Truyện Đừng Có Gọi Tui Là Otaku. Chỉ Hơi Hơi Thế Thôi

A

adminhuy

#1
Content2:

Thư viện trường ———-

“Tụi bây không học bài đi! Tuần sau kiểm tra rồi. Ông Liêm khó lắm á!” _ Thằng tú lên tiếng

“Khó thì khó chứ môn ổng tao chịu chết, éo hiểu mẹ gì đâu.” Thằng Phong chán chường quăng cuốn tập vô mặt thằng Tú_“Trời đã sinh ra môn toán thì thôi mắc gì còn sinh ra ổng.”

“Do mày có chịu động não bao giờ đâu. Khó dễ gì chả như nhau.” _ Thằng Tuấn Anh vừa lật tập ghi chép vừa nhẩm phép tính

“Thôi thôi học sinh giỏi nói gì chả được, nhỉ Lâm?” _ Phong nó đẩy tay qua thằng Lâm đang ngủ khò kế bên

“Thật là….” Thằng Tú lầm bầm “Còn Phúc … À mà thôi chắc cũng vậy. Haizzz”

“Hả?” Nó dời mắt ra khỏi cuốn truyện tranh “Cuối tuần ở nhà học. Vội vàng làm cái gì. Nay mới thứ 5.”

“Thì tao nói vậy thôi…” Nói xong Tú cắm đầu vô bài vở tiếp

“Ê hay lát học xong nguyên đám đi ăn tối luôn đi. Tao biết chỗ này bán bò nướng ngon lắm.”

“Ủa mày rủ đi ăn tối hay là mày rủ đi nhậu?” Thằng Tuấn Anh nhíu mày chen vào

“Thì cả hai mà. Lâu rồi tao chưa đụng vào tí nào hehe…” Thằng Phong cười cười rồi nắm đầu thằng Lâm dậy “Đi nha. Ok”

“Tao không uống được đâu.” Nó lật sang trang tiếp theo chẹp lưỡi “Cần người phá mồi thì tao đi. Còn thằng Tú chắc không đi được đâu nhỉ?”

“Uh má tao toàn bắt tao đi học xong phải về liền…Xin lỗi nha!”

“Vậy 4 đứa đi thôi. Khỏi lo Tú mai tao sẽ mua bò nướng lên cho mày ăn.” Thằng Phong hí hửng

“Ủa mày cũng đi hả Tuấn Anh?” Nó ngó qua thằng Tuấn Anh

“Ừ!”

“Lâu lâu nên thoải mái xíu đi Tuấn Anh. Mày cứ vậy hoài hèn gì vẫn ế.” _ Nó nói tiếp

“Ế gì nổi Phúc? Mày không biết thằng Tuấn Anh nó có cả 1 fanclub do mấy đứa con gái lớp dưới lập à?” Thằng Tú lại chêm vào “Vừa học giỏi, body chuẩn, cao ráo, lại đẹp trai lạnh lùng ngầu lòi… Cả một dàn sẵn sàng giao tấm thân của mình cho nó ấy.”

“Mà có ai quen được với nó lâu đâu. Mới đây còn mới đá con nhỏ hot girl lớp 10A5 làm con nhỏ khóc cả buổi trời.” Nó thở dài liếc qua

“Mới tỏ tình thôi. Vả lại tao không thích thể loại con gái như vậy. Mít ướt sến sủa, hở tí là khóc um lên.¬” Thằng Tuấn Anh chẹp lưỡi nói

“Ê mày! Không cần thì giới thiệu tao vài đứa đi hihi!” Thằng Phong chen vào thì bị nó quạt cho quyển truyện vào mặt

“Bớt nói lại đi. Tan học ra kia nói tiếp.” Thằng Tuấn Anh lên tiếng

Kết thúc giờ học, nó và đám bạn lại lót tót ra về. Lúc đi qua sân vận đồng trường nó có liếc qua… Hmmmm không thấy ông thần đó. Chẹp nghĩ bụng sao lại nghĩ về ông thần đó. Lắc đầu mấy cái, nó thở dài rồi lết theo đám bạn của nó ra khỏi trường.

