Truyện Duyên Trái

A

adminhuy

#1
3.

Bạch Minh ăn sáng xong thì phải đi làm, nhưng công việc của hắn là giám sát nhà máy thực phẩm, việc làm chẳng hề có liên quan chi tới đam mê nghệ thuật một đời của hắn. Trí Thanh chẳng tài nào tưởng tưởng một kẻ tùy hứng lười biếng như Bạch Minh khi bước vào nhà máy, buộc phải làm công việc giám sát đòi hỏi tính tỉ mỉ và nguyên tắc thì hắn sẽ trông buồn cười ra sao. Nhưng Bạch Minh đã làm được vài năm, hắn thậm chí còn được thưởng thường xuyên vì làm tốt công việc.

Sau giờ đi làm khô khan nhàm chán, thời gian còn lại thì hắn bất cần, phóng túng, hòa mình với đam mê nghệ thuật và tình yêu đếch thể hiểu nổi với vẽ tranh. Bạch Minh nói đam mê không làm nên cơm cháo, nhưng phải có cơm cháo mới có sức mà đam mê, thế nên mấy năm nay Trí Thanh thường mỉa mai nói hắn sống như một kẻ phân liệt nhân cách.

Bạch Minh đi làm rồi, trong nhà chỉ còn Trí Thanh lui cui dọn dẹp. Tranh vẽ của Bạch Minh rất nhiều nhưng hắn cứ để ngỗn ngang khắp nhà, có bức vẽ rất đẹp nhưng cũng bị chuột gián gặm thành đống giấy rách nát, Trí Thanh lụi hụi thu dọn sắp xếp ngay ngắn, có lúc cậu còn dừng lại đánh giá những bức vẽ. Đa phần đều là tranh chân dung, có vài bức là tranh khỏa thân. Khỏi hỏi cũng biết đó đều là tranh của bạn gái cũ hắn, Trí Thanh hừ khinh một tiếng, ném hết mấy bức kia vào nhà kho luôn.

Buổi tối, Bạch Minh theo thói quen vừa vào đến nhà là đá bay giày dép, một ngày làm việc dài nhàm chán đã muốn rút hết sức lực, hắn chỉ còn vài hơi tàn để lếch tới gieo mình xuống sofa. Đèn trong nhà đột nhiên bật sáng choang, hắn đưa tay chặn ánh sáng quá chói mắt, vài giây sau hí mắt nhìn thì thấy bóng người đã bước đến trước mặt.

– Chậc chậc…Anh là con nít hả? Ngay cả giày cũng không xếp ngay lại được? Dậy nào, đi tắm đi chứ!

Trí Thanh đi qua vỗ vô đùi Bạch Minh hai cái rồi cầm áo khoác của hắn vắt qua cánh tay.

Bạch Minh ngờ nghệch nhìn cậu sau đó nhìn quanh quắt căn phòng gọn gàng tươm tất, một phút đó hắn nghĩ mình vào nhầm nhà rồi, hắn chỉ uống xả giao có vài lon bia ai ngờ lại mò tới nhà chú ba luôn. Hắn mệt mỏi ngồi dậy, cầm lại áo khoác và chìa khóa xe.

– Úi rời, chó cắn thật, mới uống có vài lon đã say tới mức này. Anh làm phiền chú mày rồi, ban nãy anh nhớ mình về nhà mà không hiểu sao lại tạc nhầm sang đây luôn. Chó cắn…

Hắn chưa nói xong đã nhìn thấy khung vẽ và những dụng cụ đồ đạc của mình từ xa, giây sau nhìn qua Trí Thanh, Trí Thanh cũng đang thờ ơ nhìn hắn.

– Anh xỉn hả? Nhà anh chứ nhà ai mà nhầm?

Bạch Minh: “…”

Trí Thanh vắt khăn lạnh đưa qua cho kẻ đang nằm ngửa cổ trên sofa.

– Lau mặt nè! Cho tỉnh một chút, đã đi làm mệt còn la cà uống bia uống rượu, hết sức nói nổi à!

