A
adminhuy
.Chap 4: Một ngày vui vẻ.
. Sáng.
Vương Nguyên vươn vai một cái thật thoải mái, rồi lại ngáp lớn, lấy tay che miệng, vỗ vỗ.
-Oa~ Thoải mái quá.
Lại nhìn sang bên cạnh trống trơn, cũng không thắc mắc gì nhiều, chắc tại ‘người ta’ dậy sớm.
Đi ra phòng khách, thấy nam nhân kia đang xoay lưng với mình tay hình như đang cầm một tờ báo, chân vắt chéo, dựa người vào sofa. Trông thật tao nhã, một chút quyền quý lại vô cùng ảm đạm.
Vương Nguyên bước tới, lời đầu vẫn là chào buổi sáng, thấy người kia vẫn im lặng, đành đi đến phòng bếp làm đồ ăn sáng phần cho 2 người. Có chút cảm giác như người ta đang ở trọ, còn mình là phục vụ phòng vậy, nhưng đành thôi, dẫu sao cũng chẳng mất mát gì mấy.
Thức ăn bày sẵn trên bàn, hương thơm tỏa ra mời gọi nam thân thanh lãnh kia. Bước đến bên cạnh, lại lùi ra phía sau mà vòng tay qua ôm chầm lấy thân ảnh nhỏ gầy.
-Sáng hảo!
Hắn khẽ hít hà mùi hương từ người cậu, Vương Nguyên nãy giờ vẫn là sững người, cảm giác cơ thể nóng rực, ái ngại. Dù biết là bạn thân của anh, nhưng tự tiện như vậy với cậu, vẫn là không tin nổi. Chẳng biết làm gì khác ngoài làm một pho tượng, Vương Nguyên cũng được buông ra, nhận lấy một nụ cười nhạt từ phía anh, có vẻ có chút thất vọng. Vương Nguyên nghĩ vậy.
Vẫn cái không khí im lặng bao trùm cả gian phòng, ăn sáng xong, ai làm việc người nấy, Vương Nguyên đến gần chiếc bàn được kê gần bên cửa sổ, lấy sách ra đọc. Hắn vẫn ngồi trước màn hình máy tính, lúc thì họp trực tiếp qua màn hình, lúc lại kiểm tra văn kiện. Vẫn là xa lạ như thế.
Đã hơn 8h, Thiên Tỉ nhìn đồng hồ, thời gian hẵng còn sớm. Nhìn tìm cậu, lại ngẩn ra mà ngắm nhìn vẻ đẹp thuần thúy, tinh khiết kia.
-Vương Nguyên. Em muốn đi chơi không!?
Vương Nguyên nhẹ nhàng quay đầu lại phía tiếng nói phát ra. Khẽ mỉm cười rồi gật đầu, đứng dậy và gấp lại quyển sách, mọi động tác thật nhẹ nhàng, nhưng lại chút mỏng manh…
Hai người cùng rảo bước trên đường, trên tay Vương Nguyên cầm một cây kẹo bông gòn màu trắng muốt. Miệng liên tục cắn lại nhai, hương ngọt đọng lại trên cả khóe miệng đỏ mọng, thật tà mị. Vừa bước ra khu ăn uống vặt, Thiên Tỉ dẫn Vương Nguyên đến khu trò chơi, ngắm nhìn người bên cạnh, một cảm giác yên bình lại trỗi dậy. Tay không tự chủ mà đưa lên môi Vương Nguyên, miết nhẹ, lại mỉm cười, mút lấy đầu ngón tay mình. Vương Nguyên có chút sững sờ nhưng lại ngây thơ mà đưa cây kẹo hướng đến Thiên Tỉ, cười cười thật khả ái.
Gió mùa thu khẽ thổi, chốc chốc mang theo hương lạnh, ánh nắng ấm áp buổi sáng lại tạo nên cảm giác thư thái dễ chịu, mọi thứ thật nhộn nhịp. Dòng người cứ bước đi, hòa cùng đám đông, Thiên Tỉ đứng sát cạnh Vương Nguyên, kéo eo cậu về phía mình, đứng đợi lượt vé của cả hai. Vương Nguyên có chút ái ngại nhưng do khá chật nên cũng đành chịu .
