Truyện Chàng Trai Ấy

A

adminhuy

#1

Hello Vietnam,,,

Tell me all about this name, that is difficult to say.

It was given me the day I was born.

Want to know about the stories of the empire of old.

My eyes say more of me than what you dare to say.

All I know of you is all the sights of war.

A film by Coppola, the helicopter’s roar.

One day I’ll touch your soil.

One day I’ll finally know my soul.

One day I’ll come to you.

To say hello… Vietnam.

Bạn hãy nói cho tôi biết chăng, về họ tên mà tôi đã mang,

Về miền quê mà tôi ngày đêm luôn nhớ mong.

Lòng tôi mong biết đất nước tôi, đất nước đã có bao đời,

Được nhìn bằng đôi mắt của mình được trở về cội nguồn của tôi

Và qua phim Coppola,lòng thấy xót thương quê hương.

Bầy trực thăng bay trên cao, tàn phá xóm thôn nhỏ bé.

Ước mong về thăm chốn thiêng,

Mong sao quê hương dang tay đón tôi.

Mong ước đến ngày trở về,

Lòng tôi yêu mến, Việt Nam.

To say xin chào… Vietnam.

Mỗi lần buồn hay vui tôi đều nghĩ việc đầu tiên tôi phải làm là nghe những bản nhạc mình thích, nó không chỉ xả xì trét mà còn giúp tôi dung hòa được cảm xúc. Trong phút chốc sau khi nghe những bản nhạc ấy tôi lại cảm thấy mình thật hạnh phúc, hạnh phúc vì tôi được sinh ra trên thế giới kỳ diệu này, tôi nghĩ ” không quan trọng bạn là ai, địa vị cao hay thấp, sắc đẹp hoàn hảo hay đại trà, miễn sao bạn được sinh ra bởi tình yêu của hai con người đó là ba là mẹ bạn thì dù thế giới có 7 tỷ người hay nhiều hơn thế nữa không chấp nhận bạn cũng hãy sống tốt”. Người bị bệnh ung thư lấy sự lạc quan để sống thế các bạn là gì mà không dám sống chứ? Bạn đừng nghĩ bạn khác biệt là lạc loài hay bệnh hoạn, họ nói sai đó, mình nói bản thân mình và ccá bạn rất đặc biệt, chỉ có tình cảm với những người đặc biệt và bạn là một tâm hồn như một cầu vồng thật nhiều màu sắc. Đừng bận tâm những lời nói xuất phát từ những con người không liên quan đến cuộc đời bạn, bạn cũng đừng bao giờ cho ai kiểm soát cảm xúc của bạn, bạn sẽ thật tệ thật bệnh hoạn nếu nghĩ như vậy và làm vậy… hãy sống tốt và thành công bạn yêu nhé! Điều đó chứng minh bạn là ai.

****

Tôi thấy lặng lẽ vương sau hè. Tôi thấy ngày ấy tìm đến đây. Tôi thấy thanh thản như mây trời. Dần dần cứ xa rời tôi. Tôi thấy hạnh phúc bên kia đồi. Gọi những bình yên nào ghé chơi. Cần lắm gần lắm sao vời vợi. Tuổi thanh xuân cũng như mây trời. Lối về quanh co chẳng níu bước chân tôi về, có còn hôm qua ở đó. Hết ngày âu lo rồi bỗng mãi hôm nay về thấy hoa vàng ở trên cỏ xanh. Thấy yên bình giấc mơ trong lành.

Nghe bản nhạc du dương, sách cặp đi học… tôi như bỗng thấy mình yêu đời hơn và tôi thấy con người đó đến lớp nhiều hơn. Trường lại xôn sao bởi những sự kiện nào là Hội khỏe phù đổng, nét bút tri ân, báo tường… Thấy lần này chắc tôi cũng ảnh hưởng nên đã sẵn sàng tâm lý.

Trong lớp học cũng lào xào mấy chuyện trường mấy chuyện riêng mà ồn đến nỗi tui cũng phải chịu…

– Mập! mày làm bài tập chưa?

– Chưa. Hôm qua tao lười nên không làm.

– Mày không sợ bị bà dò bài hả?

– Sắp hội khỏe phù đổng rồi, thầy cô dễ lắm.

– Thua mày luôn, bạn già siêng năng của tao đã thay đổi theo HKPĐ rồi.

– Nói quá mày. Cô vào lớp kìa.

Hôm nay cô chủ nhiệm có vẻ rất tràn trề năng lượng, miệng tươi cười, tóc uốn xoăn nhẹ nhàng.

– Lớp mình hôm nay sinh hoạt nhé!

– Dô.. dô….

– Im lặng nào, để cô triển khai mấy vấn đề của trường.



– Thứ 6 này là bắt đầu HKPĐ rồi, nên nhà trường sẽ cho các em lập danh sách đăng ký các môn thể thao mà các em thích. Tùy vào số lượng đăng ký nhà trường quy định , chúng ta chọn những bạn nào có năng khiếu … còn những môn mà không ai biết thì có thể bỏ qua hoặc ai tham gia cũng được.

– Các em sẽ được nghỉ từ chiều mai để tập luyện, lao động với sao đỏ thì các bạn và tổ nhớ làm tốt nhé. Em nào có gì thắc mắc cứ phát biểu ý kiến.

– Dạ. Cô cho danh sách sớm để cả lớp đăng ký nhanh ạ.

– Rồi! gì mà hối vậy…

Ngày hôm đó tôi đăng ký môn cầu lông với môn bóng chuyền đó, ai cũng tích cực tham gia như là được vàng á, mà rất vui.

– Mày tham gia gì mập?

– Tao tham gia kéo co, đậy gậy với đá bóng.

– Đù! gớm quá…

– Mày nói nữa là tao thiến nha.

– Dẹp đi… về nhanh ăn cơm kìa.

– Nói thật là tao ko thèm cơm, ăn để sống qua ngày thôi.

– Má! mày nói nữa là tao….

– Thôi đi ăn cơm nhanh mày.

Đang cùng thằng mập đi thì có ai đó đằng sau gọi tôi.

– Duy…

– ( Tôi ngoẳn lại).

– Chờ Huy chút.

– Có chuyện gì vậy?

– À … đi ăn cơm, tiện thể hỏi Duy có thể tham gia chạy tiếp sức không? trong lớp chẳng ai chịu tham gia.

– Tui..tui….

– Không được cũng có sao đâu.

– Được chứ… tại tui sợ tui chạy là lớp mình thua thôi.

– Biết đâu nhỏ có võ thì sao. Vậy là đồng ý nhé. Thôi! đi ăn cơm.

– Uừm.. ăn ngon miệng…

Vừa mới chúc ngon miệng , nụ cười ấy lại tỏa sáng trên khôn mặt chữ điền đo, nó làm tôi say nắng, cả mặt nóng ran, nhịp tim như vừa mới chạy nhanh 800m vậy. Cảm giác gì đây?
 
Cần đầy đủ thông tin!

Ở đây bạn chỉ có thể xem được nội dung tối giản. Vào CallBoy VN để xem thêm các thông tin ẩn nếu bạn cần. Xem bản đầy đủ