Truyện FanFic TinCan | Dù Sao Cũng Phải Kết Thúc Tác Giả: Stephaniephung1981

A

adminhuy

#1
Phần 1 – MÙI VỊ THẤT TÌNH

Sau khi bị Can từ chối tình cảm, chỉ chấp nhận làm bạn, Tin gần như không còn lòng tin vào bất kỳ ai. Nỗi đau bị Can từ chối đối với Tin mà nói chẳng thua gì nỗi đau bị chính người thân trong gia đình ghẻ lạnh, đâm nhát chí mạng sau lưng của ngày còn là cậu nhóc tràn đầy nhiệt huyết và lòng tin. Cũng bởi vì Tin quá tự tin vào bản thân mình, quá tự tin vào sự hoàn hảo của mình sẽ đủ sức để Can phải chấp nhận. Khi bị Can từ chối, ngoài sự hụt hẫng, trong Tin còn là cảm giác thua cuộc đớn đau. Với thiếu gia nhà Methanat, chỉ cần vẫy tay là có hàng hà sa số các cô gái xinh đẹp vây quanh, lại bị từ chối tình yêu bởi một thằng nhóc ngoại hình không nổi bật, gia cảnh bình thường, tính tình lại dở dở ương ương, ngốc nghếch, đây rõ ràng là một thất bại lớn không thể công khai. Trong những ngày gậm nhấm nỗi đau tan vỡ, Tin không thể đến trường. Chính vì vậy đã làm cho Pete ít nhiều cảm thấy lo lắng. Dù Tin không thích Ae, nhưng từ khi biết Tin quan tâm đến Can, Pete đã rất hy vọng Tin sẽ bắt đầu mở lòng cùng mọi người, thay đổi bản chất cộc cằn ngày trước. Bởi với Pete, Tin luôn là người bạn tốt, sẵn sàng bảo vệ, giúp đỡ cậu vô điều kiện, dĩ nhiên đó là trước khi biết Pete là gay. Sau này khi phát hiện, Tin đã có phần xem thường Pete, nhưng Pete rất hiểu Tin vẫn luôn xem mình là bạn. Chính vì vậy việc Tin không đến trường, cũng không thể liên lạc đã khiến Pete cảm thấy bất an.

Giờ cơm, Pete vẫn qua căn tin trường Ae như mọi ngày, gặp Can đang chống cằm khẩy khẩy khay cơm, không liến loáy như thường lệ. Pete sà vào ngồi ngay cạnh Ae như thói quen, kề tai hỏi nhỏ:

– Can… bị sao vậy Ae?

Ae quay lại trừng mắt, muốn gì mà lại đi quan tâm thằng con trai khác trước mặt người yêu mình như vậy? Nhưng thấy nét mặt Pete, đoán là có chuyện quan trọng, Ae trả lời nhát gừng:

– Nó thất tình.

Can nghe vậy liền giãy nãy:

– Tao không có thất tình. Tao nói một lân nữa, mày nghe cho rõ: TAO KHÔNG THẤT TÌNH! Là tao không thèm quan tâm nó, tao không muốn ghen vì một thằng con trai.

Pete lờ mờ đoán ra chắc có điều gì đó giữa Tin và Can, nhưng cụ thể việc gì thì thật khó đoán. Pete vờ nói bâng quơ với Ae, nhưng mục đích là dò xem thái độ của Can.

– Mấy ngày nay Tin không đi học, mình gọi Tin cũng không được. Không biết có chuyện gì với cậu ấy hay không nữa?!

Lần này thì Ae khó chịu thật, ngẩng mặt nhìn Pete, mắt tối sầm:

– Mày gọi nó làm gì? Nó không đi học thì nó nghèo đi à? Mà dù nó có nghèo thì cũng liên quan gì mày?

Pete chưa kịp thanh minh, Can đã gắt gỏng buông muỗng trên tay, bực bội:

– Tao đi trước, tụi mày ăn đi!