Quán ăn tụi nó đến nằm ở gần trường thôi, cỡ 10’ đi xe đạp. Quán này tuy nhỏ nhưng cũng được cái sạch sẽ và cũng khá nhộn nhịp. Nhìn quanh mới để ý toàn học sinh trường nó và mấy trường lân cận nữa.

“Chào cô! Nay con dẫn bạn con tới nè” _ Thằng Phong lên tiếng chào, mặt cười tươi. Bà cô đang dở tay làm đồ ăn cũng ngước lên nhìn nó cười tươi

“Ôi chao quý hoá quá. Mấy đứa vào đi.”

“Dạ!” _ Cả 4 đứa đồng thanh



“Nè! Ăn gì kêu đi.”, Phong nó vác tới 2 cái menu cho tụi nó

“Ủa mày con chủ quán hả mà tỉnh vậy?” ,nó vớ 1 cái menu rồi chưng hửng nói

“Nó nhậu đây riết thành khách quen rồi. Cho tao đĩa bò nướng phô mai, 1 đĩa cơm chiên dương châu, 2 chai bia.” ,thằng Lâm chẹp lưỡi order

“Tao thì giống thằng Lâm, nhưng lấy tao 1 chai bia thôi.” _ Tuấn Anh trả lại cái menu cho nó “Mày ăn gì kêu đi?”

“Quán nhỏ mà thực đơn phong phú ghê.” Nó lướt lướt một lúc nữa, “Cho tao đĩa nui chiên trứng với đĩa bò nướng phô mai. À thêm chai sting nữa. Xong.”

“Nữa hả?” Phong chán chường nhìn nó

‘Nữa cái búa. Tao thích uống gì kệ tao.”

“Xì…” Thằng Phong lấy tờ order chạy ra ngoài để kêu món. 3 đứa ngồi lại tán dóc vài thứ về chuyện giáo viên trong lớp nó. Nào là bà cô này kinh dị như thế nào, ông thầy kia khó ra sao … bla bla. Cho tới khi thằng Phong quay trở lại

“Tao đi toilet cái. WC nằm đâu vậy?” Nó đứng dậy hỏi thằng Phong

“Đi thẳng vô trong quẹo phải.”

“Ok.”

Xử lý xong nỗi buồn nó đi rửa tay, đang với tay lấy khăn giấy thì chợt nghe bên ngoài khá ồn ào. Chắc là có một nhóm khách khác vừa tới.

“Ô mấy đứa lại tới ăn à. Vào! Vào đi!”

“Cho tụi con phần như mọi khi nhé!”

“Hôm nay tới bến nghe chưa Nguyên. Nhờ mày mà mới thắng được cái tụi trường X chảnh chó đó đấy.”

“Do hên thôi. Tụi nó cũng chơi giỏi mà. Cũng nhờ 1 phần tụi mày chuyền đẹp nữa mà.”

“Sao cũng được. Nay phải quắc cần câu mới được về.”

Nó lau tay xong liệng mớ khăn giấy vào thùng rác vừa nghĩ “Mấy người có thể nhỏ giọng tí được không? Giọng éo gì ngoài đó nói trong này vẫn nghe được!?”

“Ủa mà NGUYÊN à? Tên nghe giống ông thần cao 1m8 kia vậy?”

“Tao đi toilet một chút.” _Giọng nói ngoài kia vang lên làm nó giật nảy mình

“Đệt cái giọng nghe cũng quen nữa. Không lẽ là ổng thiệt hả chời?!” Nó cần phải ra khỏi chỗ này ngay lập tức. Nghĩ là làm nó liền phóng tới cửa. Ai dè đâu cửa bất ngờ mở ra đúng lúc nó bước tới. Và thế là… Uhm chắc ai cũng đoán ra rồi

Nó bị cửa đập ngay vào đầu ngã bật ngửa ra sàn, người kia nhận ra liền ngồi xuống để đỡ nó dậy.

