A
adminhuy
Chương 4
Đang nói, Lâm Lãng đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác, cúi người nói bên tai cậu, “Đại thân vương và Diệc Pha vương tử tới rồi.”
Vương Nhất Bác giương mắt nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đen dắt tay một đứa bé đi tới. Bé trai vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, lập tức buông tay chạy tới, “Chú ơi!”
Vương Nhất Bác mỉm cười, đợi Diệc Pha chạy tới bên cạnh mình, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Diệc Pha. Tiêu Chiến nhìn về phía bé trai, anh biết đứa bé này là con trai của đại thân vương. Anh còn từ tin tức ngầm biết được Diệc Pha vương tử này thích Vương Nhất Bác nhất, mà Vương Nhất Bác cũng rất cưng chiều đứa cháu này.
“Đã nói con đừng chạy, không ra thể thống gì.” Đại thân vương bất đắc dĩ tiến lên, xoa xoa tóc Diệc Pha.
Tiêu Chiến nhận ra người trước mắt chính là anh trai của Vương Nhất Bác, đại thân vương Vương Nhất Vĩ, bèn dựa theo lễ nghi hơi cuối người gọi một tiếng vương.
Ánh mắt Vương Nhất Vĩ dừng lại trên người Tiêu Chiến vài giây mới lấy lại phản ứng.
“Chú chính là Omega mới cưới của chú nhỏ sao?” Diệc Pha ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, “Chú nhìn giống Tiêu gia gia quá, là để thay thế ông sao? Tại sao chú có thể mang huy chương của chú nhỏ ạ?”
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt Vương Nhất Bác dần lạnh mà nhìn Diệc Pha. Vương Nhất Vĩ nhíu nhíu mày, thấp giọng quát lớn, “Diệc Pha, không được nói lung tung.” Sau đó lại dời đề tài đi, cùng Tiêu Chiến khách sáo vài câu bèn dẫn Diệc Pha đi gặp khách.
Bầu không khí cũng không bởi vì hai người rời đi mà dịu lại, trái lại càng quỷ dị hơn. Vương Nhất Bác vẫn không nói gì, tin tức tố với bởi vì tâm lý gợn sóng mà từ từ phát ra. Ánh mắt toàn trường đều đặt lên người Vương Nhất Bác, một ít omega có chút không chịu nổi, tin tức tố dồn dập trào ra ngoài. Các loại tin tức tố trộn lẫn vào nhau, khiến cho Tiêu Chiến có chút không thở nổi.
“Vương, ngài làm sao vậy?” Tiêu Chiến cúi người hỏi.
Vương Nhất Bác không nói gì, tự mình lăn bánh xe rời khỏi hội trường. Tiêu Chiến theo bản năng rời đi cùng Vương Nhất Bác, hội trường lúc này mới yên tĩnh lại.
Lâm Lãng theo sát phía sau, trước khi Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác tiến vào thư phòng ngăn anh lại.
“Tiêu tiên sinh, nơi này, không thể tùy tiện vào.” Lâm Lãng nói.
Tiêu Chiến lo lắng Vương Nhất Bác, không có chú ý tới đây là thư phòng, không có Vương Nhất Bác cho phép không thể vào. Anh cụp mắt nói tiếng xin lỗi.
“Vương. . . Làm sao vậy?” Tiêu Chiến hỏi.
Lâm Lãng nhìn Tiêu Chiến một hồi lâu, mới đẩy kính mắt một cái, “Ở trước mặt vương, có một người không thể tùy tiện nhắc tới. Tiểu vương tử ỷ vào vương chúng ta thương y, liền có chút càn rỡ”
Lâm Lãng mang Tiêu Chiến tới phòng học, vừa đi vừa nói tình huống với Tiêu Chiến, “Ngài hẳn là biết Tiêu vương phi Tiêu Tán chứ?”
Tiêu Chiến gật gật đầu, lúc ở trường anh đã được học một ít lịch sử cơ bản của hoàng thất. Quốc vương là Alpha duy nhất toàn quốc được phép tam thê tứ thiếp, mà Tiêu Tán chính là quý phi của quốc vương, cha của Vương Nhất Bác. Tiêu Tán là bạch nguyệt quang của nhân dân cả nước, vẫn luôn mang hình tượng tao nhã ôn nhu, là thành viên hoàng thất có nhân khí cao nhất. Cũng bởi vì lý do này, năm đó khi Tiêu phi chết thảm, nhân dân cả nước đều phẫn nộ, dồn dập khởi xướng kháng nghị từ chối nộp thuế để chống lại vương thất. Cuối cùng vương thất dùng Vương Nhất Bác, đứa con duy nhất của Tiêu phi, làm quân bài mặc cả, giành được phần đồng tình cuối cùng của nhân dân, trận sóng gió này mới có thể lắng lại.
