A
adminhuy
Chap 1 : Không Quen
“Gì? Cưới chồng? Mẹ con là nam nhân mà! Con còn đi học, con không cưới đâu!”
Tiêu Chiến một nam sinh 17 tuổi, cậu là thiếu gia của Tiêu gia từ nhỏ cậu được sống trong nhung lụa êm ấm, cậu sinh ra trời ban cho một nhan sắc nghịch thiên…nhưng gia đình cậu lại có hôn ước cùng Vương gia, cả hai đã hứa hôn từ lúc trước nếu sinh con ra nhất định sẽ gả nhưng lại trùng hợp cả hai người con ấy đều là nam nhân….
“Tiểu Tán…con ngoan đi, mẹ nói gả là gả, lấy chồng rồi đi học cũng được, chồng con lo cho con” mẹ Tiêu đang ngồi gọt trái cây nói qua…
“Không! Con không thích, chưa gặp mà đã gả, con không thích, con không thích”
Cậu không chịu cảnh bị ép cưới như vậy, ai biết được cái tên cậu cưới là người như thế nào, lỡ đâu cưới nhầm một tên vũ phu thì sao…
“Thì ra Tiểu Tán nhà ta muốn gặp người đó à! Được rồi mẹ sẽ sắp xếp cho con”
“Không cần! Mai con bận đi chơi bóng rồi…không rảnh đi coi mắt đâu”
Nói xong cậu liếc mẹ mình một cái rồi nhanh chóng chạy nhanh lên lầu, mẹ Tiêu lắc đầu thật không hiểu đứa con trai bé nhỏ này của bà, phía bên kia nhiều người hăm he dòm ngoa mong muốn được làm vợ còn không được, vậy mà Tiêu Chiến có phúc mà không hưởng…không! Nhất định phải cho hai đứa nó gặp mặt mới được.
Tại trường BJYX
“Trác Thành bắt lấy”
“Ui da, lúc nào cậu cũng đá bóng mạnh vào tớ”
Tiêu Chiến cười lớn…
“Hahhaha, đáng đời ai biểu cậu chạy chậm quá chi hâhhaahah”
Trác Thành tức tối đi nhanh lại bẹo má cậu…
“Dám cười tớ chết này!”
“Aaaa buông đau a~”
Cả hai rượt đuổi nhau tại sân bóng cười khoái chí, đúng là học sinh 17 tuổi mà còn ăn chơi vui đùa.
*reng reng*
“Alo Tiêu Chiến nghe”
“Tiểu Tán mẹ đã sắp xếp lịch gặp mặt cho con vào tối nay, không được cãi mẹ, tối nay về thay đồ thật đẹp , bên kia cũng đã thông báo rôi! Vậy nhé!”
*tút tút*
“Ơ…ơ mẹ mẹ, con không gặp đâu mà…alo…alo”
Trác Thành đi lại hỏi thăm cậu…
“Lại chuyện hôn nhân à?”
Cậu gật đầu nhíu mày.
“Phải! Nhưng tớ là nam nhân làm sao mà cưới chồng?”
“Hay đi gặp thử xem sao, mình nghe tớ nghe đồn Vương tổng kia đẹp trai lai láng, hàng còn nguyên tem, sạch sẽ…”
Cậu ngước lên nhìn Trác Thành, người bạn này của cậu hôm nay sao thế nhỉ?
“Đẹp trai tớ cũng không cần, tớ là trai thẳng….”
Trác Thành nghe vậy cười lớn…
“Hâhhahaahaaha, Tiêu Chiến thời buổi gì rồi hả? Cứ cho là cậu thẳng đi, thẳng cho đến khi gặp chân mệnh thiên tử đời mình nhưng mà vô tình người đó lại là nam thôi hâhhaha”
Cậu gãi đầu, yêu đương gì chứ. Tương lai phía trước còn sáng lạng, yêu đương vào tương lai thất nghiệp chả chơi đâu à!
“Yêu gì…thất nghiệp a~”
Trác Thành lia đôi mắt lưu manh đến cậu.
“Thất nghiệp chồng cậu lo cậu mấy hồi, tài sản của Vương gia chất cao như núi cậu tha hồ ngày ngày ăn cả trăm cái kẹo, uống cả trăm ly starbucks , ăn cả trăm bịch khoai tây lát…”
Cậu vậy trong đầu thầm chảy nước miếng, người đó thật sẽ chiều cậu sao? Nhưng anh ta đã 25 tuổi rồi không lý nào không có người yêu, còn trong sạch khỉ gì chứ, đẹp trai mà ế à!.
“Nhưng anh ta đã 25”
“Ui ngại gì, 25 tuổi càng dễ chiều cậu hơn, mấy ông chồng lớn tuổi ấy hay chiều những người vợ tuổi 17 như cậu vậy nè!”