Là khu trượt nước, cứ mỗi lần 5-7 chiếc phao nhỏ được phát lượt đi, mỗi phao chỉ chứa 2 người, Vương Nguyên ngồi cùng Thiên Tỉ, cả 2 trong mắt mọi người, lúc như 2 anh em, lúc lại như cặp tình nhân đang tuần trăng mật. Chơi vui, Vương Nguyên kéo căng môi, cười tới nỗi hạnh phúc không tả. Thiên Tỉ có chút thắc mắc, chỉ là trượt nước, lại vui đến vậy, cũng không nghĩ nhiều, đôi lúc cười như tỏa nắng.
.Ra khỏi nơi nhộn nhịp ấy, Vương Nguyên kéo Thiên Tỉ đến khu vực thưa người trong khu vui chơi, được biết ngôi nhà ma ở đây thực sự rất kích thích, đáng sợ vô cùng. Số người đi vào mỗi tiếng cũng chỉ đếm trên đốt ngón tay, ấy vậy mà vé rất đắt. Nhưng điều đó không quan trọng, mà là Vương Nguyên cậu muốn một lần thử đến đây, từ bé đến lớn, cậu cũng có chút nhút nhát nhưng rất muốn thử cảm giác mạnh ‘ trên mặt đất ’ như vậy.
Thiên Tổng với cái mác cao lãnh cũng không ngần ngại gì chiều cậu, vào rồi tính sau.
Đến lượt. Bước qua vài cánh cửa với những hình thù ma quái bất động, có vẻ hơi u ám nhưng lại không mấy đáng sợ, đôi lúc lại mở rộng tầm mắt với những bức tranh về những nơi nổi tiếng đáng sợ trên thế giới. Bước qua cánh cửa thứ 3, mọi thứ dường như khác hơn, nhiệt độ không khí hơi hạ xuống, cậu hơi nép vào hắn, hơi ấm truyền qua lại với bớt cảm giác run run của cơ thể. Một bên tường treo đèn nhấp nháy lại vẽ lên hình thì quái dị, màu đỏ. Bên kia lại màu xanh lá sáng. Một chập lại có những tượng người đứng ‘gác’, những chiếc gương lồi lõm, nhìn vào hoa hết cả mắt, cậu bất giác níu lấy góc áo mình, e dè đề phòng. Dừng lại một vật thể nữ nhân, trang điểm vô cùng độc mắt, da trắng bệch như diễn tuồng, mắt đỏ ngầu, môi tím tái, trang phục có chút ma quái, Vương Nguyên lanh chanh đưa tay chọt chọt mũi người kia, một cái lưỡi dài chợt thò ra, giật mình lùi lại vài bước, trợn mắt thở dốc.
Thiên Tỉ cười ngốc.
-Sao!? Sợ rồi ư!?
-Không sợ, chỉ là … giật mình thôi.
Cậu cố lấy lại bình tĩnh, không thể để người ta chọc mình được.
Cách đó lại có một cặp đứng đối diện, mắt rỉ ra vệt đỏ như máu kéo dài xuống cằm, Vương Nguyên chỉ vừa bước đến đã nhảy xổng ra hù! Răng nanh lóe sáng, mắt trợn trừng, miệng liên tục “Grừ …” Tay cứ kéo kéo tay cậu, Vương Nguyên sợ hãi nhắm tịt cả mắt, miệng cứ “AaAaAa!!!” tay còn lại với với tìm tay người kia. Về Thiên Tỉ cứ đứng trước sự đe dọa vô vị của tên còn lại, tên kia quê một cục thôi kêu, quay qua dọa nhân vật còn lại. Thấy tay cậu cứ huơ huơ, nhanh tay đưa đến, cậu siết chặt tay hắn, lao thẳng nhắm mắt mà đi.
-Hộc! Đáng sợ quá!
Cánh cửa thứ 4.
Một cái đầu lâu đen xì thả ngay lối đi, trong ánh sáng mờ nhạt trông thật đáng sợ, từng bộ phận tay chân rải rác nằm trên sàn. Vương Nguyên miệng liên tục thét lên, sợ hãi. Máu me đầy sàn, đi cứ có cảm giác nhờ nhợ. Chút tởm. Đến cuối cửa một bàn tay từ dưới sàn thò ra nắm lấy chân Vương Nguyên.