Lâm Lãng dừng bước, “Vương. . . rất yêu cha mình, là tình yêu không hợp với lẽ thường.”
(cả nhà bình tĩnh, mọi chuyện không như mọi người nghĩ đâu)
Tiêu Chiến sửng sốt.
“Ngài và Tiêu phi giống nhau y hệt. Tôi nghĩ, vương tìm được bóng dáng Tiêu phi trên người ngài.” Lâm Lãng nhìn Tiêu Chiến nói, “Ngài sắp trở thành bầu bạn của vương, tôi hi vọng ngài có thể hiểu được cảm tình của vương.” Sau đó Lâm Lãng chỉ chỉ huy chương trước ngực Tiêu Chiến, “Đây là huy chương Tiêu phi đưa cho vương, là vật kỷ niệm quan trọng nhất của vương.”
Vương Nhất Bác ngồi trước bàn, hai tay cầm lấy huy chương gia tộc cha mình tự thiết kế. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve. Tâm tư theo hoa văn phía trên bay tới quãng thời gian đã qua từ lâu.
“Tiểu Bác, đây là huy chương cha tự làm cho con, thích không?” Tiêu Tán ngồi xổm xuống, đem huy chương đeo trước ngực trái Vương Nhất Bác, lại sửa sang quần áo Vương Nhất Bác một chút, cười nói.
Vương Nhất Bác nho nhỏ cúi đầu nhìn huy chương của mình, cực kỳ vui vẻ nói, “Thích chứ, cha đưa gì con cũng thích.”
Tiêu Tán mỉm cười, lắc đầu tràn đầy bất đắc dĩ, đưa tay xoa đầu nhỏ của Vương Nhất Bác, “Sau này con phải đem nó đeo lên ngực trái người con thích nhất nha.”
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Tán một lúc lâu, sau đó cầm lấy huy chương của mình, cực kỳ nghiêm túc đeo lên trước ngực trái Tiêu Tán.
Tiêu Tán sững sờ, sau đó cụp mắt cười, “Con làm gì vậy?”
“Cha mang đi, con sẽ không thích ai hết.” Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn vào mắt Tiêu Tán, sự nghiêm túc trong mắt vượt quá tuổi tác cậu lúc đó.
Tiêu Tán nắn nắn mặt Vương Nhất Bác, ” Nhiệt tình quá nhỉ, nhưng mà cha không bồi được con cả đời. . .”
. . .
Tâm tư theo tiếng mở cửa bay trở về, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Chiến đứng ở cửa. Trong lúc hoảng hốt, cậu tựa hồ thấy được Tiêu Tán.
Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác đã trở về phòng. “Xin lỗi, tôi không biết ngài ở đây.” Nói đi là đi rồi. Vương Nhất Bác đúng lúc gọi anh lại.
Tiêu Chiến quay đầu lại, chỉ thấy Vương Nhất Bác dùng mắt ra hiệu nhìn về phía giường. Tiêu Chiến hiểu rõ, đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác, đem Vương Nhất Bác đẩy tới bên giường, đỡ cậu ngồi lên.
Tiêu Chiến còn chưa đứng thẳng người lại, Vương Nhất Bác đã dùng sức kéo Tiêu Chiến vào lồng ngực mình. Động tác đột ngột này khiến chân Tiêu Chiến mất lực, đè lên đùi Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại, anh nghĩ tới thân thể Vương Nhất Bác, nhưng cậu lại ôm chặt lấy anh, đầu chôn trong cổ anh.
“Yên tâm, chân của tôi không có cảm giác.” Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến lo lắng cái gì. Từng tia ấm áp vòng quanh Tiêu Chiến, kèm theo mùi rượu rum, khiến tai anh đỏ lên.
“Để tôi ôm một lát.” Vương Nhất Bác nói, nắm chặt hai tay, như muốn đem Tiêu Chiến nhập vào cơ thể mình.
Tay Tiêu Chiến có chút do dự xoa lưng Vương Nhất Bác, thấy cậu không chống cự, mới dám nhẹ nhàng vỗ vỗ. Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác mới buông Tiêu Chiến ra.
