A
adminhuy
Thiên Thần Hay Ác Quỷ Liệu Có Tồn Tại?
Khi hắn đọc câu hỏi này lên trong đầu, hắn suy nghĩ ác quỷ chắc chắn là có thật. Hắn cho rằng trong mỗi con người đều tồn tại một ác quỷ, chỉ là chúng ở sâu bên trong tiềm thức của chúng ta mà thôi. Hắn rất ghét loại người nói lời ngon tiếng ngọt nhưng trong tâm lại độc như rắn. Và hắn vỗ ngực mình tự hào thốt lên:”Ta – Satan”.
Hắn – Tần Minh, sinh ra ‘mang tiếng con nhà giàu’, lại có sắc đẹp mê người, nên rất nhiều người sùng bái hắn.
Tuy nhiên chưa ai nhìn hắn bằng con mắt ngưỡng mộ, bù lại là khiếp sợ khi hắn nhìn thì tâm can người đó vỡ tung, con người đó không cho ngồi thì họ không dám ngồi. Gương mặt mê hồn toát lên như một ‘sinh vật sống lâu năm trong kỷ băng hà’.
Đã 19 năm, sinh vật bằng hà này vẫn sống trong trường mà không có bạn bè. Tần Minh rất ghét bọn xu nịnh cố tình thân thiết với hắn lại đặc biệt ghét con gái ăn mặc hở hang, ăn chơi lêu lỏng. Thế nên tới giờ anh ta vẫn chưa có mảnh tình nào.
Có vài lần mấy chị bánh bèo và mấy anh bánh chuối xếp hàng thế nhưng khi hắn bước đến thì chả có ai đủ dũng cảm để đến gần. Chỉ có con người có gan to mới dám bén mảng lại mà bài tỏ. Khi đó hắn chỉ khụ khụ vài tiếng rồi coi như không gì và lại bước đi rát dỗi bình thường, bỏ lại một pho tượng. Hắn vẫn bước đi ngắn có dài có, nhưng bước chân dần nặng nề và rồi hắn ngã quỵ
Có 1 người nào đó đã vội đỡ anh ta lên, cậu vừa thở hồng hộc vừa cước bộ như bay mặc dù thân thể đặc biệt nhỏ con hơn so với người đang bất tỉnh kia. Cậu thanh niên vừa chạy vừa liên tục hỏi người kia.
– Anh không sao chứ!
-…..Hắn không trả lời.
Thấy anh ta không trả lời cậu lại hỏi tiếp .
– Anh đừng im lặng thế chứ, anh làm tôi sợ đấy.
Thấy đối phương vẫn bất tỉnh, cậu vội dìu anh vào taxi nhưng vì không biết phải đi đâu nên đã đưa anh ta về nhà cậu.
Căn nhà của cậu không lớn tuy nhiên cũng không nhỏ rất thoáng mát. Cậu gõ cửa:
– Ba mẹ mở cửa cho con
Không thấy ai trả lời cậu lấy chiếc chìa khóa dự phòng tróng túi ra mở.
– Ba mẹ đi đâu rồi nhỉ?
Cậu bước vào để Tần Minh ngồi trên sofa. Đi vào bếp lấy cho người kìa 1 ly nước. Vội vàng chạy ra thì đã không thấy người đâu.
– Anh ta đi đâu rồi! Mới ngất đây mà đi đâu không biêt? Chạy ra ngoài thì thấy bóng dáng người càng ngày càng xa. Cậu thở dài, mặc kệ anh ta mình chỉ muốn giúp thôi mà. Rồi nở nụ cười thiên sứ.
Thế là cậu ấy-Dương Thiên, gương mặt không xuất sắc bằng Tần Minh nhưng nó toát ra vẻ nhân từ. Đôi mắt xanh trong sáng vô ngần. Mái tóc đen, đặc biệt làn da trắng nõn.
Cậu ngồi tựa vào ghế, hướng mắt nhìn xa xăm”Chẳng lẽ mình đã giúp người ấy khỏe bằng đôi bàn tay này, bàn tay này nó đã chạm vào người ấy chăng”. Những người đi ngang tựa hồ phát ra 2 tiếng “Thiên Thần”.
Cậu bừng tỉnh đại ngộ, duỗi thắt lưng đứng dậy dọn dẹp nhà cửa. Cậu là đứa com ngoan của nhà họ Dương cũng là người hiền hậu nhất ở đây, không anh không biết cậu.