Ae không hỏi, bởi mấy ngày nay Can đã bất thường vậy rồi. Pete thì lại thấy lạ lẫm, bởi vốn quen thuộc với một Can vô tư, không lo không nghĩ, luôn nói cười như sợ người khác tranh mất phần. Mãi nghĩ, Pete không thấy ánh mắt oán giận của Ae dành cho mình, mãi đến khi Ae quát lên:

– Mày định nghĩ đến thằng con trai khác cho đến chết luôn phải không?

Pete thu người, lo lắng nhỏ giọng:

– Ơ, xin lỗi, mình… mình… chỉ là mình không biết… Ờ… Thôi ăn cơm, mình đói lắm rồi nè, không định cho mình ăn sao? – Pete đổi giọng nũng nịu.

Ae bó tay trước gương mặt phụng phịu đáng yêu của tên con trai trước mắt. Rõ ràng là đang giận run người, vậy mà chỉ cần thấy cái ánh mắt chớp lấy chớp để, cái đôi má căng tròn là lòng như được dòng suối mát trong xoa dịu. Thế nhưng vẫn cố làm mặt nghiêm:

– Thì tại người nào tới giờ ăn còn lo nhiều chuyện thiên hạ? Xem ra càng ngày mày càng giống thằng quần Pound.

Pete nhăn mặt, phát mạnh vào vai Ae nhắc nhở:

– Ae! Nói gì kỳ cục…

Ae cười giả lả, cầu hòa:

– Ý, xin lỗi, tại tao quen miệng. Mà mày đó, đừng có nghĩ đến người khác nhiều quá như vậy, tao không chịu đâu đó!

– Mình biết rồi Ae. Ae ăn cơm đi, còn đi học nữa.

– Ừ, mày cũng ăn đi, nay thấy có da có thịt xíu rồi đó. Ăn cho có sức mà còn…

Ae bỏ lửng câu nói, Pete tròn mắt nhìn, chờ đợi lắng nghe. Đến khi nhận ra ánh mắt tràn đầy ngụ ý của Ae vội xoay người, cúi gằm gương mặt đã đỏ bừng vào dĩa cơm, không quên xéo xắt:

– Ae này…

Ae hớn hở bật cười. Thật may mắn khi một cậu sinh viên bình thường như Ae lại có được một tình yêu tuyệt vời như thế…



Can đứng tần ngần trước bãi đậu xe khoa Quốc tế. Rõ ràng Pete cũng đã xác nhận mấy ngày nay Tin không đi học, nhưng cũng như thói quen, hàng ngày Can đều đến, đứng nép bên gốc cây cách chỗ xe Tin thường đậu không xa, chẳng biết để làm gì, nhưng chân cứ vô thức bước đến, để rồi nhận ra chẳng có chiếc xe quen thuộc nào ở đó.

– Ơ… anh ơi, anh tìm gì ở đây ạ?

Giọng một cô gái vang lên sát bên khiến Can giật mình, cậu hoảng hốt lùi về sau, lắp bắp:

– Ơ, không không không, không tìm gì cả. À mà có, cô có biết… à mà không phải, không có. Tôi về đây. Nhà tôi đường này. Bye bye…

Vừa nói Can vừa quay người chạy trối chết. Chẳng ai rượt đuổi cả, thế nhưng cậu cứ chạy mãi như thế, bởi chính cậu vẫn đang đuổi theo tâm trí của mình.