“Xin lỗi! Cậu có sao không vậy?”

“Anh thử bị cái cửa đập vào mặt xem coi có sao không?”

“Ủa lại là nhóc à? Xem ra mình có duyên đấy nhỉ?” _ Anh vừa cười vừa nắm tay nó kéo dậy

“Duyên cái búa!” _Nó lấy hai tay xoa xoa trán, đau hơn nó tưởng

“Đưa anh xem nào!” _Hắn đưa tay lên tính sờ lên trán nó. Nó hoảng hồn lùi ra sau nhưng lại bị tay anh nắm lại

“Chắc nãy đụng trúng cạnh cửa. Bị trầy rồi nè!”

“Chắc tại tui quá!”

“Rồi rồi anh xin lỗi được chưa?” _ Anh vừa cười vừa loay hoay trong balo móc ra một miếng băng dán y tế với chai cồn 70 độ. “Đứng yên để anh dán cho!”

“…”

Lúc này, nó thắc mắc tại sao mình lại đứng im cho hắn tự do vuốt trán nó, vén tóc nó lên rồi dán miếng băng dính của anh lên trán nó. Nó chỉ biết cắm mặt vào khuôn ngực của hắn thôi. Đừng có nghĩ gì bậy bạ, do nó ngại cộng với hắn cao hơn nó 1 cái đầu lận. Nó có thể ngửi thấy mùi cơ thể anh ở khoảng cách này. Mùi Romano cộng thêm mùi cơ thể nam tính của anh làm nó chín hết cả mặt. Tới lúc anh nhỏ mấy giọt cồn lên trán nó mới hết hồn tỉnh mộng vì thấy hơi đau.

“Đm ông dán lẹ dùm cái. Hai thằng con trai xáp xáp nhau trong cái toilet này ông thấy có bình thường hông?! Lỡ có ai vô thì sao” nó thầm nghĩ nhưng không dám nói

“Rồi đó! Đẹp trai như xưa ha!”

“Cảm ơn! Mà lúc nào ông cũng có mấy thứ đó à?” nó nhìn vào chai cồn trong tay hắn

“Uh! Tụi anh chơi bóng rổ xây xát, bị thương là chuyện thường mà. Nên lúc nào cũng phải thủ sẵn mấy thứ này trong balo.” Vừa nói hắn vừa cất chai cồn vào balo.

“Ông hay ăn ở quán này lắm à?”

“À không thỉnh thoảng thôi. Tụi bạn anh mới thường chứ anh có liên hoan hay gì thì mới đi. Anh không thích ăn nhậu. Còn nhóc?”

“Mới đi lần đầu.”

“Tốt. Đừng có uống bia đấy!”

“Tui không có uống được mà cũng chả muốn uống. Xì! Thôi tui đi ra trước.”

“Uh chứ không lẽ đứng đây chờ anh mày đi vệ sinh?”

“ĐỒ ĐIÊN!!!”

“Ủa Phúc mày làm gì trong toilet mà lâu vậy?” thằng Phong lên tiếng hỏi trong khi đang mở mấy chai bia

“Mặt mày đỏ ửng kìa? Đã uống ly nào đâu mà vậy?” thằng Lâm cũng thêm vào, tay gắp lấy miếng bò

“Đầu mày bị sao thế kia?” thằng Tuấn Anh cũng hỏi theo

“À bị đập đầu vào cửa thôi Không sao đâu!”

“Ủa vậy hả? Rồi cái cửa có bị gãy ở đâu không? =))” thằng Phong cười lớn trêu nó nhưng bị nó táng cho 1 phát vào đầu

“Lo ăn cho cái miệng mày bớt rãnh đi!”

Thằng Tú với Lâm bụm miệng cười, thằng Tuấn Anh thở dài rồi cầm chén đũa đưa cho nó. “Thôi ăn đi!”

Nó gắp 1 miếng bò cho vào miệng ăn chung với cơm chiên. Đúng lúc hắn đi qua cười với nó 1 phát toả nắng làm nó suýt nghẹn.