-Aaaa!!! Buông ra. Hức… Anh… Đáng sợ quá.
-Thôi nào, bỏ ra đi cậu bạn, chúng tôi còn phải qua cửa.
Thiên Tỉ nhìn nhìn cánh tay không chút sợ hãi lại còn tỏ vẻ thích thú. Bàn tay kia cũng rút vào trong.
.Qua bao nhiêu ‘màn trình diễn’ của nhân viên nơi đây, Vương Nguyên đã không còn bình tĩnh nữa, cổ họng khô vì mất nước, lại thét nhiều. Mắt đỏ au, hơi ngấn nước. Thật muốn chạy ra khỏi đây.
Cửa cuối. Vương Nguyên thấy bàn tay kia rút đi, chút sợ hãi nhưng không dám quay lại. Lắp bắp…
-Anh… Anh đâu rồi… Tôi. Sắp ra rồi, đừng lấy tay đi…
Vẫn không có trả lời, chỉ có tiếng nhạc rùng rợn. Một bàn tay xoa sau lưng cậu, Vương Nguyên lạnh cả xương sống.
-Đừng… đừng dọa tôi….
Bàn tay vẫn không thôi xoa xoa. Vương Nguyên đánh liều, lấy tay che mắt, quay từ từ lại, hé mắt.
-Áaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!
Một nữ nhân với mái tóc đen dài phủ hết khuôn mặt, tóc lại như xuyên qua sàn nhà, một vũng máu dứoi chân cô ta, Vương Nguyên sợ hãi lùi lại. Lại nhìn cái gương phía sau.. Trời đất!!! Không có ảnh! Cô ta… Cô ta thực sự là ma!!!
Vương Nguyên sợ tới mức lùi lại chạm vào vách tường vẫn cố trượt theo bức tường, mắt nhắm tịt. Miệng luôn kêu rên sợ hãi.
Thiên Tỉ lúc này mới quay lại chỗ Vương Nguyên, lúc nãy đi qua cửa, thấy mũ phù thủy của một nhân vật bị rơi, lại nhặt lấy đội vào, thắt dây cẩn thận, còn bắt chuyện (rảnh ghê~ – Phù thủy ở đây tui nói ý như ma quái đáng sợ ấy…)
Ngạc nhiên nhìn Vương Nguyên mắt nhắm tịt, lùi đi sắp đập đầu vào vật gỗ lớn phía sau, nhanh chân chạy lại tay kéo Vương Nguyên.
-Vương Nguyên! Làm sao vậy!?
Khuôn mặt nhòe lệ, khóe mắt đỏ au, môi lắp bắp không nói nổi chữ nào.
Thiên Tỉ lúc này có chút lo lắng, lại thấy hơi hối hận, cứ nghĩ ải cuối, sẽ không có gì đáng sợ nữa. Chẳng ngờ chỉ mới một lúc đã như vậy. Ôm chầm lấy cậu vào lòng, khẽ vuốt vuốt tấm lưng gầy, trấn an.
-Ngoan! Đừng sợ. Có tôi ở đây rồi.
Vừa nói vừa đưa cậu ra khỏi nơi này. Không còn thấy ai nhưng nhìn vũng máu trên sàn cũng đủ hiểu… Aiz~ cậu nhóc này còn phải để tâm đến nhiều đây.
. Ngồi dưới gốc cây cổ thụ lớn ở phía sau nơi nghỉ, Vương Nguyên uống 1 ngụm nước mát, cổ họng có chút thoải mái hơn.
“reng –reng”
-Alo. Anh Tuấn Khải.
Vừa bắt máy, thấy dòng chữ tên người kia, môi vẽ lên một đường cong tươi tắn. Trong lòng có chút chờ mong, vội thấy ấm áp. Ít ra, anh ấy còn nhớ tới sự có mặt của cậu.
“Nguyên Nguyên! Em khỏe chứ. Tên kia… à bạn anh, cậu ta có ‘chăm sóc’ tốt cho em không!?”
Vương Tuấn Khải đầu dây bên kia khá vui vẻ, cố tình nhấn mạnh 2 chữ đó, mang hàm ý sâu xa, nhưng Vương Nguyên ta nào đâu để ý. Cứ thản nhiên đáp.