Cậu mím môi lại, sau đó ánh mắt liếc mạnh qua.
“Sao cậu rành thế nhỉ?”
Trác Thành vỗ ngực tự hào.
“Ba cái đồ quỷ này, một bụng nhé! Haha”
Cậu trề môi rồi sau đó nghĩ ra một chút chuyện.
“Nhưng chiều nay gặp ta sẽ mặc gì đây?”
Trác Thành thấy Tiêu Chiến chịu đi gặp liền nhanh miệng.
“Trời đất quỷ thần chịu rồi hả…” Trác Thành chấm nước mắt.
“Vậy là sắp gả Tiểu Tán xinh đẹp đi rồi…”
“Câm mồm! Nói mau”
Cậu quát cảnh cáo…Trác Thành quay lại câu chuyện.
“Sắp lấy chồng hấp tấp ghê, tối nay dùng nước hoa nhẹ thôi, mặc quần áo hờ hững xíu, cậu đẹp vậy mặc hờ hững thì tên kia có nước ngụp lặn trong bể tình rồi, còn nữa đánh nhẹ một lớp son lên nghe hôn, giày thì màu xanh lá, túi xách đầy đủ…”
*bốp*
“Ui da”
Cậu gõ đầu Trác Thành.
“Cậu nín liền, con mẹ nó tư vấn tôi là cái giá treo đồ ha gì? Nghiêm túc cái coi”
“Rất nghiêm túc rồi”
“Cậu chết đi, chết đi”
.
.
.
.
.
Tối hôm ấy….
Điểm hẹn mà hai bà mẹ hẹn cho con trai mình là một nhà hàng vip , một phòng chỉ riêng hai người mà thôi….Cậu hôm nay mặc một chiếc áo khoác sọc caro màu đen và thêm một chiếc quần tây đen dài bỏ áo vào thùng, hình dáng của cậu cao ráo đường cong thẳng nét, cậu đến nhà hàng thì mắc vệ sinh nên tìm phòng vệ sinh mà đi….
Bước ra thì một cảnh tượng đáng ghét bủa vây đến….
“Aaa đi đứng kiểu gì vậy?”
Người đàn ông kia bước vào thì cậu bước ra vô tình đụng đầu phải vào nhau, cậu té xuống ôm cái đầu đau thấu trời xanh thầm mắng…đầu cái tên này bằng đá hay sao…
“Có sao không? Cậu có sao không?”
Cậu nổi lửa đẩy mạnh người đàn ông kia ra.
“NÉ RA…đau thấy bà nội tôi luôn…à không đau chết tôi…đi đứng gì kỳ vậy?”
Người đàn ông kia có lẽ gấp gáp không thôi…
“Tôi xin lỗi, cậu chấp nhận lời xin lỗi của tôi nhé! Tôi thật sự có việc gấp!”
Cậu cảm giác tên này đụng cậu rồi muốn tẩu thoát vậy…á à ông đây hôm nay cũng có việc gấp nhé.
“Làm như có mình anh gấp á, đàn ông đàn ang gì mắt để sau đầu hả, đụng đầu vào tôi muốn bể não luôn vậy đó…..”
Những lời tôm cua canh cá vang lên người đàn ông đó đứng chịu trận chỉ cúi đầu…Cậu mắng một tràn xong thì thở mạnh.
“Hên cho anh ông đây hôm nay cũng có việc, lần sau gặp tôi thì né, đừng để tôi thấy”
Cậu liếc mắt rời đi bỏ lại người đàn ông chỉ lắc đầu cười khổ…lần đầu tiên trong đời bị ăn chửi một cách dã man và cũng lần đầu tiên trong đời gặp người hung dữ đến vậy….anh ta nhìn vào đồng hồ gần điểm 7h thì nhanh chóng rời đi.
Cậu đã vào trong phòng vip trước, tim đập thật mạnh, hồi hộp không thôi.
Trác Thành nói cũng có lý nhỉ, mà anh ta là người như thế nào đây? Ôi đau tim quá..hôm nay xui thật gặp cái tên lúc nảy càng xui.
*cạch*
Vương tổng bước vào…anh vẫn cúi đầu hồi hộp…
“Xin chào tôi là Vương Nhất Bác, rất hân hạnh được quen biết em!”
Ủa khoan? Quần áo người này quen quen, anh nhìn xuống…
Cậu cúi mặt vẫn chưa ngẩng lên….đưa tay lên chạm vào cánh tay bắt với mình ánh mắt cũng từ từ đưa lên..
“Chàoo…oo”
“…”
“…”
Cậu giật tay mình lại hốt hoảng…
“Là anh?”
