A
adminhuy
Như thường lệ. Cứ tầm 6 giờ sáng là anh Vinh mở cửa tiệm. Đó là một tiệm sửa chữa xe gắng máy và xe tay ga ở trên một con đường cách quán Dì 7 ko xa. Tối qua anh Lâm ngủ lại đây. Sáng nay anh cũng dậy sớm theo bạn , cũng phụ đẩy tủ phụ tùng, bưng đồ nghề giúp anh Vinh. Rồi anh ngồi trên cái võng đc mắc cập hông tủ phụ tùng . Anh Lâm rút 1 điếu ba số ra đốt hút, ngã lưng xuống võng nằm coi tiệm, trên tay kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảnh anh lại đưa lên môi hút
Tiệm mở chẳng bao lâu thì có một nữ sinh trong tà áo trắng, đẩy bộ, dẫn chiếc Wave alpha ghé vào tiệm Vì là cũng có tay nghề như anh Vinh nên anh Lâm xông xáo tót xuống võng . Anh Lâm dúi điếu thuốc tắt ngúm vào cái gạt tàn vì nó cũng cạn dần tới phần đầu lọc. Anh Lâm bước ra hỏi
— Xe bị gì vậy em
Cô bé nữ sinh trong trắng. Với tà áo dài thướt ta, chất giọng Cần Thơ trong trẽo
— Hổng biết sao mà đề đạp gì cũng ko nổ anh ơi
Anh Lâm nghe thế bèn vịnh lấy chiếc xe, gài chống giữa rồi bắt đầu kiểm tra. Đúng là đề ko nổ thiệt. Mặc dù khi bấm nó vẫn còn kêu è è rất yếu. Nghi ngờ hết bình nên Anh chuyển sang đạp. Kỳ thực nó vẫn ko nổ. Anh Lâm ngẩng đầu lên kiểm tra kim báo mức xăng rồi sau đó là van khóa xăng. Thấy ko có gì nên anh rút dây bu ri ra để thử độ đánh lửa. Đạp máy vài cái. Anh Lâm thấy tia lửa bu ri vẫn phóng ra bình thường
Cô bé sợ trể giờ đến trường nên hỏi
— Xe em bị gì vậy anh?
— Anh chưa tìm ra …phải mở bung máy thôi em à…có thể đã cháy IC
— Vậy lâu ko anh?
— Nữa tiếng em
Cô bé nghe thế tỏ vẻ lo lắng
— Chết rồi!!!!trễ giờ học mất
Anh Lâm lấy làm cảm thông, dòm dáng con bé từ đầu đến chân. Coi bộ ko những xinh gái mà dáng cũng thon thả gớm. Chiếc áo dài duyên dáng đưa vòng 1 của con bé nổi lên trông rõ ngồn ngột. Anh Lâm bấm bụng ” dú này chắc bóp đã lắm đây” . Rồi anh Lâm chớp ngay cái cơ hội làm quen. Anh nói
— Vậy em gửi xe ở đây anh làm cho…bây giờ anh đưa em tới trường
— Ngại lắm anh ơi
— Có sao đâu, để anh chở em tới trường cho…khách hàng là thượng đế mừ. Anh Lâm khì cười
Thoạt đầu con bé còn dè dặt e ngại, vì chưa tin tưởng giao xe cho người lạ lắm. Nhưng rồi con bé nghĩ cái tiệm này cũng mở lâu năm rồi, gửi xe ở đây chiều về lấy cũng ko sao. Chủ tiệm nhã nhặn nói năng lịch sự, lại còn có ngoại hình dễ gây cảm tình nữa chứ. Thấy anh Lâm tỏ ý quá chân thành nên con bé đồng ý.
Đoạn con bé thận trọng vén tà áo dài rồi ngồi lên yên xe Exciter cho anh Lâm chở. Con bé mới mẻ , lại là con nhà lành nên rất ý tứ, nếu ko muốn nói là chết nhát. Thật ra con bé cũng đang rất muốn vịnh vào vai anh Lâm. Có 1 sự thật ko thể chối bỏ là chỉ khi vịnh víu vào 1 người con trai , những cô gái mới thấy an toàn hơn khi phải ngồi 1 bên trên xe mà chỉ 1 tay chỉ vịnh víu vào yên , trong khi tay còn lại cứ khư khư túm lấy tà áo dài , ko khéo người ta lại đánh giá là nữ sinh bung lụa trên xe. Anh Lâm chở đc gái tơ như ăn mày rớ phải xôi gấc, điều khiển tay láy mà cười mủm mỉm. Mặc dù cố dấu dím nhưng thành thật mà nói thì những người con trai sành đụ điều có chung 1 sở thích là rất khoái trá khi phá trinh , hoặc chí ít là cũng khoái đụ những em nữ sinh đằm thắm dịu dàng, ko sành sỏi đàn ông như em nữ sinh đây
Anh Lâm xoay nhẹ mặt nói
— Anh tên Lâm…còn em
— Dạ em tên Loan
— Loan học lớp mấy rồi
— Dạ…lớp 10
— Vậy là em 16 tuổi rồi hen
— Dạ
Cô bé e thẹng 1 lúc thì mới chủ động cho anh Lâm 1 câu hỏi đáp lại
— Anh Lâm bao nhiêu tuổi dạ?
— Em đoán coi. Anh Lâm khì cười
— Chắc 20 mươi mấy rồi heng?
Con bé trả lời cũng thật đáo để. Nhìn mặt anh Lâm tuy là trẻ trung chứ nói là tuổi tin thì cũng thật là khó tin. Còn nói U30 thì thú thật là quá lố. Đúng là tuổi của anh Lâm tầm con bé nói thật. Anh nhoẽn cười và hỏi lại , tưởng chừng như buâng quơ
— Là 20 mấy ta?
— 25
— Sai
— 26
— Sai
Con bé nhíu môi ko đoán nữa. Anh Lâm mới tự khai luôn
— 25 tuổi 3 tháng 4 ngày
— Hư
Loan bật cười , đấm nhẹ lưng anh Lâm 1 cái, điều đó làm anh thấy vui. Vì đây là cái va chạm đầu tiên mà có khi Loan chỉ vô tình, nhưng đối với anh Lâm thì cảm nhận khác. Con đường thân thiết kéo Loan gần gũi hơn với mình chỉ còn là chuyện sớm muộn. Anh mường tượng tới cái lồn trinh nguyên mà khi anh cố ấn dô làm đứt thủng màn trinh sao nó phấn khích ghê gớm. Đột nhiên cặc anh nứng lên. Nhưng bàn tay Loan hãy còn lùi xa ở phía yên xe. Anh Lâm giở trò
— Loan ơi, vịnh vào hông anh đi
Đột nhiên mặt Loan đỏ bừng, e thẹng ko nói câu nào. Dĩ nhiên Loan sẽ ko vịnh vào anh rồi. Anh Lâm thấy thế nên chuyển sang đề tài khác để ko gây thẹng thùng cho gái tơ
— Tan trường em về bằng gì?