Đi ngang qua quán Bar đội bóng thường ghé vui chơi sau mỗi giải đấu, Can tự nhiên cảm thấy không muốn về, cậu vào quán, một mình gọi luôn cả chai rượu mà vốn bình thường chẳng uống nổi một ly, chỉ bởi vì cậu muốn uống, cậu muốn cắt đứt những suy nghĩ, những bận lòng về Tin vốn đã đeo đẳng cậu suốt mấy ngày dài. Nhưng thật ra không dễ, rượu không ngon như đồ ăn đồ uống hàng ngày Tin mua cho cậu. Can cảm thấy đắng chát nơi đầu lưỡi. Nếu có Tin ở đây chắc chắn tên khó ưa đó sẽ giúp cậu làm dịu loại khẩu vị khó chịu này. Can lắc đầu, xua đi ý nghĩ vừa thoáng qua. Vốn dĩ uống rượu là để không nghĩ đến, thế nhưng chỉ mới nhấp môi đã không ngừng được cảm giác được kẻ muốn quên chăm sóc rồi. Ngửa đầu nốc cạn ly, cũng không quá tệ. Can phát hiện ra nếu chỉ nhấp môi sẽ cảm thấy vị đắng chát khó chịu, nhưng nếu uống trọn ly cảm giác dịu ngọt xen lẫn sẽ dễ chịu hơn đôi chút. Ly thứ hai. Ly thứ ba… Đầu lưỡi dần không còn cảm giác, những ly sau có vẻ dễ uống hơn. Cho đến khi tiếng của TechNo vang lên gọi tên Can thì cậu nhóc đã ngã vùi trên bàn rượu.

Vì không còn cách nào để đưa tên khỉ con say mèm về nên TechNo buộc phải gọi cho KengKla đến đón. Đổi lại là giọng điệu khó chịu của ai kia:

– Anh đi uống rượu với người khác còn bảo em đến đón à? Em không phải là bồ tát đâu mà vị tha đến thế nhé!

Biết cậu người yêu nhỏ xinh chỉ giận hờn nói lẫy chứ chả bao giờ bỏ mặc mình, TechNo cúp máy, gọi cho Ae, bởi Kla ghen, anh cũng không ngoại lệ, bản thân mình không thể chăm Can hay đưa tên nhóc lên xe, TechNo cũng chẳng muốn ai kia của anh đụng vào người khác. Cách tốt nhất là kêu những đứa bạn thân của thằng nhóc. Nhưng gọi Good thì chắc tới sang năm, chi bằng gọi thằng bạn lùn cơ bắp của Can vừa nhanh vừa khỏe là tốt nhất.

Ae và Pete tới quán bar thì KengKla cũng vừa tới. Bình thường chả bao giờ đến những nơi thế này nên Ae có vẻ khó chịu với mùi rượu và âm thanh ồn ào náo nhiệt của quán. Nhưng không thể không vào để đưa bạn của mình ra. Ae dặn Pete ngồi trên xe chờ, còn mình thì cùng Kla vào quán tìm Can. Phải nhắc lại ba lần là “ngồi im trên xe, lock cửa cẩn thận, không được nói chuyện với bất kỳ ai”, nhận được cái gật đầu xác nhận chắc chắn Ae mới yên tâm để Pete ở lại rồi rời đi cùng Kla. Thực chất cũng chẳng quen thân Kla, chỉ vì dạo gần đây thấy nhóc này khá thân với P’No, thường đưa đón anh đi học, cũng có đôi lần P’No giới thiệu nên Ae biết vậy. Chẳng khó khăn gì để tìm thấy TechNo và Can bởi quán khá nhỏ, và Can thì đã nằm bẹp dí khi mọi người vẫn đang ầm ĩ chúc tụng cùng nhau. Ae xốc người Can dậy, TechNo và Kla giúp đưa Can lên lưng Ae. Ra cổng, Ae mới nhận ra giờ không biết phải đưa Can đi đâu cho đúng. về Ký túc xá thì không xong với tên bạn biến thái nhiều chuyện cùng phòng, qua nhà P’No thì không ai chăm được, mà đưa về nhà liệu có ổn với mẹ cậu ta hay không? Ae dè dặt hỏi:

– P’No, đưa Can qua nhà anh tạm được không? Em nghĩ không nên đưa cậu ấy về nhà trong hoàn cảnh này.

