A
adminhuy
Thể loại : 1×1 , Niên Hạ Công , 16+
Tác giả : Chả hông pónk
Lời nói đầu : Đây có thể là truyện đầu tay được viết bằng cảm hứng thông qua trí tưởng tượng của mình mong được mọi người ủng hộ tiếp động lực lớn hoặc hối thúc mình để tạo nhiều động lực . Vui lòng không comment thẳng vào truyện xin cảm ơn (●♡∀♡)
°°°
Nhân vật :
-Hồng An Lạc 20 tuổi và đang đứng trên giảng đường đại học , rất tốt tính và hơi rụt rè nên cậu ít bạn để giao tiếp
– Mạnh Hùng 16 tuổi , còn đang trãi qua trung học , bản tính hiếu động và nghịch phá , 1 trẻ trâu chính hiệu luôn ngẩn cao đầu với mọi người xung quanh tỏ vẻ bản lĩnh nhưng lại rất ngoan ngoãn sau này .
_________________________________
°
Chương 1 : Mở đầu
An Lạc vừa mới chia tay mối tình sâu đậm hơn 10 năm bên nhau chỉ vì bạn trai không còn tình cảm với mình , cậu đã có 1 khoảng thời gian ngắn đau buồn nhưng vẫn cố gắng lạc quan để tiếp tục con đường đại học .
Hôm nay có thể là chiều tan trường muộn , đi dạo vòng quanh rồi ngồi trên ghế đá rồi kéo 1 hơi thật dài :
_ Mệt thật… – nhớ lại mọi chuyện bên người yêu cũ
Cùng lúc thì 1 cú đè trời sập bất ngờ lên người Âu Lạc đến thốn tận tim và không mở nỗi mắt nhìn hung thủ nhưng cậu cảm nhận được lúc này là 1 ai đó đang liên tục ” xin lỗi ” , cậu lấy lại tỉnh táo rồi nhìn mặt đối phương , cũng là học sinh của 1 trường khác có thể là lớp thấp hơn , là 1 nam thiếu niên khá điển trai và tóc cắt rất gọng với đôi mắt nâu đang mở to tròn như con cún con khiến An Lạc cũng phải lòng .
_ Nhóc đang vội cái gì à ? – vẫn còn ôm ngực vì đau
_ Xin lỗi , xin lỗi là do chạy nhanh nên em dừng không kịp mong anh bỏ qua , làm ơn
_ Ờ… Không gì…
Vừa dứt câu thanh niên ấy đỡ chiếc xe đạp rồi xách ba-lô lên vai còn quay lại nâng tay chào An Lạc và đi mất , tiếng nói phát ra từ phía sau cậu đầy nặng nề :
_ “Anh An Lạc” – An Tú , nữ , 16 tuổi và là em gái họ của An Lạc , tính nết rất lạnh nhạt và luôn đa nghi mọi thứ xung quanh vì do quá ám ảnh các truyện trinh thám nhưng cũng góp phần khiến An Tú cực kì thông mà và sắc xảo hơn những đứa cùng tuổi .
_ Gì vậy con bé này ?
_ Thằng đó , nó làm gì anh sao ?
_ À … Nhóc đó chỉ vô tình thôi cũng không chuyện lớn gì hết
_ Vâng , nhưng tối nay anh có bận không ?
_ Không , đổi lại đang chán chết ý
_ Tối nay em cần nhiều bài tập giải quyết nên có thể em sẽ đến sớm trước khi xong hết mà trời đến đêm muộn
_ Được được .
°°°
Tối hôm đó
Sau khi chỉ giảng chi tiết cho An Tú và giúp cô bé giảm bớt 1 lượng bài tập nên mọi thứ đã xong sớm , An Lạc cùng An Tú tự thưởng cho nhau bằng 2 ly mỳ gói nóng , An Tú đột nhiên hỏi :
_ Anh đã có đối tượng mới chưa ?
_ Chưa , anh định khi nào có công việc ổn định anh tính tiếp
_ Em không ngờ rằng anh Công ( người yêu cũ) lại cắt đứt trước
_ Đời mà , đừng nhắc nữa
_ Em… – An Lạc vừa ăn vừa nhìn 1 bên – Anh thấy thằng nhãi hồi chiều thế nào ?
_ Hửm ? Nhóc đó hả ? Em có quen biết gì nó sao ?
_ Nó là học sinh cùng lớp với em
_ Thì sao ? Cũng chỉ là tai nạn bình thường thôi
_ Nhưng theo suy đoán của em anh đã nhìn vào mắt nó hơn 5 giây đã vậy anh không quát mắng , nên em nghĩ anh đã bị trúng sét ái tình
_ Con điên này , không lẻ anh lại đi thích 1 đứa kém hơn anh 4 tuổi ?
_ thời này ai phân biệt tuổi tác ngoại hình
_ thôi thôi làm ơn , thứ anh cần là chuyên học đến khi ra trường , tình cảm dẹp qua 1 bên
_ Không nói trước được
_ Con nhỏ này ăn xong rồi về lẹ để khuya muộn ra đường không nên.
