A
adminhuy
[Fanfic Khải Nguyên] Song Vương Sinh Hoạt (Theo Đuổi 2)
Tác giả: Sodachanwan
Tác giả: Sodachanwan
chương 1: sum họp
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng đã góp gạo thổi cơm chung. Vậy nên hai người tính sẽ về ra mắt gia đình hai bên.
Trước tết ba ngày, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải thu xếp về hai bên ông nội, ông ngoại (của Vương Tuấn Khải)
Mọi người cũng không tỏ ra ghét bỏ gì cả.
Vương Nguyên nấu ăn ngon, lại chu đáo lễ phép nên rất được lòng nhà chồng. Trước lúc về nhà Vương Nguyên ông ngoại thậm chí còn nắm tay cậu nói “sao không ở lại chơi thêm?”, bất đắc dĩ chỉ có thể nói nghỉ tết thì ngắn mà hai bên lại cách xa nhau, hi vọng ông thông cảm.
-Được rồi vậy đi đường cẩn thận, cho ông gửi lời hỏi thăm mẹ cháu.
– Dạ. Ông ơi, cái này, con có đi chùa xin được một bùa bình an, nghe nói có thể trừ tà, phòng bệnh tật ốm đau, ông không chê thì…
– Chê gì mà chê, con cháu có hiếu như vậy còn có thể chê sao? Tiểu Khải nhà này rốt cuộc tích đức mấy đời mới may mắn gặp được cháu đây.
Vương Nguyên cười hiền, vốn định tặng cho ba nhỏ cơ, nhưng sợ làm vậy không hay cho lắm.
– Ba, con biếu hai ba.
Từ túi áo khoác lấy ra hai cái hồng bao đỏ thắm.
– Cũng không có nhiều, coi như lấy may. Năm mới chúc ba mạnh khoẻ, vui vui vẻ vẻ.
– Ngoan, đúng là đứa trẻ ngoan.
Ba lớn xoa đầu, bỗng lườm Vương Tuấn Khải một cái.
– Đúng là như bát nước hất đi mà. Con với cái nuôi nó lớn vậy mà chẳng suy nghĩ cho ba nó chút nào.
– Sao ba lại đá sang con, hồng bao này là con đi mua đó.
– Có cái hồng bao cũng tranh công, hừ, anh có hiếu quá nhỉ? Anh nhìn Tiểu Nguyên mà học tập, chu đáo như thế.
– Ba cũng chưa có lì xì con mà. Ai ya, đừng véo tai con, đau đau…
Vương Tuấn Khải vị véo tới sưng đỏ cả tai ba lớn mới chịu tha cho.
Vừa mới mùng một mà đã đi rồi, tuy không nói ra miệng nhưng ai cũng có nuối tiếc.
******
– Nguyên ca, anh Tuấn Khải.
A Hân nhỏ người nhanh nhẹn chạy ra đón trước, tiếp sau là mẹ, A Bách, A Hiên
– Ngoan, anh bế em một chút nào.
Vương Tuấn Khải ôm bé con hôn hôn mấy cái.
– Mẹ.
– Được được, vào nhà mau, mẹ còn đang lo đồ ăn nguội hết đây.
– Đưa đồ em xách cho.
Vương Nguyên muốn giật túi đồ trong tay Vương Tuấn Khải, y đang bế A Hân, cầm không tiện.
– Có gì nặng đâu chứ? Mình vào mau thôi. Ai ya, sao A Hân mãi không tăng cân thế nhỉ?
Vương Tuấn Khải đánh trống lảng tránh nhanh chân chạy vào nhà để mặc Vương Nguyên cười khổ đứng cổng.
Lúc nào cũng vậy hết, cái gì cũng giành làm!
– Dì, đây là kem dưỡng da. Dì suốt ngày ở trong bếp, da mặt rất dễ bị khô, thường xuyên dùng cái này sẽ không bị nứt nẻ nữa, cũng có thể bôi chân, bôi tay. Còn có, áo khoác này con đặc biệt mua cho dì nha, dì mặc sẽ rất hợp.
Vương Tuấn Khải bị vây bốn phía, đang ngồi giữa nhà phát quà.
– Áo khoác này…là lông thật sao? Sẽ rất mắc đó.
– Không không, đây là lông giả mà. Ha ha, rất giống thật phải không, con cũng bị đánh lừa luôn đó dì.
Mẹ Vương sờ vào lớp lông mềm mịn trong lòng tiếc rẻ, không biết tốn bao nhiêu đây.
– Dì à, đây thực sự là lông giả mà, cái áo này cũng rất rẻ, con đều mua được. Dì đừng ngại ngùng, cứ coi con giống Vương Nguyên mà nhận.
Má Vương nghe thế cũng an tâm, con cháu có lòng, từ chối cũng không hay.
– Mẹ, mẹ thử áo đi.
A Hiên hai mắt sáng rực, cầm áo muốn mẹ thử.
Mẹ Vương cầm áo đi, vẫn còn ba đứa nhỏ chụm đầu lại quanh Vương Tuấn Khải.
– A Bách, cái này cho em. Học hành cho tốt.
Quà cho A Bách là một chiếc laptop, dù sao thằng bé yêu thích công nghệ thông tin như vậy, tiếp xúc với máy tính sớm một chút cũng tốt.
– Cái này…là thế hệ mới nhất đó…
Xem xét một vòng, A Bách cũng phải hô lên.
– Không được chơi game đâu đó.
Vương Tuấn Khải nhăn mặt một cái, lại ôm thêm một bọc quà nữa.
– A Nhiên, cái này tặng cho em.
– a a a a a a đây là thật sao? Woa, giày này thật đẹp, anh Tuấn Khải, em cảm ơn, đẹp quá.
– Đi thử xem vừa không?
– Anh Tuấn Khải, quà của A Hân đâu?
A Hân thường ngày đại khái cũng là người Vương Tuấn Khải quý nhất. Hôm nay mẹ và các anh chị đều có quà hết chỉ có mỗi A Hân là không có.
– Ả, làm sao bây giờ, hình như anh quên trên máy bay rồi.
Vương Tuấn Khải vỗ trán nói.
A Hân thế mà mặt xị ra, tụt khỏi người Vương Tuấn Khải.
– A Hân….A Hân…A Hân~~~~
– Nguyên ca nhất định có quà cho em, không chơi với anh nữa.
– Ồ, bạn nhỏ A Hân giận mình rồi sao?
Vương Tuấn Khải giả giọng đem gấu bông A Hân thích nhất lắc lắc trước mặt bé con.
– Rilakuma.
– A Hân còn giận anh Tuấn Khải không?
“Gấu bông” cất tiếng.
– Anh Tuấn Khải, A Hân quý anh nhất.
Vương Tuấn Khải cười ha ha bế bé con, vừa lúc mẹ Vương thay đồ xong, mà Vương Nguyên thì cũng rửa bát xong.
Hết chương 1.