“Là cậu?”
“Gì? Cưới chồng? Mẹ con là nam nhân mà! Con còn đi học, con không cưới đâu!”
Tiêu Chiến một nam sinh 17 tuổi, cậu là thiếu gia của Tiêu gia từ nhỏ cậu được sống trong nhung lụa êm ấm, cậu sinh ra trời ban cho một nhan sắc nghịch thiên…nhưng gia đình cậu lại có hôn ước cùng Vương gia, cả hai đã hứa hôn từ lúc trước nếu sinh con ra nhất định sẽ gả nhưng lại trùng hợp cả hai người con ấy đều là nam nhân….
“Tiểu Tán…con ngoan đi, mẹ nói gả là gả, lấy chồng rồi đi học cũng được, chồng con lo cho con” mẹ Tiêu đang ngồi gọt trái cây nói qua…
“Không! Con không thích, chưa gặp mà đã gả, con không thích, con không thích”
Cậu không chịu cảnh bị ép cưới như vậy, ai biết được cái tên cậu cưới là người như thế nào, lỡ đâu cưới nhầm một tên vũ phu thì sao…
“Thì ra Tiểu Tán nhà ta muốn gặp người đó à! Được rồi mẹ sẽ sắp xếp cho con”
“Không cần! Mai con bận đi chơi bóng rồi…không rảnh đi coi mắt đâu”
Nói xong cậu liếc mẹ mình một cái rồi nhanh chóng chạy nhanh lên lầu, mẹ Tiêu lắc đầu thật không hiểu đứa con trai bé nhỏ này của bà, phía bên kia nhiều người hăm he dòm ngoa mong muốn được làm vợ còn không được, vậy mà Tiêu Chiến có phúc mà không hưởng…không! Nhất định phải cho hai đứa nó gặp mặt mới được.
Tại trường BJYX
“Trác Thành bắt lấy”
“Ui da, lúc nào cậu cũng đá bóng mạnh vào tớ”
Tiêu Chiến cười lớn…
“Hahhaha, đáng đời ai biểu cậu chạy chậm quá chi hâhhaahah”
Trác Thành tức tối đi nhanh lại bẹo má cậu…
“Dám cười tớ chết này!”
“Aaaa buông đau a~”
Cả hai rượt đuổi nhau tại sân bóng cười khoái chí, đúng là học sinh 17 tuổi mà còn ăn chơi vui đùa.
*reng reng*
“Alo Tiêu Chiến nghe”
“Tiểu Tán mẹ đã sắp xếp lịch gặp mặt cho con vào tối nay, không được cãi mẹ, tối nay về thay đồ thật đẹp , bên kia cũng đã thông báo rôi! Vậy nhé!”
*tút tút*
“Ơ…ơ mẹ mẹ, con không gặp đâu mà…alo…alo”
Trác Thành đi lại hỏi thăm cậu…
“Lại chuyện hôn nhân à?”
Cậu gật đầu nhíu mày.
“Phải! Nhưng tớ là nam nhân làm sao mà cưới chồng?”
“Hay đi gặp thử xem sao, mình nghe tớ nghe đồn Vương tổng kia đẹp trai lai láng, hàng còn nguyên tem, sạch sẽ…”
Cậu ngước lên nhìn Trác Thành, người bạn này của cậu hôm nay sao thế nhỉ?
“Đẹp trai tớ cũng không cần, tớ là trai thẳng….”
Trác Thành nghe vậy cười lớn…
“Hâhhahaahaaha, Tiêu Chiến thời buổi gì rồi hả? Cứ cho là cậu thẳng đi, thẳng cho đến khi gặp chân mệnh thiên tử đời mình nhưng mà vô tình người đó lại là nam thôi hâhhaha”
Cậu gãi đầu, yêu đương gì chứ. Tương lai phía trước còn sáng lạng, yêu đương vào tương lai thất nghiệp chả chơi đâu à!
“Yêu gì…thất nghiệp a~”
Trác Thành lia đôi mắt lưu manh đến cậu.
“Thất nghiệp chồng cậu lo cậu mấy hồi, tài sản của Vương gia chất cao như núi cậu tha hồ ngày ngày ăn cả trăm cái kẹo, uống cả trăm ly starbucks , ăn cả trăm bịch khoai tây lát…”
Cậu vậy trong đầu thầm chảy nước miếng, người đó thật sẽ chiều cậu sao? Nhưng anh ta đã 25 tuổi rồi không lý nào không có người yêu, còn trong sạch khỉ gì chứ, đẹp trai mà ế à!.
“Nhưng anh ta đã 25”
“Ui ngại gì, 25 tuổi càng dễ chiều cậu hơn, mấy ông chồng lớn tuổi ấy hay chiều những người vợ tuổi 17 như cậu vậy nè!”