TechNo định gật đầu đồng tình, chợt nhận ra ánh mắt Kla, vội thu liễm:

– Ơ… không… không được đâu, anh không.. ờ… anh không biết chăm người say đâu, với… lỡ nó té xuống sàn anh cũng không lôi nó dậy nổi.

Ae thở dài, vậy còn con đường nào khác đâu, đành phải đưa cậu ta về tổ ấm của mình vậy. Pete thì chắc không phàn nàn gì, nhưng nghĩ tới lúc Pete vì lo lắng cho bạn mà mất ăn mất ngủ Ae lại không cam lòng. Nhưng thôi kệ, dù gì Can cũng là bạn thân, lại từng có ơn cứu Pete, nên xem như lần này trả nợ cho cậu ta vậy.

Nhưng khi đưa Can ra đến xe, cửa xe khóa chặt, nhưng Pete lại không có. Ae lạnh toát người. Rõ ràng chỉ mất chục phút loay hoay với Can, đã dặn dò kỹ như thế Pete lại không nghe lời? Hay cậu ta ngồi trên xe ngay tầm mắt của khách ra vào thế này đã bị mấy tên say xỉn bắt đi mất rồi? Ae cảm thấy lo lắng, cậu nhíu mày cau có làm Techno cũng ngại ngùng. Một tay giữ Can trên lưng, một tay lần tìm điện thoại, Ae bấm số nhưng lại thấy điện thoại sáng lên trong xe. Ae thầm chửi. Sao tự nhiên lại cho Pete đi theo làm gì không biết. Lúc nãy nếu đi một mình rồi bảo bọn Kla đưa về vẫn được, không thì vẫn có taxi, đem Pete đi làm chi cho thêm bận lòng thế này.

Đang định vứt Can nhão nhoét trên lưng lên xe Kla, nghe tiếng người phía sau, Ae thở ra nhẹ nhõm, rồi nhăn mặt:

– Đã bảo ngồi im trên xe mày còn đi đâu nãy giờ vậy? Làm tao lo chết được!

Pete cúi mặt hối lỗi:

– Mình… không phải không nghe lời Ae, chỉ là vì mình… mình muốn đi vệ sinh một chút.

– Rồi mày đi chưa? – Ae hỏi, không rõ quan tâm hay đang giận. Pete gật đầu.

– Rồi, Ae. Giờ Ae đưa Can đi đâu đây? Về nhà cậu ấy có tiện không?

Ae mím môi, gượng ép đưa ra phương án mà mình không thỏa mãn chút nào. Pete thì lại hào hứng tiếp nhận:

– Đúng đó Ae, mình thấy làm vậy là hợp lý lắm đó! Mình vẫn còn phòng trống chưa sử dụng đến, cho Can nghỉ ở đó cũng được.

Ae nghiến răng, tất cả chỉ tại cái thằng khỉ gió dở hơi mang tên bạn tốt mà ra hết. Lẽ ra tối nay được bên nhau thì lại bị phá đám, mà dám chắc là Pete sẽ ngượng không cho đụng tay đụng chân khi có người khác trong nhà. Cảm thấy thất bại, Ae miễn cưỡng đưa Can vào xe với sự trợ giúp của P’No và Kla, rồi chia tay nhau trở về.

Chật vật đưa được Can lên phòng đã quá nửa đêm, ấy vậy mà Pete vẫn lăng xăng lo nước ấm, khăn mềm để lau mặt, lau người cho Can. Ae hờn mát:

– Mày rành chăm người say quá ha Pete?

Pete không nhận ra viên đạn lạc đang ẩn sâu trong lời nói của Ae, vô tư giải thích:

– Mình có tham gia câu lạc bộ tình nguyện của trường nên có biết mấy việc đơn giản này.

Ae giật khăn trên tay Pete, hừ giọng:

– Vậy mày đã chăm cho nhiều người chưa?