Thế là đám tụi nó vừa ăn vừa tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện học hành, mấy con hot girl trong trường cho tới mấy chuyện tế nhị 18+ như ngày thủ dâm mấy lần, thể loại phim heo ưa thích, … Mà chuyện đó thì chỉ có thằng Lâm và Phong ngồi nói, nó thì ngồi vừa ăn vừa chửi thầm bố mấy thằng biến thái, thằng Tuấn Anh thì chỉ cười nhẹ nhưng lâu lâu vẫn chêm vào vài câu. Thi thoảng nó vẫn ngó qua bàn của hắn. Thấy hắn cười nói với tụi bạn cũng hẳn say không kém gì bên này

“Ê Phúc! Nghe nói mày cũng xem nhiều lắm phải không? Kiểu mấy truyện tranh 18+ của Nhật Bản đó?” giờ thằng Phong bắt đầu đá sang nó

“Không tao xem vừa đủ thôi. Xem nhiều hại não vl.”

“Thế chỉ tao vài bộ xem. Bộ nào mày thấy hay nhất á.”

“Sợ mày nuốt không nổi đâu.” Nó cười khinh thằng Phong một cái “Lát về tao gửi cho! Má đang ăn mà nói mấy chuyện đó tụi bây ăn thấy ngon hơn à.”

“Đổi thì đổi. Tụi bây muốn nghe truyện ma không? Trong trường mình luôn.” Thằng Phong lại nhanh nhảu hứng thú nói

“Truyện mày viết à?” Nó vừa nhai miếng bò vừa nhìn thằng Phong với vẻ chẳng tin tưởng được cho lắm

“Cứ im lặng mà nghe đi. Xích cái đầu lại đây.” Mặt thằng Phong nghiêm lại, giọng bắt đầu trầm và nhỏ hơn. Tui nó cũng ghé sát đầu lại. thế là nó bắt đầu câu truyện của nó.

“Chuyện này xảy ra ở trường mình mới khoảng 2 năm về trước thôi. Lúc đó có một học sinh nữ được báo là không về nhà sau giờ học. Bạn bè của nhỏ đó cũng bảo là đã thấy nhỏ đó rời khỏi trường lúc tan học. Tìm mọi cách liên lạc cũng đều vô ích.”

“Hmmm… Họ cũng có tổ chức tìm kiếm chứ?” Nó gắp 1 miếng bò bỏ vào miệng. Hứng thú hẳn lên

“Do thời gian mất tích chưa đủ lâu để tổ chức tìm kiếm. Vả lại hôm đó hình như trời mưa rất to thì phải nên họ quyết định dời sang hôm sau.”

“Chắc là qua nhà bạn chơi hay gì ấy mà. Điện thoại bị hư do thấm nước chả hạn…” thằng Lâm xen vô suy luận

“Và sáng hôm sau. Ngay gần giữa sân trường, ông bảo vệ già đã tìm thấy nhỏ đó…” Phong cuối gầm mặt xuống, giọng trầm lại thấy rõ

“Trời má làm tưởng truyện gì hay lắm. Chuyện mày dở ẹc à Phong!” thằng Lâm chề môi, xua tay tỏ vẻ thất vọng

“Nhưng là trong bộ dạng nằm dưới vũng máu hoà chung với nước mưa. ”

Cả đám giật mình. Thằng Lâm thì ngơ ngác như còn tưởng thằng Phong đang nói đùa, thằng Tuấn Anh mặt thì hơi nghiêm lại cùng với chút tò mò. Nó thì vẫn chăm chú lắng nghe

“Mắt nhỏ đó trợn ngược lên, mặt trắng dã, máu thấm đỏ cả bộ đồng phục luôn. Nghe bảo là chết do ngã vỡ đầu.”

“Tự tử à?” nó lên tiếng

“Cảnh sát không cho là vậy. Tao cũng chả biết tại sao nữa. Nhưng kì ở chỗ là ông bảo vệ khai rằng là ổng đã kiểm tra các phòng học, cửa nẻo rất kĩ, check cả camera hang lang cũng không thấy có ai đột nhập vào cả. Nhưng có một điều hơi lạ thì phải.”