Tiêu Chiến cúi đầu đem huy chương trước ngực nhẹ nhàng cởi xuống, giao cho Vương Nhất Bác, “Đây là của cha ngài đưa cho ngài đúng chứ? Tôi không biết huy chương này đối với ngài quan trọng như vậy, xin lỗi, tôi không nên dễ dàng nhận nó.”
Vương Nhất Bác sững sờ, cầm lấy huy chương nhìn hồi lâu, sau đó đưa tay nhẹ nhàng búng lên trán Tiêu Chiến, “Không cần xin lỗi, là tôi cho phép anh.” Vương Nhất Bác không biết ngày trước Tiêu Chiến trôi qua như thế nào, mới có thể nhạy cảm như vậy, luôn cảm thấy bản thân làm sai.
Tiêu Chiến xoa xoa trán của chính mình, trong mắt có chút ai oán, như một con thỏ nhỏ. Vương Nhất Bác cười cười, chậm rãi tiến lên, hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến, anh trợn to hai mắt, không dám nhúc nhích.
Tiêu Chiến ngậm chặt miệng, Vương Nhất Bác không cách nào thăm dò nơi sâu hơn. Cậu mở mắt ra, tạo ra chút khoảng cách với Tiêu Chiến, ngón tay thon dài xoa môi anh, “Lúc hôn môi, đừng ngậm miệng như vậy.”
Tiêu Chiến muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Vương Nhất Bác hôn tới, đầu lưỡi cậu trượt vào, tìm kiếm trong khoang miệng mềm mại của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, lát sau lại ngậm lấy bờ môi Tiêu Chiến, nhẹ nhàng mút lấy.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại cảm thụ nụ hôn này. Đây là nụ hôn đầu của anh, anh căn bản không biết làm sao để hô hấp, thế tiến công của Vương Nhất Bác dần tăng thêm, anh càng vì thế mà không thở nổi. Lúc này Vương Nhất Bác mới buông Tiêu Chiến ra.
Tiêu Chiến hít vào từng ngụm lớn không khí, tin tức tố cuồn cuộn kích thích thân thể anh, không kiêng dè gì dựa lên vai Vương Nhất Bác thở hổn hển.
Vương Nhất Bác vuốt lưng Tiêu Chiến, “Lâm Lãng đã nói gì với anh?”
Tiêu Chiến do dự một hồi mới nói, “Lâm tiên sinh nói. . . Ngài tìm được bóng dáng Tiêu phi trên người tôi. . .”
Vương Nhất Bác trầm mặc. Từ trước đến nay cậu vẫn luôn cho rằng Lâm Lãng hiểu mình, bây giờ nhìn lại, thực sự là do cậu nghĩ quá nhiều rồi.
Tiêu Chiến lại nói tiếp, “Ngài tức giận sao, không phải là bởi vì mình bị nhìn thấu chứ? Là bởi vì. . . Tiêu phi ở trong lòng ngài, ai cũng không thay thế được.”
Vương Nhất Bác sững sờ, ngơ ngác nhìn anh.
“Tôi không có năng lực để ngài nhìn thấy bóng dáng một người ưu tú như vậy trên người tôi, Lâm tiên sinh đánh giá tôi quá cao rồi.” Tiêu Chiến cười nói.
Vương Nhất Bác cụp mắt, đem huy chương trong tay một lần nữa đeo trước ngực trái Tiêu Chiến.
[ “Nhiệt tình quá nhỉ, nhưng mà cha không bồi được con cả đời, con vẫn là đeo nó lên người có thể cùng con cả đời đi” ]
“Đeo lên rồi thì không được phép lấy xuống, có nghe thấy không?” Vương Nhất Bác mang theo chút uy hiếp trẻ con nhìn Tiêu Chiến.
– Còn tiếp –
Đọc đoạn dưới thì chắc mọi người cùng hiểu là chuyện Yibo chọn anh Chiến không phải để làm thế thân rồi ha :v
Tui chưa đọc hết truyện đâu nên không thể đảm báo được tình tiết phía sau của truyện nhưng tui đọc được tầm 15 chương rồi thì thấy Yibo thương anh lắm :v nên mọi người cứ yên tâm đọc truyện nha.
Nếu có ai không thích tình tiết nào của truyện thì có thể yên lặng xóa truyện ra khỏi danh sách đọc, đừng để lại bình luận cay đắng chửi bới nhân vật nha, tui từng xóa một truyện trong nhà vì lí do có quá nhiều bình luận tiêu cực rồi. Mong mọi người hiểu cho một con editor tim thủy tinh như tui nha :v
Đang nói, Lâm Lãng đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác, cúi người nói bên tai cậu, “Đại thân vương và Diệc Pha vương tử tới rồi.”