Khi hắn đọc câu hỏi này lên trong đầu, hắn suy nghĩ ác quỷ chắc chắn là có thật. Hắn cho rằng trong mỗi con người đều tồn tại một ác quỷ, chỉ là chúng ở sâu bên trong tiềm thức của chúng ta mà thôi. Hắn rất ghét loại người nói lời ngon tiếng ngọt nhưng trong tâm lại độc như rắn. Và hắn vỗ ngực mình tự hào thốt lên:”Ta – Satan”.
Hắn – Tần Minh, sinh ra ‘mang tiếng con nhà giàu’, lại có sắc đẹp mê người, nên rất nhiều người sùng bái hắn.
Tuy nhiên chưa ai nhìn hắn bằng con mắt ngưỡng mộ, bù lại là khiếp sợ khi hắn nhìn thì tâm can người đó vỡ tung, con người đó không cho ngồi thì họ không dám ngồi. Gương mặt mê hồn toát lên như một ‘sinh vật sống lâu năm trong kỷ băng hà’.
Đã 19 năm, sinh vật bằng hà này vẫn sống trong trường mà không có bạn bè. Tần Minh rất ghét bọn xu nịnh cố tình thân thiết với hắn lại đặc biệt ghét con gái ăn mặc hở hang, ăn chơi lêu lỏng. Thế nên tới giờ anh ta vẫn chưa có mảnh tình nào.
Có vài lần mấy chị bánh bèo và mấy anh bánh chuối xếp hàng thế nhưng khi hắn bước đến thì chả có ai đủ dũng cảm để đến gần. Chỉ có con người có gan to mới dám bén mảng lại mà bài tỏ. Khi đó hắn chỉ khụ khụ vài tiếng rồi coi như không gì và lại bước đi rát dỗi bình thường, bỏ lại một pho tượng. Hắn vẫn bước đi ngắn có dài có, nhưng bước chân dần nặng nề và rồi hắn ngã quỵ
Có 1 người nào đó đã vội đỡ anh ta lên, cậu vừa thở hồng hộc vừa cước bộ như bay mặc dù thân thể đặc biệt nhỏ con hơn so với người đang bất tỉnh kia. Cậu thanh niên vừa chạy vừa liên tục hỏi người kia.
– Anh không sao chứ!
-…..Hắn không trả lời.
Thấy anh ta không trả lời cậu lại hỏi tiếp .
– Anh đừng im lặng thế chứ, anh làm tôi sợ đấy.
Thấy đối phương vẫn bất tỉnh, cậu vội dìu anh vào taxi nhưng vì không biết phải đi đâu nên đã đưa anh ta về nhà cậu.
Căn nhà của cậu không lớn tuy nhiên cũng không nhỏ rất thoáng mát. Cậu gõ cửa:
– Ba mẹ mở cửa cho con
Không thấy ai trả lời cậu lấy chiếc chìa khóa dự phòng tróng túi ra mở.
– Ba mẹ đi đâu rồi nhỉ?
Cậu bước vào để Tần Minh ngồi trên sofa. Đi vào bếp lấy cho người kìa 1 ly nước. Vội vàng chạy ra thì đã không thấy người đâu.
– Anh ta đi đâu rồi! Mới ngất đây mà đi đâu không biêt? Chạy ra ngoài thì thấy bóng dáng người càng ngày càng xa. Cậu thở dài, mặc kệ anh ta mình chỉ muốn giúp thôi mà. Rồi nở nụ cười thiên sứ.
Thế là cậu ấy-Dương Thiên, gương mặt không xuất sắc bằng Tần Minh nhưng nó toát ra vẻ nhân từ. Đôi mắt xanh trong sáng vô ngần. Mái tóc đen, đặc biệt làn da trắng nõn.
Cậu ngồi tựa vào ghế, hướng mắt nhìn xa xăm”Chẳng lẽ mình đã giúp người ấy khỏe bằng đôi bàn tay này, bàn tay này nó đã chạm vào người ấy chăng”. Những người đi ngang tựa hồ phát ra 2 tiếng “Thiên Thần”.
Cậu bừng tỉnh đại ngộ, duỗi thắt lưng đứng dậy dọn dẹp nhà cửa. Cậu là đứa com ngoan của nhà họ Dương cũng là người hiền hậu nhất ở đây, không anh không biết cậu.