Pete vẫn hồn nhiên suy nghĩ, rồi gật đầu:

– Cũng có một vài lần rồi Ae.

Ae vừa lau mặt, lau tay cho Can, vừa khéo léo khuyên nhủ, mục đích chính chỉ là điều tra:

– Chắc mấy thằng say cũng có khi lộn xộn, mày phải cẩn thận đó!

Pete hăng hái gật đầu:

– Mình biết mà Ae, lúc đầu mình không để ý nên cũng có khi gặp trúng người kỳ cục, cứ đòi ôm, rủ đi nhà nghỉ, chắc họ say nên tưởng mình là tiếp viên của bar.

Chợt nhận ra sự khác thường trong mắt Ae, Pete vội phân trần:

– A, mà thật ra cũng chỉ mới gặp một người như vậy thôi, nhưng cũng không phải mình mà là một anh trong CLB. Còn chủ yếu là chăm bạn ốm khi tham gia hoạt động bên ngoài nên ít khi có người say lắm!

– THẰNG KHỐN!

Tiếng quát to khiến Pete sửng sốt, ngẩn người. Ae nhảy dựng, quát:

– Say mà cũng làm tao hết hồn! Mày còn sức quát vậy sao không dùng sức đó mà lết về nhà đi, lại ở đây hành vợ chồng tao?

Ra là Can. Pete sau phút giây hoảng hốt, nghe Ae nói vậy đỏ bừng mặt xấu hổ. Ae cũng chợt nhận ra mình lỡ lời, gãi đầu ấp úng:

– Ơ… tại… thằng quần Pound cứ nói riết làm tao quen miệng.

Pete định nói không sao, nhưng đã có người cướp lời. Can trở mình, quát:

– Ồn ào quá Tin! Mày.. hức… bỏ tao rồi… hức… còn kêu tao làm gì?

Pete ngạc nhiên. Tin bỏ Can? Làm sao có chuyện đó được? Chính Tin đã chủ động hỏi Pete thông tin về Can. Mà với tính cách của Tin, khi đã xác định mục tiêu thì sẽ theo đuổi đến cùng, làm sao có chuyện cậu ta bỏ cuộc sớm như vậy. Pete cúi người, hỏi nhỏ:

– Tin có bỏ Can đâu? Tin yêu Can mà!

Can lè nhè không rõ tiếng:

– Mày.. không.. không yêu… mày… chỉ muốn… hức… chọc ghẹo… hức… nếu yêu… mày… không bỏ tao.. hức… vậy đâu… Tao nói… hức… làm bạn… hức… thì mày liền bỏ… hức…

Pete đã hiểu phần nào câu chuyện, nhưng Ae thì không quan tâm, bởi cái tên công tử bông tuyết của cậu đang cố gắng ghé sát tên say rượu kia để nghe lảm nhảm, không để ý đến gương mặt ngày càng đen lại của người yêu mình.

Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa, Ae giật mình, ai lại tìm đến đây giờ này? P’No thì chắc là không phải rồi. Ghé mắt ngó qua màn hình quan sát, Ae ngạc nhiên hỏi Pete:

– Sao thằng Tin nó biết mà tới vậy Pete?

Pete ngập ngừng, không dám nhìn lên:

– Lúc nãy.. mình… mình có nhắn Line cho Tin. Mình chỉ nhắn vậy, không biết cậu ấy sẽ nhận được, vì mấy ngày nay đã không liên hệ được cậu ấy rồi.

Ae quăng lại ánh mắt đe doạ nhìn Pete, rồi ra mở cửa. Bởi nếu để Pete mở cửa thì Ae không chịu được khi thấy hai người bọn họ bên nhau, mà để Tin thấy Ae đang chăm sóc Can chắc cũng chẳng hơn gì. Thế nên dù không thích, Ae cũng đành ra mở cửa.