— Dạ…em định quá giang bạn
— Vậy để sửa xe xong anh tới đưa cho em ngay giờ tan trường luôn nha
— Dạ thôi….
— Sao lại thôi? Em sợ bạn trai thấy đúng hông?
— Đâu có bạn trai nào đâu. Giọng Loan thẹng thùng
Đoạn anh Lâm dừng xe trc cổng trường cho Loan bước xuống. Con bé e thẹng đến độ nói tiếng cảm ơn cũng ko dám nhìn vào mắt anh . Loan ôm cặp rồi chạy nhanh vào cổng. Anh Lâm nhìn theo lưng Loan mỉm cười. Anh bấm bụng ” Đúng là nữ sinh”
Anh Lâm gải gải càm, long mắt ngẫm nghỉ ” làm thế nào để đụ đc đây ta??????”
Đoạn anh gạt bỏ suy tư, bóp tay ammida rồi lên số chạy đi
Dì 7 đang nấu bún riêu cho khách thì đột nhiên Dì nghe tiếng nói vội vã của dì Tư bánh xèo
— Công an chị 7 ơi…công an chị 7 ơi…
Dì 7 cuống quính ngưng sắt thịt, gọi 2 đứa cháu khẩn cấp
— Ngọc Trinh, Phương Trinh…công an tới, công an tới….dọn bàn dô, dọn bàn dô
Mọi công việc trong phút chốc đều bị bỏ lửng hết. Phương Trinh và Ngọc Trinh xấn xồng xộc ra đường, đánh động cho khách cảm thông rồi lập sập chồng các ghế lại với nhau. Trông có vẽ bát nháo lạ lẫm nhưng kỳ thực chuyện này đối với quán ai thì còn lạ , chứ đối với quán Dì 7 lại là chuyện rất đổi bình thường. Mọi khi thấy bóng dáng của thanh tra giao thông hoặc công an thị trấn . Dì 7 đc đánh động từ xa. Sáng nay có vẽ vì ai cũng lo buôn bán lu xu bu nên sơ suất trong việc canh đường. Tới tai Dì 4 bánh xèo thì xe đặc cảnh cũng đã xích soát trước cửa quán Dì 7 rồi. Ngồi trên xe là anh Phong, trung úy phòng cảnh sát an ninh trật tự khu phố, anh đi cùng với hai thanh tra giao thông, mặt mũi thì chẳng còn xa lạ gì với mấy Dì cháu dì 7 nữa. Hai anh tót xuống xe, lấy gậy đặc cảnh khỏ lộc cộc xuống bàn , trong khi Ngọc Trinh và Phương Trinh đang rối rít dọn ghế. Hôm nay khách quá đông. Dì 7 sai 2 đứa cháu bàn biện bàn ghế dầy đặc ra đường. Xui cho Dì sáng nay nhằm kỳ thanh tra nghịch giờ lại ko đc đánh động sớm nên hầu như là chẳng dọn đc nhiều bàn ghế là bao. Mặc dù dì 7 cũng xông pha ra dọn dô
Anh Phong làm mặt khó, hỏi cắt cớ
— Sao dì 7? Đây là lần thứ mấy rồi? Hốt hết bàn ghế cho ký biên bản ,phạt hành chánh đc chưa?
Dì 7 vội vã xuống nước, cầm tay anh Phong , bất chấp tuổi tác , vì ai cũng biết dì 7 có sở thích gọi đàn ông bằng anh. Dì 7 năn nỉ như rót mật vào tai
— anh ơiiiii….tha cho em….hôm nay khách đông quá…nha anh
Anh Phong gầm gừ
— Đông thì đông chứ….lấn chiếm lòng đề đường rồi xe cộ người ta chạy làm sao?
Dì 7 ve vuốt bắp tay anh Phong, giọng ngọt nhựa
–anhhhhhhhhhhhh…..đi mà
Anh Phong gạt tay Dì 7 ra
— hông….phải lập biên bản mới chừa
Dì 7 lẽo nhẽo
— anhhhhhhh….ờiiiii……đừng mà
Thật ra trong lúc Dì 7 năn nỉ anh Phong thì hai anh thanh tra cũng gom hết bàn ghế để lên xe bán tải đặc cách rồi. Xe bán tải là một dạng xe mui trần chuyên dụng của lực lượng công an. Trc khi hốt đồ Dì 7 thì trên xe đã có mấy cái bàn ko biết của quán nào nữa. Dì 4 đánh động cho Dì 7 chậm quá. Một phần cũng tại hai đứa cháu tối ngày chỉ chú tâm đú đỡn với khách trai
Đoạn dì 7 năn nỉ quài mà lần này mật ngọt của Dì chẳng chết đc ruồi nên Dì đành buông xuôi. Thành thật mà nói thì phải cảm thông cho lực lượng công an, bắt bớ thì nghĩ là đáng ghét. Mấy ai nghĩ rằng nếu ko xử lý thì mọi người đua nhau lấn chiếm lòng đường, áp tắt các phương tiện lưu thông. Rồi người dân qua lại phả ảnh. Chưa kể các anh sẽ bị khiển trách nặng nề nếu chẳng may khu vực đó xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Kể ra thì anh Phong cũng đã du di cho Dì 7 vài lần rồi. Âu cũng là cái số của Dì , hôm nay là phải bị công an hốt
Phương Trinh sửa soạn trang phục, dọn dẹp lại gương mặt để chuẩn bị đi lên đồn công an mà theo dì 7 nói là nhan sắc của mình đã ko còn đủ sức để chiu dụ ” bướm ong” , giao cho Phương Trinh thì thích hợp hơn. Dì nói dú của mình ko còn căng tròn nữa, đàn ông bú bóp miếc thì cũng đã chảy xệ. Thật sự thì dì 7 đã già, vai lại thô kệch. Dì đứng bếp miếc cho nên gương mặt cũng hốc da, đen sạm do sức nóng của củi lửa. Tuy là nói ” người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” chứ thú thật, Dì 7 có dọn lại nhan sắc cũng ko kiêu sa hơn là bao. Kỳ này dì trông cậy vào phương trinh hết. Ngọc Trinh thì ở lại phụ dì tiếp bán cho xong cái ngày xúi quẫy với mớ bàn ghế ít ỏi còn lại. Có lẽ giờ này xe đặc cảnh cũng chở bàn ghế của Dì về tới đồn rồi cũng nên
Đoạn Phương Trinh trả tiền xe ôm rồi đi vào đồn công an. Từ ngoài cổng cô đã đc ưu ái dành cho 1 cái nhìn ngoáy đầu nghiêng ngã của một anh công an trực phòng chốt rồi. Có lẽ Phương Trinh xin xắn nổi bật với bộ váy màu xanh dương,ko dây, khoe bờ vai thon nhỏ với đôi đò bồng đảo nở nang trắng mướt như bông bưởi, cùng với đôi chân dài nỏn nà lêu khêu như người mẫu