“Điều gì?” Nó quăng hết cả đũa xuống nhướn mặt về phía thằng Phong, 2 mắt sáng rực lên thể hiện rõ tính tò mò. À vì nó fan Conan mà, cực kì thích mấy thể loại truyện trinh thám kinh dị

“Hình như là trong vài cái camera đều có xuất hiện 1 luồn ánh sáng lạ ở phía trên.”

“Đừng bảo là ufo nhé haha!!” Thằng Lâm phì cười

“Nhưng như vậy thì cũng chỉ là 1 vụ chết người đơn thuần thôi. Có dính dáng gì tới ma cỏ đâu.” Tuấn Anh bây giờ mới lên tiếng

“Vấn đề là sau vụ đó, có 1 vài học sinh ở lại học thêm tối thấy có ánh sáng lờ mờ ở cầu thang dẫn lên sân thượng. Nghe đâu đó chính là hồn ma của cô học sinh tội nghiệp đó vẫn còn vương vấn điều gì nơi trần thế này nên chưa thể siêu thoát được… Rồi tới một ngày, có một học sinh ngước nhìn lên cầu thang chỗ đó …

“…”

“HÙUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU!!!”

Bất ngờ Phong hoét toán lên làm cả đám giật cả mình. Còn thằng Phong thì nằm lăn ra cười nắc nẻ. Cả đám nhận ra mình đã bị lừa nên xúm vô dọng chai bia uống dở vào họng thằng vừa trêu đùa tụi nó. Còn nó thì ngồi suy nghĩ vẩn vơ về câu chuyện của thằng Phong vừa kể, nửa nghi hoặc nửa lại tò mò. Nó muốn biết xem tại sao cô gái đó lại chết hay đây chỉ là một vụ tự tử đơn thuần, hoặc là do thằng Phong kia bịa chuyện để trêu mọi người. Thằng đó là chúa giỡn nhây mà. Trong lúc suy nghĩ nó vô tình đánh mắt qua bàn của ông anh bên đội bóng rổ. Thấy bên đó vẫn còn trò chuyện rôm rả lắm, nó mới nhìn thử đồng hồ. MÁ !!! GẦN 8 giờ tối rồi. Nó hết hồn không nghĩ lại trễ tới vậy. Đành quay sang lũ bạn xin phép lui trước khi vào toilet rửa mặt.

Lúc đi ra nó lại đụng phải hắn. Ổng lại nhìn nó cười

……… Dắt nhau ra ngoài đường

“Sao ông về sớm vậy??” Nó chưng hửng hỏi

“Anh về tập tạ nữa.”

“Giờ này cũng còn phòng gym mở à?”

“Không anh tập ở nhà thôi. Tập nhẹ à, hít đất, gập bụng, đu xà…”

“Nhà ông có xà?”

“Anh tự lắp.”

“Ồ!” _ Nó ra vẻ ngạc nhiên rồi ngó sơ qua thân hình của hắn _ “Hi vọng lúc anh căng thẳng …. xà nhà anh… sẽ không gãy. =))))))))”

Hắn cốc đầu nó. “Ý mày kêu anh mập à?!”

“Đó là do ông tự nói à. Nói chơi chứ nhìn tướng cũng to vậy chắc tập cũng lâu rồi ha?”

“Mới hồi lớp 10 thôi.”

“Ông sống với gia đình hả?”

“À… anh ở một mình.”

“Wow… Vậy là mình anh lo hết luôn hả từ nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp…?”

“Uhm… Cũng không có gì nhiều đâu. Chỗ anh sống cũng nhỏ, quần áo anh cũng không có nhiều, có máy giặt nữa mà.”

“Thế à. Vậy là tui với ông cũng hơi giống nhau rồi.”

“Nhóc cũng ở một mình?”