Tin chẳng có chút nóng vội, cứ từ từ như thế bước vào. Lời chào chỉ lướt qua khoé miệng. Ae chỉ muốn đấm vào mặt cho bõ ghét, cái thói kiêu căng ấy tưởng đã mất sau khi tiếp xúc với Can, không ngờ vẫn còn nguyên vẹn. Pete thấy Tin đã tới vội lùi lại, bước về phía Ae, đan tay vào lòng bàn tay rắn chắc của người yêu như ngầm an ủi, vỗ về. Tin đứng nhìn một lúc, tay vẫn để yên trong túi quần, không có vẻ gì ôn nhu, dịu dàng. Nhận thấy gương mặt Tin hơi khác, nhưng Pete không dám hỏi, bởi chỉ cần lên tiếng chắc chắn ngày mai đừng hòng bước được chân xuống giường. Ae là người cuồng ghen, Pete hiểu rõ, đặc biệt với Tin càng nhạy cảm, nên tốt nhất là im lặng.

Nhìn một lúc, Tin ngồi xuống mép giường, rồi đưa tay về phía Pete:

– Khăn!

Pete ngẩn người trong một khắc, rồi chợt nhớ, vội đưa khăn cho tên bạn mặt lạnh. Điều mà cả Ae lẫn Pete đều không ngờ tới là chàng thiếu gia si tình đã tận tâm vắt khăn để lau người cho tên con trai ngốc nghếch mà trước đây cậu ta vẫn thường chê bẩn, chê nghèo. Can dường như quá mệt nên đã ngủ say, chẳng quan tâm gì đến người nào đang chăm sóc.

Đứng lóng ngóng một hồi chẳng biết làm gì, Pete khẽ gọi Tin, hỏi ý:

– Giờ Tin định sao?

Tin đã lau xong người cho Can, cẩn thận từng chút một thay áo cho cậu nhóc, vẫn giữ giọng lạnh băng dù đã cố gắng ôn hoà:

– Có lẽ phải để cậu ta ở đây, làm phiền cậu rồi.

Pete đắn đo dò hỏi:

– Rồi.. ai chăm cho Can?

– Tôi có thể ở lại đêm nay được không?

Tin nhìn Ae, ánh mắt đã bớt đi phần nào gai góc. Ae mừng còn không hết, vội kéo Pete, trả lời:

– Tuỳ Pete thôi, đây là phòng trọ của Pete, do cậu ấy quyết định.

Pete đánh khẽ eo Ae, tỏ vẻ không hài lòng, rồi quay sang Tin:

– Không sao, Tin cứ ở lại chăm cậu ấy. Mình đi lấy gối cho cậu.

Nói rồi nắm tay Ae kéo đi. Còn lại một mình Tin đỡ lưng Can cho cậu ta nằm thẳng người, bởi sau khi thay áo cậu ta có vẻ bị đánh thức nên xoay trở mình liên tục. Sau khi Pete và Ae mang gối trở lại, rồi rời đi, Tin cẩn thận khóa cửa phòng, nhẹ nhàng tháo thắt lưng, cởi quần ngoài cho tên ngốc tử say như chết trên giường, tiếp tục ôn nhu chăm sóc. Nước bắt đầu giảm nhiệt, nên khi chạm vào phần đùi non Can khẽ hừ giọng, Tin ngừng tay, lấy khăn khô lau lại, vén chăn đắp cho Can, rồi tự mình thu dọn khăn, nước. Loay hoay mất nửa giờ dọn dẹp mọi thứ, xếp lại áo quần Can cẩn thận, Tin thu người nằm cạnh Can, đưa tay làm gối đầu cho cậu ta, rồi ôm người trong thân, chìm vào giấc ngủ…
 
Cần đầy đủ thông tin!

Ở đây bạn chỉ có thể xem được nội dung tối giản. Vào CallBoy VN để xem thêm các thông tin ẩn nếu bạn cần. Xem bản đầy đủ