Vương Nhất Bác giương mắt nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đen dắt tay một đứa bé đi tới. Bé trai vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, lập tức buông tay chạy tới, “Chú ơi!”
Vương Nhất Bác mỉm cười, đợi Diệc Pha chạy tới bên cạnh mình, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Diệc Pha. Tiêu Chiến nhìn về phía bé trai, anh biết đứa bé này là con trai của đại thân vương. Anh còn từ tin tức ngầm biết được Diệc Pha vương tử này thích Vương Nhất Bác nhất, mà Vương Nhất Bác cũng rất cưng chiều đứa cháu này.
“Đã nói con đừng chạy, không ra thể thống gì.” Đại thân vương bất đắc dĩ tiến lên, xoa xoa tóc Diệc Pha.
Tiêu Chiến nhận ra người trước mắt chính là anh trai của Vương Nhất Bác, đại thân vương Vương Nhất Vĩ, bèn dựa theo lễ nghi hơi cuối người gọi một tiếng vương.
Ánh mắt Vương Nhất Vĩ dừng lại trên người Tiêu Chiến vài giây mới lấy lại phản ứng.
“Chú chính là Omega mới cưới của chú nhỏ sao?” Diệc Pha ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, “Chú nhìn giống Tiêu gia gia quá, là để thay thế ông sao? Tại sao chú có thể mang huy chương của chú nhỏ ạ?”
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt Vương Nhất Bác dần lạnh mà nhìn Diệc Pha. Vương Nhất Vĩ nhíu nhíu mày, thấp giọng quát lớn, “Diệc Pha, không được nói lung tung.” Sau đó lại dời đề tài đi, cùng Tiêu Chiến khách sáo vài câu bèn dẫn Diệc Pha đi gặp khách.
Bầu không khí cũng không bởi vì hai người rời đi mà dịu lại, trái lại càng quỷ dị hơn. Vương Nhất Bác vẫn không nói gì, tin tức tố với bởi vì tâm lý gợn sóng mà từ từ phát ra. Ánh mắt toàn trường đều đặt lên người Vương Nhất Bác, một ít omega có chút không chịu nổi, tin tức tố dồn dập trào ra ngoài. Các loại tin tức tố trộn lẫn vào nhau, khiến cho Tiêu Chiến có chút không thở nổi.
“Vương, ngài làm sao vậy?” Tiêu Chiến cúi người hỏi.
Vương Nhất Bác không nói gì, tự mình lăn bánh xe rời khỏi hội trường. Tiêu Chiến theo bản năng rời đi cùng Vương Nhất Bác, hội trường lúc này mới yên tĩnh lại.
Lâm Lãng theo sát phía sau, trước khi Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác tiến vào thư phòng ngăn anh lại.
“Tiêu tiên sinh, nơi này, không thể tùy tiện vào.” Lâm Lãng nói.
Tiêu Chiến lo lắng Vương Nhất Bác, không có chú ý tới đây là thư phòng, không có Vương Nhất Bác cho phép không thể vào. Anh cụp mắt nói tiếng xin lỗi.
“Vương. . . Làm sao vậy?” Tiêu Chiến hỏi.
Lâm Lãng nhìn Tiêu Chiến một hồi lâu, mới đẩy kính mắt một cái, “Ở trước mặt vương, có một người không thể tùy tiện nhắc tới. Tiểu vương tử ỷ vào vương chúng ta thương y, liền có chút càn rỡ”
Lâm Lãng mang Tiêu Chiến tới phòng học, vừa đi vừa nói tình huống với Tiêu Chiến, “Ngài hẳn là biết Tiêu vương phi Tiêu Tán chứ?”
Tiêu Chiến gật gật đầu, lúc ở trường anh đã được học một ít lịch sử cơ bản của hoàng thất. Quốc vương là Alpha duy nhất toàn quốc được phép tam thê tứ thiếp, mà Tiêu Tán chính là quý phi của quốc vương, cha của Vương Nhất Bác. Tiêu Tán là bạch nguyệt quang của nhân dân cả nước, vẫn luôn mang hình tượng tao nhã ôn nhu, là thành viên hoàng thất có nhân khí cao nhất. Cũng bởi vì lý do này, năm đó khi Tiêu phi chết thảm, nhân dân cả nước đều phẫn nộ, dồn dập khởi xướng kháng nghị từ chối nộp thuế để chống lại vương thất. Cuối cùng vương thất dùng Vương Nhất Bác, đứa con duy nhất của Tiêu phi, làm quân bài mặc cả, giành được phần đồng tình cuối cùng của nhân dân, trận sóng gió này mới có thể lắng lại.