“Cũng không hẳn. Bố tui hay đi du ngoạn thế giới 1-2 năm mới trở về được 1 lần, còn mẹ tui thì vì công việc cũng hay vắng nhà 1-2 tuần, có khi là cả tháng nên hoạ hoằn lắm vẫn phải tự lo hết mọi thứ. Mà thôi tui cũng quen rồi.”

“Vậy em với anh hợp nhau phết đấy hahaha.” _ Hắn kéo nó ngã vào vai, đập vào mũi nó lại là cái mùi hương nam tính của hắn làm nó hơi lúng túng.

“Thôi thôi được rồi. Ông về đi không lại trễ.”

“Rồi ok nhóc cũng về sớm đi.” _Nói xong hắn leo lên chiếc xe máy của hắn, đang đội mũ bảo hiểm thì nó lại chặn lại

“Đợi tí canh cái xe đạp giùm tui đi vô kia tí.” _ Nó nói xong dựng nhanh chiếc xe đạp của nó rồi phóng tới một cửa hang tiện lợi gần đó. Hắn nhìn nó không khỏi khó hiểu

…Nó chìa ra cho hắn 1 trái chuối Dole

“Gì đây?”

“Chuối chứ gì. Coi như là … uhm cảm ơn về miếng băng y tế.”

“Cái đó do lỗi anh mà có gì đâu mà phải…”

Chưa kịp nói hết câu nó dúi trái chuối vô tay hắn xong phóng lên xe dọt lẹ luôn. Thế là hắn cũng đành phải nhận.

8:34 PM … Nhà nó

“Xin lỗi mẹ con về muộn tí. Nay mấy bạn rủ con đi ăn…”

….

“Cửa khoá ngoài…”

“Lại nữa rồi… Hời~”

Nó đi vào phòng ăn, bữa tối đã dọn sẵn trên bàn kèm với 1 tờ giấy và 1 phong thư

“Phúc thân yêu, công việc phát sinh đột xuất nên lần này mẹ sẽ vắng nhà khoảng 2 tháng. Trên bàn là tiền học phí, sinh hoạt. Đồ ăn mẹ cũng chuẩn bị trong tủ lạnh hết rồi. Nếu bố có về hay có chuyện gì quan trọng thì gọi điện báo cho mẹ biết nhé. Yêu con.”

“… Thôi kệ!”

À chuyện này thường hay xảy ra lắm nên riết nó cũng quen rồi chứ chả có biểu hiện tự kỉ hay gì đâu

Nó vất mảnh giấy xuống bàn rồi lấy đồ đi tắm rửa. Miếng băng keo nó gỡ ra rồi để trên bàn học luôn. Ăn cơm xong nó lên mạng tìm kiếm thông tin về vụ án lúc nãy thằng Phong kể. Khá là kì lạ rằng nó hầu như chả thấy gì cả. Nó suy nghĩ không lẽ thằng Phong bịa chuyện ra để khè mình nhỉ? Loay hoay suy nghĩ 1 hồi nó quyết định chơi game xong rồi vác đít đi ngủ

Nói là ngủ vậy thôi chứ nó vẫn mãi tơ tưởng về cái cảnh tượng một cậu con trai cao 1m8 to con nào đó áp sát nó dán miếng băng lên trán nó. Đập đầu vào gối cả chục cái mệt lả người nó mới thiếp đi được…

Cùng lúc đó, ở 1 khu chung cư…

“Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không trở về.”



“Nếu có thể, ông ta cứ tới tận đây bắt tôi về. Cứ nói với ông ta như vậy.”



“Tôi vẫn khoẻ. Thôi tôi cúp máy đây. Anh cũng bảo trọng.”

Tít…

Trong bóng đem, dáng của một người con trai được ánh trăng chiếu rọi vào lộ ra những cơ thịt săn chắc đẫm mồ hôi.

Anh thở dài rồi lại tiếp tục chống đẩy tới gần nửa đêm.
 
Cần đầy đủ thông tin!

Ở đây bạn chỉ có thể xem được nội dung tối giản. Vào CallBoy VN để xem thêm các thông tin ẩn nếu bạn cần. Xem bản đầy đủ