Đoạn Phương Trinh bước vào phòng làm việc của anh Phong, bắt chéo chân khi ngồi vào cái ghế tiếp dân đối diện với anh. Anh Phong nhìn Phương Trinh ngỡ ngàng vô cùng. Anh bị hút hồn đến độ ngưng tay bút khi đang viết tờ biên bản. Thật ra Phương Trinh cháu dì 7 bún riêu thì anh ko có lạ lẫm. Có điều. Sao mà hôm nay cô ta bỗng nhiên lột xác, đẹp lộng lẫy ghê gớm . Phương Trinh dịu dàng nói
— Anh ơiiiiiii.. Cho dì em xin lại mấy bộ bàn ghế đi anh…..năn nỉ anh á
Đoạn nói xong Phương Trinh sờ vào cánh tay anh Phong khi anh đang đặt trên bàn. Cô ve vuốt , sờ nắn ở chỗ cơ bắp cơ nở nang của anh ,giọng ngọt kéo nhựa ra
— anhhhhhhh….đi mà
Phương Trinh lều lĩnh , rời khỏi ghế tiếp dân, di chuyển vào mé trong bàn , đứng bên cạnh anh Phong, cô bóp bóp cái vai, tiếp tục cái giọng mật ngọt chết ruồi đó
— nha anhhhhhhh…anh thương Dì cháu em đi
Để ý từ nảy giờ anh Phong cũng chịu ngọt. Thảo nào mắt cứ lom canh cửa để mặt cho Phương Trinh sờ nắn. Tuy nhiên anh Phong cũng ý thức đc chỗ làm việc sẽ bất chợt có người nên dù đang thích cũng sớm chấn chỉnh Phương Trinh
— đc rồi…em ra ngoài trc ngồi đi
— Vậy là anh hứa rồi đó nha
Phương Trinh yểu điệu trở lại ghế tiếp dân để ngồi. Anh Phong mát ruột nên cái cao có thường ngày của mình cũng biến mất tiêu. Anh xuống giọng
— Mai mốt bán buôn thì hạn chế lấn chiếm ra đường….ko xử lý thì bên trên chỉ trích….tội nghiệp anh dới
— Dạ
— Thôi lấy đồ về đi
Phương Trinh nhặt cái ví trên bàn rồi mừng rỡ xoay đi. Anh Phong bất ngờ kêu lại, làm cô chựng lại
— Nè…ko ký đc biên bản thì cũng viết số điện thoại vào chứ
— Dạ
Phương Trinh vui sướng quay vội lại viết số của mình vào tờ giấy. Cô chợt thấy khoái trá vì đc đàn ông ngõ lời. Trong khi đó , anh Phong tranh thủ địa đỡm thêm nữa ngấn cơ ngực lòi ra ngoài váy của cô. Anh hỏi nhỏ
— Ở dưới làm chưa?
— Dạ rồi anhhhhhh
— Ừhm. Anh Phong lấy làm hài lòng
Anh Lâm trở lại ngôi trường, bắt chống đứng xe , ngồi hàng giờ trước cổng trường để chờ đợi đc đón Loan . Mặc dù sáng nay con bé đã thoái thác khi anh đề nghị đc đón mình. Tới mạo muội như vậy ko biết Loan có đồng ý ko. Nghĩ . Tâm lý con gái cũng ngộ, có tín hiệu cho anh Lâm thấy Loan cũng thích mình đó, mắc cỡ thẹng thùng nhưng lại từ chối. Anh Lâm quyết định phải tán tĩnh cho bằng đc. Dù có phải trồng cây si hàng giờ trước cổng trường. Xe thì anh cũng đã sửa xong cho Loan, chỉ đợi con bé ra cổng rồi anh chở Loan về tiệm sửa xe của bạn mình lấy mà thôi. Anh Lâm hy vọng sẽ đón đợi đc Loan. Mặc dù sự xuất hiện của mình có phần hơi đơn phương tự muốn
Trường trung học phổ thông thị trấn Cái Vồn đang yên ả bên những hàng phượng vĩ. Bổng giộng lên một hồi trống làm xóa tan nổi lòng bồi hồi của anh Lâm. Hồi sáng anh thấy Loan ôm cặp chạy vào cái lớp ở cuối kế chân cầu thang. Bây giờ cứ theo đó mà canh chừng con bé ra mà thôi
Chẳng bao lâu sau tiếng trống trường. Từng dòng học sinh lũ lượt tuông ra cửa. Có người chạy vội vội vàng vàng. Song cũng có những người điềm đạm bước đi. Các Nữ sinh ôm cặp bước đi thướt tha trong tà áo dài.
Loan cũng bước đi thong thả ra sân trường. Đi bên cạnh Loan là thằng Tuấn lớp phó văn nghệ của lớp . Thằng Tuấn hỏi
— Bài kiễm tra Toán bà đc mấy điểm dậy bà Loan?
— 9 điễm
— Hú hồn. Thằng Tuấn tự sờ ngực mình
— Còn ông sao? Loan hỏi
— 3. Thằng Tuấn trả lời mà mặt buồn so
Thằng Tuấn tuy nhìn bề ngoài trông nó menly chứ thật ra nó là bóng. Nó nói chuyện ai cũng biết nó bóng. Đầu năm học lớp thấy nó có khăn khiếu múa hát nên bầu nó làm lớp phó văn nghệ. Kỳ thực, trong mấy tháng học qua , thằng Tuấn phát huy sở trường của mình rất tốt. Tính tình lại hoạt bát , hòa đồng nên Loan kết bạn khá thân với nó. Thằng Tuấn về nhà Loan chơi lần đầu là vào tuần trước. Lúc đó nó mượn cuốn sách giải của Loan. Lần đó nó gặp anh Phong, anh hai của Loan. Rồi nó thích anh ấy và ôm mộng tương tư anh Loan đến bây giờ. Nó biết buổi trưa anh Phong hay về ăn cơm nên thể nào cũng gặp anh ấy nên cứ muốn ghé nhà Loan chơi. Thằng Tuấn nói
— Lát tui chở bà đi lấy xe rồi tui ghé nhà bà chơi luôn nga
— Sao dạo này ông thích tới nhà tui chơi dữ dậy kìa?
Thằng Tuấn phì cười
— Tui là bạn thân của bà mà
— Phải hông đó? Hay là muốn gặp anh Hai của tui nói mẻ đi. Loan tỏ vẻ nghi ngờ
Thằng Tuấn cười hề hề. Nó ko nói ra nhưng biểu hiện của nó cũng khiến cho Loan nghĩ vậy. Vì kể từ ngày gặp anh Phong, thỉnh thoảng trong lớp, thằng Tuấn cứ hỏi thăm Loan về anh Phong . Nào là “anh hai bà có người yêu chưa, anh hai bà thích những cái gì?” Ôi thôi đủ thứ.