Lâm Lãng dừng bước, “Vương. . . rất yêu cha mình, là tình yêu không hợp với lẽ thường.”
(cả nhà bình tĩnh, mọi chuyện không như mọi người nghĩ đâu)
Tiêu Chiến sửng sốt.
“Ngài và Tiêu phi giống nhau y hệt. Tôi nghĩ, vương tìm được bóng dáng Tiêu phi trên người ngài.” Lâm Lãng nhìn Tiêu Chiến nói, “Ngài sắp trở thành bầu bạn của vương, tôi hi vọng ngài có thể hiểu được cảm tình của vương.” Sau đó Lâm Lãng chỉ chỉ huy chương trước ngực Tiêu Chiến, “Đây là huy chương Tiêu phi đưa cho vương, là vật kỷ niệm quan trọng nhất của vương.”
Vương Nhất Bác ngồi trước bàn, hai tay cầm lấy huy chương gia tộc cha mình tự thiết kế. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve. Tâm tư theo hoa văn phía trên bay tới quãng thời gian đã qua từ lâu.
“Tiểu Bác, đây là huy chương cha tự làm cho con, thích không?” Tiêu Tán ngồi xổm xuống, đem huy chương đeo trước ngực trái Vương Nhất Bác, lại sửa sang quần áo Vương Nhất Bác một chút, cười nói.
Vương Nhất Bác nho nhỏ cúi đầu nhìn huy chương của mình, cực kỳ vui vẻ nói, “Thích chứ, cha đưa gì con cũng thích.”
Tiêu Tán mỉm cười, lắc đầu tràn đầy bất đắc dĩ, đưa tay xoa đầu nhỏ của Vương Nhất Bác, “Sau này con phải đem nó đeo lên ngực trái người con thích nhất nha.”
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Tán một lúc lâu, sau đó cầm lấy huy chương của mình, cực kỳ nghiêm túc đeo lên trước ngực trái Tiêu Tán.
Tiêu Tán sững sờ, sau đó cụp mắt cười, “Con làm gì vậy?”
“Cha mang đi, con sẽ không thích ai hết.” Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn vào mắt Tiêu Tán, sự nghiêm túc trong mắt vượt quá tuổi tác cậu lúc đó.
Tiêu Tán nắn nắn mặt Vương Nhất Bác, ” Nhiệt tình quá nhỉ, nhưng mà cha không bồi được con cả đời. . .”
. . .
Tâm tư theo tiếng mở cửa bay trở về, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Chiến đứng ở cửa. Trong lúc hoảng hốt, cậu tựa hồ thấy được Tiêu Tán.
Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác đã trở về phòng. “Xin lỗi, tôi không biết ngài ở đây.” Nói đi là đi rồi. Vương Nhất Bác đúng lúc gọi anh lại.
Tiêu Chiến quay đầu lại, chỉ thấy Vương Nhất Bác dùng mắt ra hiệu nhìn về phía giường. Tiêu Chiến hiểu rõ, đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác, đem Vương Nhất Bác đẩy tới bên giường, đỡ cậu ngồi lên.
Tiêu Chiến còn chưa đứng thẳng người lại, Vương Nhất Bác đã dùng sức kéo Tiêu Chiến vào lồng ngực mình. Động tác đột ngột này khiến chân Tiêu Chiến mất lực, đè lên đùi Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại, anh nghĩ tới thân thể Vương Nhất Bác, nhưng cậu lại ôm chặt lấy anh, đầu chôn trong cổ anh.
“Yên tâm, chân của tôi không có cảm giác.” Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến lo lắng cái gì. Từng tia ấm áp vòng quanh Tiêu Chiến, kèm theo mùi rượu rum, khiến tai anh đỏ lên.
“Để tôi ôm một lát.” Vương Nhất Bác nói, nắm chặt hai tay, như muốn đem Tiêu Chiến nhập vào cơ thể mình.
Tay Tiêu Chiến có chút do dự xoa lưng Vương Nhất Bác, thấy cậu không chống cự, mới dám nhẹ nhàng vỗ vỗ. Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác mới buông Tiêu Chiến ra.