Bạch Minh không đón lấy, Trí Thanh bất đắc dĩ phải lấy khăn lau lên mặt và cổ cho hắn, lau một hồi xong xuôi lúc này Bạch Minh mới hơi tỉnh táo lại, hắn cầm lấy chiếc khăn sơ ý lại cầm lên tay của Trí Thanh, hắn thì không cảm thấy gì nhưng ngược lại Trí Thanh giật mình căng thẳng một thoạt.

– Cảm ơn chú mày, anh…chưa say đâu, còn tỉnh lắm, chỉ hơi mệt thôi.

Trí Thanh thở dài một cái.

– Chưa say thì đi tắm đi rồi ra ăn cơm.

– Chú mày đã ăn chưa?

– Chưa, em tính đợi anh về ăn mà. Thôi em đi hâm đồ ăn lại, anh tranh thủ đi tắm mau đi!

Trí Thanh đi rồi Bạch Minh mới mở mắt, hắn ngẩn cổ nhìn bóng lưng của cậu đi vào nhà bếp sau đó lại nhìn quanh căn phòng sạch sẽ từng có khái niệm là bãi rác của hắn, trong lòng đột nhiên có chút trầm tư.

Trên bàn ăn Trí Thanh có hỏi hắn:

– Anh Minh, hôm nay ba em có gọi cho anh không?

Bạch Minh vừa uống xong một ngụm nước, ợ dài thành tiếng.

– Không, nhưng chị hai chú mày gọi tới.

– Chị Dung ạ? Chị gọi nói gì hử anh? Sao chị không gọi cho em mà gọi cho anh?

– Thì còn nói gì nữa, nó hỏi chú mày có ở chỗ anh hay không đặng bớt lo thôi. Nhưng không nghe chú ba nhắc gì tới chú mày, chắc chú vẫn còn đang giận mày. Lo mà về năn nỉ ba mày đi, bộ mày tính núp ở đây cả đời hả?

Trí Thanh suy tư nhìn người trước mặt, lát sau nửa đùa nửa thật nói:

– Ủa hông được hả? Em ở đây lo cho anh, nấu cơm cho anh, dọn dẹp giúp anh, anh không mừng chút nào sao?

Bạch Minh ăn như con ma đói lúc này hơi ngừng đũa lại. Hắn từng nghĩ nếu như Trí Thanh là con gái, cậu hẳn là người vợ trong mơ của mọi thằng đàn ông. Chăm chỉ việc nhà nè, nấu ăn ngon nè, quan tâm người xung quanh và còn rất chu đáo tỉ mỉ, chỉ có điều nhược điểm lớn nhất cũng vẫn là giới tính, là vì cậu là con trai và cũng là vì cậu là em họ của hắn. Hắn lắc lắc đầu để tống đi bớt mớ suy nghĩ không đâu vào đâu, ngẩn lên nói:

– Nhiều nhất anh chỉ có thể cho chú mày hai tháng để ở, hai tháng sau bạn gái anh tốt nghiệp, cổ sẽ dọn qua đây.

Ánh mắt Trí Thanh hơi trầm xuống nhưng rất nhanh cậu lấy lại dáng vẻ vui tươi không việc gì nói:

– Vậy là anh đồng ý ha! Hai tháng cũng được, em cần tìm công việc mới cái đã.

– Ừ! Hai tháng thôi đấy, trong thời gian này thì chú mày cứ đi tìm việc, rãnh rỗi thì dọn dẹp nhà giúp anh.

– Ùm, em biết rồi.

– Còn nữa, mai làm cá chiên xù đi, lâu rồi anh mày không được ăn, nhớ vị của nó quá!

Trí Thanh gắp một miếng rau luộc bỏ vào chén cho người đối diện, tươi cười nói:

– Em biết rồi!