Loan nói
— Ông đừng có ôm mộng anh hai tui nhe, hổng có kết cục gì tốt đâu
— Sao dợ? Thằng Tuấn hỏi
— Ông là con trai mà….dô diên
Loan bước đi nhanh hơn, trong khi thằng Tuấn thì chùng bước . Rồi Loan nghoảnh đầu lại nói
— Tụi đợi ông trc cổng nha
— Ừa. Thằng Tuấn đáp
Loan đang hồn nhiên tiến ra cổng, thoáng thấy dáng anh Lâm thì cuống quính tìm chổ nấp. Con bé dấu mình sau 1 gốc phượng vĩ, né tránh những cảm xúc đầu đời. Loan có thinh thích anh Lâm . Con bé đang cảm thấy bối rối . Tuy vậy, con bé ko thoát khỏi tầm mắt anh. Bởi lẽ. Anh Lâm đã trông thấy Loan kể từ khi Loan bước chân ra cửa lớp
Đoạn anh Lâm bỏ xe, đi vội vào cổng. Anh nhoẽn miệng cười khi thấy tà áo dài tinh khôi thò ra bên gốc phượng. Loan tếu thật! Có trốn khỏi mắt anh Lâm đâu. Huống hồ ” dấu đầu lòi đuôi” cũng khiến người ta buồn cười.
Đoạn anh Lâm rón rén đi lén lút lại gần cây phượng vĩ, ngồi hập xuống rồi thò tay nắm lấy tà áo Loan bất ngờ . Con bé giật bẵn người hét lên
— Áaaaaaaaaaa
Anh Lâm vội đi bọc qua gốc phượng rồi nói
— Anh bắt đc rồi nghen
Loan cố dấu vẻ bối rối, ngoảnh mặt nói
— Tới đây chi dợ?
— Tới đón khách hàng
Loan ôm chặt chiếc cặp vào ngực, xoay vội bước đi
— Ai thèm làm khách hàng của anh?
Anh Lâm lửng thửng theo sau
— Thôi mà Loan….anh đợi cả tiếng đồng hồ rồi..chả tội nghiệp người ta tí nào
Loan nghe thế mỉm môi cười, vương chút thẹn thùng trên đôi má ửng hồng. Con bé cố bước vội để né tránh anh Lâm
Đoạn thằng Tuấn đã lấy xe trong bãi chạy ra, dừng lại ngay Loan rồi nói
— Lên xe bà Loan
Loan lấp lửng, liếc mắt nhìn anh Lâm đang đi tới. Đột nhiên Loan thay đổi
— Ông dề 1 mình đi
Thằng Tuấn lấy làm khó hiểu. Trong khi Loan xin quá giang mình từ lúc chưa tan trường. Loan còn dặn đi dặn lại là ra về nhớ chờ mà bổng nhiên bây giờ Loan nói thế. Thằng Tuấn nói
— Cái gì kỳ dợ?
Loan xô đẩy lưng thằng Tuấn
— Thôi mà ông về đi…tui có người chở dùm rồi
Thằng Tuấn sinh nghi, nó xoay mặt lại nhìn khi anh Lâm cũng đã bước gần đến. Thằng Tuấn nghiêng đầu nhìn Loan , chỉ 1 ngón tay vào Loan
— A…..bạn trai phở hôn? Dấu ngaaaa
Loan nạt mát
— Dề điiiiiiii
Thằng Tuấn hờn mát, nó chỉ chỏ Loan
— Bà nhớ nha…trọng sắc khinh bạn nha…tui méc anh Hai bà nha…..bà có bạn trai rồi nha
— Chết đi ..chết đi…chết đi….hứmmmmm
Loan nhấc cặp, quính lịch phịch vào lưng thằng Tuấn. Lúc này thằng Tuấn mới chịu rồ ga chạy đi
Đoạn Loan ôm cặp trước ngực, bước đi chậm rãi để chờ đợi anh Lâm chứ ko chạy vội , tránh anh như trước nữa. Điều đó phát đi 1 tín hiệu khả quang cho anh Lâm. Thật ra anh Lâm đã nghe hết những lời châm chọc của thằng Tuấn . Nói, anh nghĩ thằng Tuấn là cái gì khác của Loan thì còn đc, chứ bảo anh nghĩ thằng Tuấn là bạn trai của Loan thì cũng thật là khó tin. Trong khi anh đã nghe cái chất giọng lồ lộ ,treo tréo của nó thì ko thể là con trai đc. Huống hồ bồ bịt cũng chẳng ai cợt nhã nhau như thế. Anh Lâm có cái lý khi gạt bỏ suy nghĩ là Loan đã có bạn trai nên từ chối anh. Đây chỉ là tâm lý thông thường của tuổi mực tím khi va chạm cái buâng khuâng đầu đời mà thôi. Đối với ai á , thì còn khó hiểu. Chứ đối với 1 người sành đụ như anh Lâm thì tâm lý của Loan đã ko còn lạ lẫm gì nữa. Cặc anh từng phá thủng biết bao nhiêu cái màn trinh, ko hiếm những cô gái lúc đc anh đụ thì rên thống thiết, tàn cuộc vui sướng thì đột nhiên khóc ròng. Có cô thì chẳng biết bú cu. Anh dúi vào môi thì lẩy bẩy đầu hòng thoát ra. Mà có cô sau khi bú thử 1 lần thì trở nên thích thú. Nhằm cô thì gớm lợm tinh trùng, nhằm cô thì lại mê mẫn đòi uống. Còn đối với hạng gái trắc nết như Phương Trinh thì thôi. Anh đụ ko biết bao nhiêu đứa. Phương Trinh là trường hợp cô gái có cặc đầu tiên mà anh Lâm đã du di đụ luôn cho cô . Con gái thật là muôn vẻ đối với anh Lâm. Loan này ko biết dạng nào đây. Chẳng biết kỳ này anh Lâm có đụ đc Loan dễ dàng ko ? Hay lại nhọc nhằn tán tỉnh . Dù sao thì đối với anh , cái gì càng dễ ăn thì càng chóng ngán.
Chờ 2 nhịp chân bắt kịp nhau , anh Lâm xoay ngang nói
— Khách hàng đồng ý cho anh chở về rồi phải hông?