Tiêu Chiến cúi đầu đem huy chương trước ngực nhẹ nhàng cởi xuống, giao cho Vương Nhất Bác, “Đây là của cha ngài đưa cho ngài đúng chứ? Tôi không biết huy chương này đối với ngài quan trọng như vậy, xin lỗi, tôi không nên dễ dàng nhận nó.”
Vương Nhất Bác sững sờ, cầm lấy huy chương nhìn hồi lâu, sau đó đưa tay nhẹ nhàng búng lên trán Tiêu Chiến, “Không cần xin lỗi, là tôi cho phép anh.” Vương Nhất Bác không biết ngày trước Tiêu Chiến trôi qua như thế nào, mới có thể nhạy cảm như vậy, luôn cảm thấy bản thân làm sai.
Tiêu Chiến xoa xoa trán của chính mình, trong mắt có chút ai oán, như một con thỏ nhỏ. Vương Nhất Bác cười cười, chậm rãi tiến lên, hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến, anh trợn to hai mắt, không dám nhúc nhích.
Tiêu Chiến ngậm chặt miệng, Vương Nhất Bác không cách nào thăm dò nơi sâu hơn. Cậu mở mắt ra, tạo ra chút khoảng cách với Tiêu Chiến, ngón tay thon dài xoa môi anh, “Lúc hôn môi, đừng ngậm miệng như vậy.”
Tiêu Chiến muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Vương Nhất Bác hôn tới, đầu lưỡi cậu trượt vào, tìm kiếm trong khoang miệng mềm mại của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, lát sau lại ngậm lấy bờ môi Tiêu Chiến, nhẹ nhàng mút lấy.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại cảm thụ nụ hôn này. Đây là nụ hôn đầu của anh, anh căn bản không biết làm sao để hô hấp, thế tiến công của Vương Nhất Bác dần tăng thêm, anh càng vì thế mà không thở nổi. Lúc này Vương Nhất Bác mới buông Tiêu Chiến ra.
Tiêu Chiến hít vào từng ngụm lớn không khí, tin tức tố cuồn cuộn kích thích thân thể anh, không kiêng dè gì dựa lên vai Vương Nhất Bác thở hổn hển.
Vương Nhất Bác vuốt lưng Tiêu Chiến, “Lâm Lãng đã nói gì với anh?”
Tiêu Chiến do dự một hồi mới nói, “Lâm tiên sinh nói. . . Ngài tìm được bóng dáng Tiêu phi trên người tôi. . .”
Vương Nhất Bác trầm mặc. Từ trước đến nay cậu vẫn luôn cho rằng Lâm Lãng hiểu mình, bây giờ nhìn lại, thực sự là do cậu nghĩ quá nhiều rồi.
Tiêu Chiến lại nói tiếp, “Ngài tức giận sao, không phải là bởi vì mình bị nhìn thấu chứ? Là bởi vì. . . Tiêu phi ở trong lòng ngài, ai cũng không thay thế được.”
Vương Nhất Bác sững sờ, ngơ ngác nhìn anh.
“Tôi không có năng lực để ngài nhìn thấy bóng dáng một người ưu tú như vậy trên người tôi, Lâm tiên sinh đánh giá tôi quá cao rồi.” Tiêu Chiến cười nói.
Vương Nhất Bác cụp mắt, đem huy chương trong tay một lần nữa đeo trước ngực trái Tiêu Chiến.
[ “Nhiệt tình quá nhỉ, nhưng mà cha không bồi được con cả đời, con vẫn là đeo nó lên người có thể cùng con cả đời đi” ]
“Đeo lên rồi thì không được phép lấy xuống, có nghe thấy không?” Vương Nhất Bác mang theo chút uy hiếp trẻ con nhìn Tiêu Chiến.
– Còn tiếp –
Đọc đoạn dưới thì chắc mọi người cùng hiểu là chuyện Yibo chọn anh Chiến không phải để làm thế thân rồi ha :v
Tui chưa đọc hết truyện đâu nên không thể đảm báo được tình tiết phía sau của truyện nhưng tui đọc được tầm 15 chương rồi thì thấy Yibo thương anh lắm :v nên mọi người cứ yên tâm đọc truyện nha.
Nếu có ai không thích tình tiết nào của truyện thì có thể yên lặng xóa truyện ra khỏi danh sách đọc, đừng để lại bình luận cay đắng chửi bới nhân vật nha, tui từng xóa một truyện trong nhà vì lí do có quá nhiều bình luận tiêu cực rồi. Mong mọi người hiểu cho một con editor tim thủy tinh như tui nha :v