi đó, anh hỏi gì thì hỏi đi.(mặt đỏ).
Minh Luân thôi triêu cậu ta, cậu ngồi thẳng lại hỏi Minh Thiên, cậu vừa định hỏi cậu ta thì cái bụng của cậu nó đã biểu tình 1 cách mãnh liệt.
– Tôi muốn hỏi là…. “Oẹt Oẹt” (Ko biết nó kiu sao nên ghi đại, mấy thanh niên nghiêm túc bỏ qua cho e *cúi đầu*).
– …
– …
Khi nghe tiếng bụng của hắn ta kiêu lên, cậu xém nữa đã cười nhưng đã cố nhịn, cậu nhìn hắn ta, thấy hắn có vẻ ngượng vì sự cố ko lường trước ấy. Còn Minh Luân, cậu như muốn độn thổ, vì ko thể ngờ cái bụng của mình lại biêu xấu chủ nhân của nó như vậy, cậu ậm ừm nói chữ có chữ ko.
– Tôi…tôi…
– Anh đói rồi phải ko?
Cậu chỉ biết gật đầu khi nghe Minh Thiên hỏi, cậu thấy hết sức ngượng vì nãy giờ, là cậu toàn làm cho Minh Thiên ngượng, xấu hổ, nhưng không ngờ người xấu hổ bây lại là cậu. Minh Thiên cứ thấy hắn ta cứ gãi gãi cái đầu, nên biết rõ là anh ta đang ngượng, “đây là cơ hội mình trả thù! Hừ hừ hừ!”.
– Ko ngờ anh cũng biết đói ha, cứ tưởng anh chỉ biết chọc tôi thôi chứ. ( Ra vẻ ta đây bk tất).
– À…ờ..tôi…(cậu hét thật lớn “NHỤC QUÁ!!!”, đương nhiên là hét trong lòng.)
Thấy hắn ta có vẻ an phận nên cậu thôi triêu hắn, kiêu hắn đi theo cậu xuống bếp, cậu lấy 2 gói mì tôm ra bỏ vào tô hắn thấy lạ nên hỏi cậu.
– Này!
– Gì?
– Cái gì đây vậy, sao nó giống mấy con giun thế, còn cuộn thành 1 cục nữa chớ. ( Chỉ vào gói mì).
Minh Thiên cố nhịn cười, khi nghe hắn nói thế, cậu thường cơ hội trả đủa hắn luôn.
– Ừ! Giun đấy, ăn ngon lắm. Anh chưa ăn à?“Ko ngờ anh ngốc tới vậy”.
– Thôi khỏi đi! Tôi không ăn đâu ghê lắm, có cái gì khác ko!
– Hahahah! (Cậu ôm bụng cười trước sự ngỡ ngàng của Minh Luân)
– Cậu cười cái gì?
– Tôi đùa anh thôi, đây không phải giun đâu, là mì tôm làm từ bột mì á. Không ngờ anh ngốc tới vậy. Hahaha!!!
Minh Luân tối mặt lại khi biết mình vừa bị lừa, cậu đánh 1 cái lên đầu Minh Thiên đang cười rộ kìa, Minh Thiên ôm đầu khi bị đánh nhưng miệng vẫn cười.
– Cậu còn cười nữa à! Có tin là tôi ăn thịt cậu không!