Loan như ôm chặt chiếc cặp táp hơn. Con bé cúi đầu, kề càm lên ngạnh cặp, e ấp nói
— Kêu bạn người ta dề rồi thây
Anh Lâm nhoẽn miệng cười vui sướng. Anh hỏi thế thôi chứ thật ra những gì diễn ra anh cũng đã nhìn thấy
Đoạn Loan túm tém tà áo rồi ngồi lên xe cho anh Lâm chở . Loan cầm chiếc cặp để lên đùi . Anh Lâm chìa tay nói
— Loan đưa cặp đây anh để ba ga trước cho
Loan bèn chuyền cặp cho anh Lâm, anh kẹp vào sườn ba ga rồi ngoảnh mặt về Loan nói
— Loan nè…nếu cảm thấy vịnh yên ko thoải mái thì vịnh vào hông anh nha…Loan bật ngữa rồi anh hổng biết làm sao bắt đền ớ
Giọng Loan ngượng ngịu
— Anh đừng có hù người ta
Anh Lâm nhé môi cười
— Exciter dô số vọt lắm ớ. Loan vịnh chắc anh đi
Anh Lâm móc cọc số rồi lên ga chạy đi. Loan vẫn chưa chịu vịnh nên anh vừa chạy vừa dọa mát
— Anh chạy nhanh đó nhen
Dứt lời anh Lâm vặn tăng thêm ga. Loan lẩy bẩy đập vai anh Lâm
— Thôi anh…thôi…anh…thôi
Tiệm mở chẳng bao lâu thì có một nữ sinh trong tà áo trắng, đẩy bộ, dẫn chiếc Wave alpha ghé vào tiệm Vì là cũng có tay nghề như anh Vinh nên anh Lâm xông xáo tót xuống võng . Anh Lâm dúi điếu thuốc tắt ngúm vào cái gạt tàn vì nó cũng cạn dần tới phần đầu lọc. Anh Lâm bước ra hỏi
— Xe bị gì vậy em
Cô bé nữ sinh trong trắng. Với tà áo dài thướt ta, chất giọng Cần Thơ trong trẽo
— Hổng biết sao mà đề đạp gì cũng ko nổ anh ơi
Anh Lâm nghe thế bèn vịnh lấy chiếc xe, gài chống giữa rồi bắt đầu kiểm tra. Đúng là đề ko nổ thiệt. Mặc dù khi bấm nó vẫn còn kêu è è rất yếu. Nghi ngờ hết bình nên Anh chuyển sang đạp. Kỳ thực nó vẫn ko nổ. Anh Lâm ngẩng đầu lên kiểm tra kim báo mức xăng rồi sau đó là van khóa xăng. Thấy ko có gì nên anh rút dây bu ri ra để thử độ đánh lửa. Đạp máy vài cái. Anh Lâm thấy tia lửa bu ri vẫn phóng ra bình thường
Cô bé sợ trể giờ đến trường nên hỏi
— Xe em bị gì vậy anh?
— Anh chưa tìm ra …phải mở bung máy thôi em à…có thể đã cháy IC
— Vậy lâu ko anh?
— Nữa tiếng em
Cô bé nghe thế tỏ vẻ lo lắng
— Chết rồi!!!!trễ giờ học mất
Anh Lâm lấy làm cảm thông, dòm dáng con bé từ đầu đến chân. Coi bộ ko những xinh gái mà dáng cũng thon thả gớm. Chiếc áo dài duyên dáng đưa vòng 1 của con bé nổi lên trông rõ ngồn ngột. Anh Lâm bấm bụng ” dú này chắc bóp đã lắm đây” . Rồi anh Lâm chớp ngay cái cơ hội làm quen. Anh nói
— Vậy em gửi xe ở đây anh làm cho…bây giờ anh đưa em tới trường
— Ngại lắm anh ơi
— Có sao đâu, để anh chở em tới trường cho…khách hàng là thượng đế mừ. Anh Lâm khì cười
Thoạt đầu con bé còn dè dặt e ngại, vì chưa tin tưởng giao xe cho người lạ lắm. Nhưng rồi con bé nghĩ cái tiệm này cũng mở lâu năm rồi, gửi xe ở đây chiều về lấy cũng ko sao. Chủ tiệm nhã nhặn nói năng lịch sự, lại còn có ngoại hình dễ gây cảm tình nữa chứ. Thấy anh Lâm tỏ ý quá chân thành nên con bé đồng ý.
Đoạn con bé thận trọng vén tà áo dài rồi ngồi lên yên xe Exciter cho anh Lâm chở. Con bé mới mẻ , lại là con nhà lành nên rất ý tứ, nếu ko muốn nói là chết nhát. Thật ra con bé cũng đang rất muốn vịnh vào vai anh Lâm. Có 1 sự thật ko thể chối bỏ là chỉ khi vịnh víu vào 1 người con trai , những cô gái mới thấy an toàn hơn khi phải ngồi 1 bên trên xe mà chỉ 1 tay chỉ vịnh víu vào yên , trong khi tay còn lại cứ khư khư túm lấy tà áo dài , ko khéo người ta lại đánh giá là nữ sinh bung lụa trên xe. Anh Lâm chở đc gái tơ như ăn mày rớ phải xôi gấc, điều khiển tay láy mà cười mủm mỉm. Mặc dù cố dấu dím nhưng thành thật mà nói thì những người con trai sành đụ điều có chung 1 sở thích là rất khoái trá khi phá trinh , hoặc chí ít là cũng khoái đụ những em nữ sinh đằm thắm dịu dàng, ko sành sỏi đàn ông như em nữ sinh đây
Anh Lâm xoay nhẹ mặt nói
— Anh tên Lâm…còn em
— Dạ em tên Loan
— Loan học lớp mấy rồi
— Dạ…lớp 10
— Vậy là em 16 tuổi rồi hen
— Dạ
Cô bé e thẹng 1 lúc thì mới chủ động cho anh Lâm 1 câu hỏi đáp lại
— Anh Lâm bao nhiêu tuổi dạ?
— Em đoán coi. Anh Lâm khì cười
— Chắc 20 mươi mấy rồi heng?
Con bé trả lời cũng thật đáo để. Nhìn mặt anh Lâm tuy là trẻ trung chứ nói là tuổi tin thì cũng thật là khó tin. Còn nói U30 thì thú thật là quá lố. Đúng là tuổi của anh Lâm tầm con bé nói thật. Anh nhoẽn cười và hỏi lại , tưởng chừng như buâng quơ
— Là 20 mấy ta?
— 25
— Sai
— 26
— Sai
Con bé nhíu môi ko đoán nữa. Anh Lâm mới tự khai luôn
— 25 tuổi 3 tháng 4 ngày
— Hư
Loan bật cười , đấm nhẹ lưng anh Lâm 1 cái, điều đó làm anh thấy vui. Vì đây là cái va chạm đầu tiên mà có khi Loan chỉ vô tình, nhưng đối với anh Lâm thì cảm nhận khác. Con đường thân thiết kéo Loan gần gũi hơn với mình chỉ còn là chuyện sớm muộn. Anh mường tượng tới cái lồn trinh nguyên mà khi anh cố ấn dô làm đứt thủng màn trinh sao nó phấn khích ghê gớm. Đột nhiên cặc anh nứng lên. Nhưng bàn tay Loan hãy còn lùi xa ở phía yên xe. Anh Lâm giở trò
— Loan ơi, vịnh vào hông anh đi
Đột nhiên mặt Loan đỏ bừng, e thẹng ko nói câu nào. Dĩ nhiên Loan sẽ ko vịnh vào anh rồi. Anh Lâm thấy thế nên chuyển sang đề tài khác để ko gây thẹng thùng cho gái tơ
— Tan trường em về bằng gì?
— Dạ…em định quá giang bạn
— Vậy để sửa xe xong anh tới đưa cho em ngay giờ tan trường luôn nha
— Dạ thôi….
— Sao lại thôi? Em sợ bạn trai thấy đúng hông?