Tối đó chỗ ngủ trở thành một vấn đề. Phòng của Bạch Phong tuy rộng rãi nhưng đã bỏ khá lâu, chăn gối lại không có ai giặc nên toàn bụi và ẩm mốc, vả lại dù sao đó cũng là phòng của người đã khuất nên Trí Thanh cảm thấy âm khí có chút nặng nề. Đêm qua say bít bùng mới miễn cưỡng mà ngủ, nhưng đêm nay vừa bước vào trong nhìn bức ảnh tươi cười roi rói của Bạch Phong, Trí Thanh đã vội chạy ra ngoài kéo tay Bạch Minh qua nói nhỏ:

– Anh ơi, em không dám ngủ trong phòng anh Phong đâu.

Bạch Minh hơi khó chịu.

– Không dám cái gì không dám? Anh vả cho chú mày bay màu bây giờ!! Mộ nó phủ rêu xanh rồi, nó ăn thịt ăn cá chú mày à?

– Không phải…tại hôm nay em quên mang chăn mền đi giặc, trên đó toàn bụi với mùi gián thôi, hôm nay anh cho em qua phòng ngủ ké đi, ngày mai em đem đồ đi giặc rồi qua đây ngủ.

Thấy vẻ mặt năn nỉ tội nghiệp không giống như đang giả vờ của Trí Thanh, cuối cùng Bạch Minh cũng xiu lòng đồng ý.

– Chậc! Vậy qua ngủ chung anh tối nay chứ biết sao giờ?!

Trí Thanh hí hửng.

Sau khi tắm rửa, Trí Thanh bước ra ngoài. Dáng người cậu không phải thấp cũng không quá gầy, chí ít cậu cao 1m75 nhưng khi mặc bộ đồ ngủ của Bạch Minh lại giống như đang bơi trong đó. Lại nói một điều, Bạch Minh là cái tên chỉ được cái lớn xác chứ tâm hồn thì ấu trĩ thôi rồi, hầu như bộ đồ ngủ nào của hắn cũng đều in hình chó mèo chim chóc, trái cây, hoa quả, xanh đỏ tím vàng nhìn vừa diêm dúa vừa trẻ con không chịu nổi. Trí Thanh thở dài xắn tay áo lên, biết sao được, đồ đạc của cậu vẫn còn để ở chỗ bạn trai cũ nên phải chịu thôi.

Trí Thanh nằm trên giường có lúc cậu len lén ngửi mùi hương trên gối, đó là mùi tóc của Bạch Minh, cậu úp mặt vui vẻ cười mãi không ngừng được. Chờ đến hơn mười một giờ vẫn chưa thấy Bạch Minh trở về phòng, Trí Thanh len lén đi ra ngoài, cậu chợt nhìn thấy hắn đang ngồi trước gương mà tự họa.

Bạch Minh rất thường tự họa, hắn vẽ chính bản thân mình nhưng hiếm khi vẽ ra khuôn mặt. Bức tranh tự họa hoàn chỉnh nhất của hắn nhiều nhất chỉ là vẽ xong đôi mắt, một đôi mắt hồ li vô hồn, trống rỗng, hắn chưa bao giờ vẽ những chi tiết còn lại trên gương mặt mình mặc dù hắn thì rất đẹp trai, sóng mũi cao thẳng rất “tây”, môi cũng đẹp. Trí Thanh từng dám chắc nếu như Bạch Minh chịu cạo râu thường xuyên, bớt ăn mặc xuề xòa thì hắn là kiểu đàn ông rất được lòng phụ nữ.

Bấy giờ hắn đang vẽ chính mình nhưng đương nhiên không vẽ khuôn mặt, cuối cùng hắn dùng mực đen tô nghuệch ngoạc lên bức tranh có gương mặt không ngũ quan của mình, bức tranh trở thành hình vẽ kinh dị mà Trí Thanh không muốn nhìn lâu, nhưng cậu vẫn ở đó, đứng từ xa ngắm nhìn vẻ đăm chiêu mà cuốn hút vô cùng của Bạch Minh.
 
Cần đầy đủ thông tin!

Ở đây bạn chỉ có thể xem được nội dung tối giản. Vào CallBoy VN để xem thêm các thông tin ẩn nếu bạn cần. Xem bản đầy đủ