-Em khỏe ạ. Bạn của anh, anh ấy rất tốt với em, hôm nay còn dẫn em đi chơi.
Vương Tuấn Khải cười khổ, xem ra suy đoán của mình khá sớm, Nguyên Nguyên còn vui vẻ trẻ lời như vậy, hẳn là chưa có gì đi. Ayaaa~ Thiên Tỉ xem ra, cấp bậc có chút suy giảm.
“Vậy sao!? Em đi chơi nhớ phải vui vẻ, cứ chơi hết mình, ăn uống xả láng cho anh! Tên đó giàu sụ mà ki bo, nhớ phải tiêu thật phung phí tiền của hắn. Nghe không!? Hahahaha!”
-Dạ! Hi. Em nhớ rồi. Anh giữ gìn sức khỏe nhé.
Vương Nguyên vui vẻ đáp, lời anh nói như lệnh, cậu chắc chắn sẽ làm, dẫu có chút do dự.
“ Được rồi, anh cúp máy đây. Em ở bên cạnh cậu ta nên thân thiết một chút, sẽ cảm thấy có chút thay đổi đó”
Nói rồi anh cúp máy, để lại cậu vài câu hỏi trong đầu. Gần gũi, thân thiết!? Ừm, cũng được thôi!
-Nguyên Nhi, ăn cơm đi.
Thiên Tỉ từ xa mang 2 hộp cơm tới, đã rất lâu hắn chưa từng tự tay đi mua đồ ăn cho mình, lại càng không mua cho bất cứ ai. Cơm hộp với hắn vẫn phải là loại hạng nhà hàng 5* nay lại mua vỉa hè. Thực có chút xa vời cuộc sống!
Vương Nguyên vui vẻ nhận lấy đồ ăn, ngay lập tức suy nghĩ trong đầu xem phải vòi vĩnh ra sao, người kia mới chịu bỏ tiền ra cho mình như lời Tiểu Khải nói.
-Anh ơi. Lát nữa, em muốn đi ăn kem, ăn bánh quế, bánh Flan, ăn snack, ăn đồ chiên, uống trà trân châu, uống sữa nữa!
Một tràng từ cái miệng nhỏ nhắn kia thốt ra, Thiên Tỉ không khỏi cười khổ, gầy thế này mà ăn còn hơn cả hắn.
-Anh là Thiên Tỉ, từ nay cứ gọi Thiên ca hay gì gì mà em muốn.
-Anh Thiên Thiên! Anh cho em ăn uống mấy cái đó nha~~~
-Được rồi. Mua cho em hết. Lát ghé vào siêu thị mua thêm đồ vặt về.
Vương Nguyên như đạt được mục đích, vẫn là vui vẻ. Thiên Tỉ lại cảm thấy hắn và cậu có chút gần gũi hơn. Cũng tốt, xa lạ, hắn thực không vui.
.Chiều tối muộn, cả 2 cùng ăn tối ở ngoài, lại ghé siêu thị nhỏ gần nhà, vơ mấy cái túi lớn nhỏ.
-Nguyên Nhi! Anh cho em mua nhiều nhưng mỗi ngày chỉ được ăn vài gói. Ăn nhiều đồ vặt quá sẽ không tốt.
Vương Nguyên nghe hắn nói, lại có chút nao nao lòng, thật giống như câu nói của anh, họ là đều quan tâm cậu, nhưng không lẽ anh cũng chỉ xem cậu như người tên Thiên Tỉ kia đối với cậu!?
Ngoài mặt có chút không tự nhiên, Thiên Tỉ nhận ra điều đó, cứ ngỡ mình quá lời.
-Thôi được rồi. Tối nay cho em ăn thoải mái, nhưng lần sau không được.
-Dạ!
Vương Nguyên chỉ đáp nhẹ rồi đi theo hắn về.
Đêm hôm đó, Thiên Tỉ ngủ ngoài sofa. Hắn ngày mai sẽ phải đến công ty, Vương Nguyên vẫn ngủ một mình như vậy, bàn tay siết lấy mép chăn, suy nghĩ mông lung rồi lại ngủ thiếp đi.
Hôm nay. Một ngày khá vui vẻ.