— Đâu có bạn trai nào đâu. Giọng Loan thẹng thùng
Đoạn anh Lâm dừng xe trc cổng trường cho Loan bước xuống. Con bé e thẹng đến độ nói tiếng cảm ơn cũng ko dám nhìn vào mắt anh . Loan ôm cặp rồi chạy nhanh vào cổng. Anh Lâm nhìn theo lưng Loan mỉm cười. Anh bấm bụng ” Đúng là nữ sinh”
Anh Lâm gải gải càm, long mắt ngẫm nghỉ ” làm thế nào để đụ đc đây ta??????”
Đoạn anh gạt bỏ suy tư, bóp tay ammida rồi lên số chạy đi
Dì 7 đang nấu bún riêu cho khách thì đột nhiên Dì nghe tiếng nói vội vã của dì Tư bánh xèo
— Công an chị 7 ơi…công an chị 7 ơi…
Dì 7 cuống quính ngưng sắt thịt, gọi 2 đứa cháu khẩn cấp
— Ngọc Trinh, Phương Trinh…công an tới, công an tới….dọn bàn dô, dọn bàn dô
Mọi công việc trong phút chốc đều bị bỏ lửng hết. Phương Trinh và Ngọc Trinh xấn xồng xộc ra đường, đánh động cho khách cảm thông rồi lập sập chồng các ghế lại với nhau. Trông có vẽ bát nháo lạ lẫm nhưng kỳ thực chuyện này đối với quán ai thì còn lạ , chứ đối với quán Dì 7 lại là chuyện rất đổi bình thường. Mọi khi thấy bóng dáng của thanh tra giao thông hoặc công an thị trấn . Dì 7 đc đánh động từ xa. Sáng nay có vẽ vì ai cũng lo buôn bán lu xu bu nên sơ suất trong việc canh đường. Tới tai Dì 4 bánh xèo thì xe đặc cảnh cũng đã xích soát trước cửa quán Dì 7 rồi. Ngồi trên xe là anh Phong, trung úy phòng cảnh sát an ninh trật tự khu phố, anh đi cùng với hai thanh tra giao thông, mặt mũi thì chẳng còn xa lạ gì với mấy Dì cháu dì 7 nữa. Hai anh tót xuống xe, lấy gậy đặc cảnh khỏ lộc cộc xuống bàn , trong khi Ngọc Trinh và Phương Trinh đang rối rít dọn ghế. Hôm nay khách quá đông. Dì 7 sai 2 đứa cháu bàn biện bàn ghế dầy đặc ra đường. Xui cho Dì sáng nay nhằm kỳ thanh tra nghịch giờ lại ko đc đánh động sớm nên hầu như là chẳng dọn đc nhiều bàn ghế là bao. Mặc dù dì 7 cũng xông pha ra dọn dô
Anh Phong làm mặt khó, hỏi cắt cớ
— Sao dì 7? Đây là lần thứ mấy rồi? Hốt hết bàn ghế cho ký biên bản ,phạt hành chánh đc chưa?
Dì 7 vội vã xuống nước, cầm tay anh Phong , bất chấp tuổi tác , vì ai cũng biết dì 7 có sở thích gọi đàn ông bằng anh. Dì 7 năn nỉ như rót mật vào tai
— anh ơiiiii….tha cho em….hôm nay khách đông quá…nha anh
Anh Phong gầm gừ
— Đông thì đông chứ….lấn chiếm lòng đề đường rồi xe cộ người ta chạy làm sao?
Dì 7 ve vuốt bắp tay anh Phong, giọng ngọt nhựa
–anhhhhhhhhhhhh…..đi mà
Anh Phong gạt tay Dì 7 ra
— hông….phải lập biên bản mới chừa
Dì 7 lẽo nhẽo
— anhhhhhhh….ờiiiii……đừng mà
Thật ra trong lúc Dì 7 năn nỉ anh Phong thì hai anh thanh tra cũng gom hết bàn ghế để lên xe bán tải đặc cách rồi. Xe bán tải là một dạng xe mui trần chuyên dụng của lực lượng công an. Trc khi hốt đồ Dì 7 thì trên xe đã có mấy cái bàn ko biết của quán nào nữa. Dì 4 đánh động cho Dì 7 chậm quá. Một phần cũng tại hai đứa cháu tối ngày chỉ chú tâm đú đỡn với khách trai
Đoạn dì 7 năn nỉ quài mà lần này mật ngọt của Dì chẳng chết đc ruồi nên Dì đành buông xuôi. Thành thật mà nói thì phải cảm thông cho lực lượng công an, bắt bớ thì nghĩ là đáng ghét. Mấy ai nghĩ rằng nếu ko xử lý thì mọi người đua nhau lấn chiếm lòng đường, áp tắt các phương tiện lưu thông. Rồi người dân qua lại phả ảnh. Chưa kể các anh sẽ bị khiển trách nặng nề nếu chẳng may khu vực đó xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Kể ra thì anh Phong cũng đã du di cho Dì 7 vài lần rồi. Âu cũng là cái số của Dì , hôm nay là phải bị công an hốt
Phương Trinh sửa soạn trang phục, dọn dẹp lại gương mặt để chuẩn bị đi lên đồn công an mà theo dì 7 nói là nhan sắc của mình đã ko còn đủ sức để chiu dụ ” bướm ong” , giao cho Phương Trinh thì thích hợp hơn. Dì nói dú của mình ko còn căng tròn nữa, đàn ông bú bóp miếc thì cũng đã chảy xệ. Thật sự thì dì 7 đã già, vai lại thô kệch. Dì đứng bếp miếc cho nên gương mặt cũng hốc da, đen sạm do sức nóng của củi lửa. Tuy là nói ” người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” chứ thú thật, Dì 7 có dọn lại nhan sắc cũng ko kiêu sa hơn là bao. Kỳ này dì trông cậy vào phương trinh hết. Ngọc Trinh thì ở lại phụ dì tiếp bán cho xong cái ngày xúi quẫy với mớ bàn ghế ít ỏi còn lại. Có lẽ giờ này xe đặc cảnh cũng chở bàn ghế của Dì về tới đồn rồi cũng nên
Đoạn Phương Trinh trả tiền xe ôm rồi đi vào đồn công an. Từ ngoài cổng cô đã đc ưu ái dành cho 1 cái nhìn ngoáy đầu nghiêng ngã của một anh công an trực phòng chốt rồi. Có lẽ Phương Trinh xin xắn nổi bật với bộ váy màu xanh dương,ko dây, khoe bờ vai thon nhỏ với đôi đò bồng đảo nở nang trắng mướt như bông bưởi, cùng với đôi chân dài nỏn nà lêu khêu như người mẫu
Đoạn Phương Trinh bước vào phòng làm việc của anh Phong, bắt chéo chân khi ngồi vào cái ghế tiếp dân đối diện với anh. Anh Phong nhìn Phương Trinh ngỡ ngàng vô cùng. Anh bị hút hồn đến độ ngưng tay bút khi đang viết tờ biên bản. Thật ra Phương Trinh cháu dì 7 bún riêu thì anh ko có lạ lẫm. Có điều. Sao mà hôm nay cô ta bỗng nhiên lột xác, đẹp lộng lẫy ghê gớm . Phương Trinh dịu dàng nói