Cậu mím môi lại, sau đó ánh mắt liếc mạnh qua.
“Sao cậu rành thế nhỉ?”
Trác Thành vỗ ngực tự hào.
“Ba cái đồ quỷ này, một bụng nhé! Haha”
Cậu trề môi rồi sau đó nghĩ ra một chút chuyện.
“Nhưng chiều nay gặp ta sẽ mặc gì đây?”
Trác Thành thấy Tiêu Chiến chịu đi gặp liền nhanh miệng.
“Trời đất quỷ thần chịu rồi hả…” Trác Thành chấm nước mắt.
“Vậy là sắp gả Tiểu Tán xinh đẹp đi rồi…”
“Câm mồm! Nói mau”
Cậu quát cảnh cáo…Trác Thành quay lại câu chuyện.
“Sắp lấy chồng hấp tấp ghê, tối nay dùng nước hoa nhẹ thôi, mặc quần áo hờ hững xíu, cậu đẹp vậy mặc hờ hững thì tên kia có nước ngụp lặn trong bể tình rồi, còn nữa đánh nhẹ một lớp son lên nghe hôn, giày thì màu xanh lá, túi xách đầy đủ…”
*bốp*
“Ui da”
Cậu gõ đầu Trác Thành.
“Cậu nín liền, con mẹ nó tư vấn tôi là cái giá treo đồ ha gì? Nghiêm túc cái coi”
“Rất nghiêm túc rồi”
“Cậu chết đi, chết đi”
.
.
.
.
.
Tối hôm ấy….
Điểm hẹn mà hai bà mẹ hẹn cho con trai mình là một nhà hàng vip , một phòng chỉ riêng hai người mà thôi….Cậu hôm nay mặc một chiếc áo khoác sọc caro màu đen và thêm một chiếc quần tây đen dài bỏ áo vào thùng, hình dáng của cậu cao ráo đường cong thẳng nét, cậu đến nhà hàng thì mắc vệ sinh nên tìm phòng vệ sinh mà đi….
Bước ra thì một cảnh tượng đáng ghét bủa vây đến….
“Aaa đi đứng kiểu gì vậy?”
Người đàn ông kia bước vào thì cậu bước ra vô tình đụng đầu phải vào nhau, cậu té xuống ôm cái đầu đau thấu trời xanh thầm mắng…đầu cái tên này bằng đá hay sao…
“Có sao không? Cậu có sao không?”
Cậu nổi lửa đẩy mạnh người đàn ông kia ra.
“NÉ RA…đau thấy bà nội tôi luôn…à không đau chết tôi…đi đứng gì kỳ vậy?”
Người đàn ông kia có lẽ gấp gáp không thôi…
“Tôi xin lỗi, cậu chấp nhận lời xin lỗi của tôi nhé! Tôi thật sự có việc gấp!”
Cậu cảm giác tên này đụng cậu rồi muốn tẩu thoát vậy…á à ông đây hôm nay cũng có việc gấp nhé.
“Làm như có mình anh gấp á, đàn ông đàn ang gì mắt để sau đầu hả, đụng đầu vào tôi muốn bể não luôn vậy đó…..”
Những lời tôm cua canh cá vang lên người đàn ông đó đứng chịu trận chỉ cúi đầu…Cậu mắng một tràn xong thì thở mạnh.
“Hên cho anh ông đây hôm nay cũng có việc, lần sau gặp tôi thì né, đừng để tôi thấy”
Cậu liếc mắt rời đi bỏ lại người đàn ông chỉ lắc đầu cười khổ…lần đầu tiên trong đời bị ăn chửi một cách dã man và cũng lần đầu tiên trong đời gặp người hung dữ đến vậy….anh ta nhìn vào đồng hồ gần điểm 7h thì nhanh chóng rời đi.
Cậu đã vào trong phòng vip trước, tim đập thật mạnh, hồi hộp không thôi.
Trác Thành nói cũng có lý nhỉ, mà anh ta là người như thế nào đây? Ôi đau tim quá..hôm nay xui thật gặp cái tên lúc nảy càng xui.
*cạch*
Vương tổng bước vào…anh vẫn cúi đầu hồi hộp…
“Xin chào tôi là Vương Nhất Bác, rất hân hạnh được quen biết em!”
Ủa khoan? Quần áo người này quen quen, anh nhìn xuống…
Cậu cúi mặt vẫn chưa ngẩng lên….đưa tay lên chạm vào cánh tay bắt với mình ánh mắt cũng từ từ đưa lên..
“Chàoo…oo”
“…”
“…”
Cậu giật tay mình lại hốt hoảng…
“Là anh?”
“Là cậu?”