— Anh ơiiiiiii.. Cho dì em xin lại mấy bộ bàn ghế đi anh…..năn nỉ anh á
Đoạn nói xong Phương Trinh sờ vào cánh tay anh Phong khi anh đang đặt trên bàn. Cô ve vuốt , sờ nắn ở chỗ cơ bắp cơ nở nang của anh ,giọng ngọt kéo nhựa ra
— anhhhhhhh….đi mà
Phương Trinh lều lĩnh , rời khỏi ghế tiếp dân, di chuyển vào mé trong bàn , đứng bên cạnh anh Phong, cô bóp bóp cái vai, tiếp tục cái giọng mật ngọt chết ruồi đó
— nha anhhhhhhh…anh thương Dì cháu em đi
Để ý từ nảy giờ anh Phong cũng chịu ngọt. Thảo nào mắt cứ lom canh cửa để mặt cho Phương Trinh sờ nắn. Tuy nhiên anh Phong cũng ý thức đc chỗ làm việc sẽ bất chợt có người nên dù đang thích cũng sớm chấn chỉnh Phương Trinh
— đc rồi…em ra ngoài trc ngồi đi
— Vậy là anh hứa rồi đó nha
Phương Trinh yểu điệu trở lại ghế tiếp dân để ngồi. Anh Phong mát ruột nên cái cao có thường ngày của mình cũng biến mất tiêu. Anh xuống giọng
— Mai mốt bán buôn thì hạn chế lấn chiếm ra đường….ko xử lý thì bên trên chỉ trích….tội nghiệp anh dới
— Dạ
— Thôi lấy đồ về đi
Phương Trinh nhặt cái ví trên bàn rồi mừng rỡ xoay đi. Anh Phong bất ngờ kêu lại, làm cô chựng lại
— Nè…ko ký đc biên bản thì cũng viết số điện thoại vào chứ
— Dạ
Phương Trinh vui sướng quay vội lại viết số của mình vào tờ giấy. Cô chợt thấy khoái trá vì đc đàn ông ngõ lời. Trong khi đó , anh Phong tranh thủ địa đỡm thêm nữa ngấn cơ ngực lòi ra ngoài váy của cô. Anh hỏi nhỏ
— Ở dưới làm chưa?
— Dạ rồi anhhhhhh
— Ừhm. Anh Phong lấy làm hài lòng
Anh Lâm trở lại ngôi trường, bắt chống đứng xe , ngồi hàng giờ trước cổng trường để chờ đợi đc đón Loan . Mặc dù sáng nay con bé đã thoái thác khi anh đề nghị đc đón mình. Tới mạo muội như vậy ko biết Loan có đồng ý ko. Nghĩ . Tâm lý con gái cũng ngộ, có tín hiệu cho anh Lâm thấy Loan cũng thích mình đó, mắc cỡ thẹng thùng nhưng lại từ chối. Anh Lâm quyết định phải tán tĩnh cho bằng đc. Dù có phải trồng cây si hàng giờ trước cổng trường. Xe thì anh cũng đã sửa xong cho Loan, chỉ đợi con bé ra cổng rồi anh chở Loan về tiệm sửa xe của bạn mình lấy mà thôi. Anh Lâm hy vọng sẽ đón đợi đc Loan. Mặc dù sự xuất hiện của mình có phần hơi đơn phương tự muốn
Trường trung học phổ thông thị trấn Cái Vồn đang yên ả bên những hàng phượng vĩ. Bổng giộng lên một hồi trống làm xóa tan nổi lòng bồi hồi của anh Lâm. Hồi sáng anh thấy Loan ôm cặp chạy vào cái lớp ở cuối kế chân cầu thang. Bây giờ cứ theo đó mà canh chừng con bé ra mà thôi
Chẳng bao lâu sau tiếng trống trường. Từng dòng học sinh lũ lượt tuông ra cửa. Có người chạy vội vội vàng vàng. Song cũng có những người điềm đạm bước đi. Các Nữ sinh ôm cặp bước đi thướt tha trong tà áo dài.
Loan cũng bước đi thong thả ra sân trường. Đi bên cạnh Loan là thằng Tuấn lớp phó văn nghệ của lớp . Thằng Tuấn hỏi
— Bài kiễm tra Toán bà đc mấy điểm dậy bà Loan?
— 9 điễm
— Hú hồn. Thằng Tuấn tự sờ ngực mình
— Còn ông sao? Loan hỏi
— 3. Thằng Tuấn trả lời mà mặt buồn so
Thằng Tuấn tuy nhìn bề ngoài trông nó menly chứ thật ra nó là bóng. Nó nói chuyện ai cũng biết nó bóng. Đầu năm học lớp thấy nó có khăn khiếu múa hát nên bầu nó làm lớp phó văn nghệ. Kỳ thực, trong mấy tháng học qua , thằng Tuấn phát huy sở trường của mình rất tốt. Tính tình lại hoạt bát , hòa đồng nên Loan kết bạn khá thân với nó. Thằng Tuấn về nhà Loan chơi lần đầu là vào tuần trước. Lúc đó nó mượn cuốn sách giải của Loan. Lần đó nó gặp anh Phong, anh hai của Loan. Rồi nó thích anh ấy và ôm mộng tương tư anh Loan đến bây giờ. Nó biết buổi trưa anh Phong hay về ăn cơm nên thể nào cũng gặp anh ấy nên cứ muốn ghé nhà Loan chơi. Thằng Tuấn nói
— Lát tui chở bà đi lấy xe rồi tui ghé nhà bà chơi luôn nga
— Sao dạo này ông thích tới nhà tui chơi dữ dậy kìa?
Thằng Tuấn phì cười
— Tui là bạn thân của bà mà
— Phải hông đó? Hay là muốn gặp anh Hai của tui nói mẻ đi. Loan tỏ vẻ nghi ngờ
Thằng Tuấn cười hề hề. Nó ko nói ra nhưng biểu hiện của nó cũng khiến cho Loan nghĩ vậy. Vì kể từ ngày gặp anh Phong, thỉnh thoảng trong lớp, thằng Tuấn cứ hỏi thăm Loan về anh Phong . Nào là “anh hai bà có người yêu chưa, anh hai bà thích những cái gì?” Ôi thôi đủ thứ.
Loan nói
— Ông đừng có ôm mộng anh hai tui nhe, hổng có kết cục gì tốt đâu
— Sao dợ? Thằng Tuấn hỏi
— Ông là con trai mà….dô diên
Loan bước đi nhanh hơn, trong khi thằng Tuấn thì chùng bước . Rồi Loan nghoảnh đầu lại nói
— Tụi đợi ông trc cổng nha
— Ừa. Thằng Tuấn đáp
Loan đang hồn nhiên tiến ra cổng, thoáng thấy dáng anh Lâm thì cuống quính tìm chổ nấp. Con bé dấu mình sau 1 gốc phượng vĩ, né tránh những cảm xúc đầu đời. Loan có thinh thích anh Lâm . Con bé đang cảm thấy bối rối . Tuy vậy, con bé ko thoát khỏi tầm mắt anh. Bởi lẽ. Anh Lâm đã trông thấy Loan kể từ khi Loan bước chân ra cửa lớp
Đoạn anh Lâm bỏ xe, đi vội vào cổng. Anh nhoẽn miệng cười khi thấy tà áo dài tinh khôi thò ra bên gốc phượng. Loan tếu thật! Có trốn khỏi mắt anh Lâm đâu. Huống hồ ” dấu đầu lòi đuôi” cũng khiến người ta buồn cười.
Đoạn anh Lâm rón rén đi lén lút lại gần cây phượng vĩ, ngồi hập xuống rồi thò tay nắm lấy tà áo Loan bất ngờ . Con bé giật bẵn người hét lên
— Áaaaaaaaaaa
Anh Lâm vội đi bọc qua gốc phượng rồi nói
— Anh bắt đc rồi nghen
Loan cố dấu vẻ bối rối, ngoảnh mặt nói
— Tới đây chi dợ?
— Tới đón khách hàng
Loan ôm chặt chiếc cặp vào ngực, xoay vội bước đi
— Ai thèm làm khách hàng của anh?
Anh Lâm lửng thửng theo sau
— Thôi mà Loan….anh đợi cả tiếng đồng hồ rồi..chả tội nghiệp người ta tí nào
Loan nghe thế mỉm môi cười, vương chút thẹn thùng trên đôi má ửng hồng. Con bé cố bước vội để né tránh anh Lâm
Đoạn thằng Tuấn đã lấy xe trong bãi chạy ra, dừng lại ngay Loan rồi nói
— Lên xe bà Loan
Loan lấp lửng, liếc mắt nhìn anh Lâm đang đi tới. Đột nhiên Loan thay đổi
— Ông dề 1 mình đi
Thằng Tuấn lấy làm khó hiểu. Trong khi Loan xin quá giang mình từ lúc chưa tan trường. Loan còn dặn đi dặn lại là ra về nhớ chờ mà bổng nhiên bây giờ Loan nói thế. Thằng Tuấn nói
— Cái gì kỳ dợ?
Loan xô đẩy lưng thằng Tuấn
— Thôi mà ông về đi…tui có người chở dùm rồi
Thằng Tuấn sinh nghi, nó xoay mặt lại nhìn khi anh Lâm cũng đã bước gần đến. Thằng Tuấn nghiêng đầu nhìn Loan , chỉ 1 ngón tay vào Loan
— A…..bạn trai phở hôn? Dấu ngaaaa
Loan nạt mát
— Dề điiiiiiii
Thằng Tuấn hờn mát, nó chỉ chỏ Loan
— Bà nhớ nha…trọng sắc khinh bạn nha…tui méc anh Hai bà nha…..bà có bạn trai rồi nha
— Chết đi ..chết đi…chết đi….hứmmmmm
Loan nhấc cặp, quính lịch phịch vào lưng thằng Tuấn. Lúc này thằng Tuấn mới chịu rồ ga chạy đi
Đoạn Loan ôm cặp trước ngực, bước đi chậm rãi để chờ đợi anh Lâm chứ ko chạy vội , tránh anh như trước nữa. Điều đó phát đi 1 tín hiệu khả quang cho anh Lâm. Thật ra anh Lâm đã nghe hết những lời châm chọc của thằng Tuấn . Nói, anh nghĩ thằng Tuấn là cái gì khác của Loan thì còn đc, chứ bảo anh nghĩ thằng Tuấn là bạn trai của Loan thì cũng thật là khó tin. Trong khi anh đã nghe cái chất giọng lồ lộ ,treo tréo của nó thì ko thể là con trai đc. Huống hồ bồ bịt cũng chẳng ai cợt nhã nhau như thế. Anh Lâm có cái lý khi gạt bỏ suy nghĩ là Loan đã có bạn trai nên từ chối anh. Đây chỉ là tâm lý thông thường của tuổi mực tím khi va chạm cái buâng khuâng đầu đời mà thôi. Đối với ai á , thì còn khó hiểu. Chứ đối với 1 người sành đụ như anh Lâm thì tâm lý của Loan đã ko còn lạ lẫm gì nữa. Cặc anh từng phá thủng biết bao nhiêu cái màn trinh, ko hiếm những cô gái lúc đc anh đụ thì rên thống thiết, tàn cuộc vui sướng thì đột nhiên khóc ròng. Có cô thì chẳng biết bú cu. Anh dúi vào môi thì lẩy bẩy đầu hòng thoát ra. Mà có cô sau khi bú thử 1 lần thì trở nên thích thú. Nhằm cô thì gớm lợm tinh trùng, nhằm cô thì lại mê mẫn đòi uống. Còn đối với hạng gái trắc nết như Phương Trinh thì thôi. Anh đụ ko biết bao nhiêu đứa. Phương Trinh là trường hợp cô gái có cặc đầu tiên mà anh Lâm đã du di đụ luôn cho cô . Con gái thật là muôn vẻ đối với anh Lâm. Loan này ko biết dạng nào đây. Chẳng biết kỳ này anh Lâm có đụ đc Loan dễ dàng ko ? Hay lại nhọc nhằn tán tỉnh . Dù sao thì đối với anh , cái gì càng dễ ăn thì càng chóng ngán.
Chờ 2 nhịp chân bắt kịp nhau , anh Lâm xoay ngang nói
— Khách hàng đồng ý cho anh chở về rồi phải hông?
Loan như ôm chặt chiếc cặp táp hơn. Con bé cúi đầu, kề càm lên ngạnh cặp, e ấp nói
— Kêu bạn người ta dề rồi thây
Anh Lâm nhoẽn miệng cười vui sướng. Anh hỏi thế thôi chứ thật ra những gì diễn ra anh cũng đã nhìn thấy
Đoạn Loan túm tém tà áo rồi ngồi lên xe cho anh Lâm chở . Loan cầm chiếc cặp để lên đùi . Anh Lâm chìa tay nói
— Loan đưa cặp đây anh để ba ga trước cho
Loan bèn chuyền cặp cho anh Lâm, anh kẹp vào sườn ba ga rồi ngoảnh mặt về Loan nói
— Loan nè…nếu cảm thấy vịnh yên ko thoải mái thì vịnh vào hông anh nha…Loan bật ngữa rồi anh hổng biết làm sao bắt đền ớ
Giọng Loan ngượng ngịu
— Anh đừng có hù người ta
Anh Lâm nhé môi cười
— Exciter dô số vọt lắm ớ. Loan vịnh chắc anh đi
Anh Lâm móc cọc số rồi lên ga chạy đi. Loan vẫn chưa chịu vịnh nên anh vừa chạy vừa dọa mát
— Anh chạy nhanh đó nhen
Dứt lời anh Lâm vặn tăng thêm ga. Loan lẩy bẩy đập vai anh Lâm
— Thôi anh…thôi…anh…thôi