Đêm hôm đó mọi thứ đã chìm trong im lặng nhưng vẫn còn người chưa ngủ được , An Lạc thức trắng chỉ nghĩ đến lời của An Tú và cậu nhóc kia . Cậu ra ngoài chiếc võng thân thuộc hàng ngày và nhớ tới câu hát của nội vào những ngày thơ ấu , cơn gió mát thổi nhẹ qua người đã lập tức đưa An Lạc về nơi kí ức gợi nhớ mộng mị .
Tác giả : Chả hông pónk
Lời nói đầu : Đây có thể là truyện đầu tay được viết bằng cảm hứng thông qua trí tưởng tượng của mình mong được mọi người ủng hộ tiếp động lực lớn hoặc hối thúc mình để tạo nhiều động lực . Vui lòng không comment thẳng vào truyện xin cảm ơn (●♡∀♡)
°°°
Nhân vật :
-Hồng An Lạc 20 tuổi và đang đứng trên giảng đường đại học , rất tốt tính và hơi rụt rè nên cậu ít bạn để giao tiếp
– Mạnh Hùng 16 tuổi , còn đang trãi qua trung học , bản tính hiếu động và nghịch phá , 1 trẻ trâu chính hiệu luôn ngẩn cao đầu với mọi người xung quanh tỏ vẻ bản lĩnh nhưng lại rất ngoan ngoãn sau này .
_________________________________
°
Chương 1 : Mở đầu
An Lạc vừa mới chia tay mối tình sâu đậm hơn 10 năm bên nhau chỉ vì bạn trai không còn tình cảm với mình , cậu đã có 1 khoảng thời gian ngắn đau buồn nhưng vẫn cố gắng lạc quan để tiếp tục con đường đại học .
Hôm nay có thể là chiều tan trường muộn , đi dạo vòng quanh rồi ngồi trên ghế đá rồi kéo 1 hơi thật dài :
_ Mệt thật… – nhớ lại mọi chuyện bên người yêu cũ
Cùng lúc thì 1 cú đè trời sập bất ngờ lên người Âu Lạc đến thốn tận tim và không mở nỗi mắt nhìn hung thủ nhưng cậu cảm nhận được lúc này là 1 ai đó đang liên tục ” xin lỗi ” , cậu lấy lại tỉnh táo rồi nhìn mặt đối phương , cũng là học sinh của 1 trường khác có thể là lớp thấp hơn , là 1 nam thiếu niên khá điển trai và tóc cắt rất gọng với đôi mắt nâu đang mở to tròn như con cún con khiến An Lạc cũng phải lòng .
_ Nhóc đang vội cái gì à ? – vẫn còn ôm ngực vì đau
_ Xin lỗi , xin lỗi là do chạy nhanh nên em dừng không kịp mong anh bỏ qua , làm ơn
_ Ờ… Không gì…
Vừa dứt câu thanh niên ấy đỡ chiếc xe đạp rồi xách ba-lô lên vai còn quay lại nâng tay chào An Lạc và đi mất , tiếng nói phát ra từ phía sau cậu đầy nặng nề :
_ “Anh An Lạc” – An Tú , nữ , 16 tuổi và là em gái họ của An Lạc , tính nết rất lạnh nhạt và luôn đa nghi mọi thứ xung quanh vì do quá ám ảnh các truyện trinh thám nhưng cũng góp phần khiến An Tú cực kì thông mà và sắc xảo hơn những đứa cùng tuổi .
_ Gì vậy con bé này ?
_ Thằng đó , nó làm gì anh sao ?
_ À … Nhóc đó chỉ vô tình thôi cũng không chuyện lớn gì hết
_ Vâng , nhưng tối nay anh có bận không ?
_ Không , đổi lại đang chán chết ý
_ Tối nay em cần nhiều bài tập giải quyết nên có thể em sẽ đến sớm trước khi xong hết mà trời đến đêm muộn
_ Được được .
°°°
Tối hôm đó
Sau khi chỉ giảng chi tiết cho An Tú và giúp cô bé giảm bớt 1 lượng bài tập nên mọi thứ đã xong sớm , An Lạc cùng An Tú tự thưởng cho nhau bằng 2 ly mỳ gói nóng , An Tú đột nhiên hỏi :
_ Anh đã có đối tượng mới chưa ?
_ Chưa , anh định khi nào có công việc ổn định anh tính tiếp
_ Em không ngờ rằng anh Công ( người yêu cũ) lại cắt đứt trước
_ Đời mà , đừng nhắc nữa
_ Em… – An Lạc vừa ăn vừa nhìn 1 bên – Anh thấy thằng nhãi hồi chiều thế nào ?
_ Hửm ? Nhóc đó hả ? Em có quen biết gì nó sao ?
_ Nó là học sinh cùng lớp với em
_ Thì sao ? Cũng chỉ là tai nạn bình thường thôi
_ Nhưng theo suy đoán của em anh đã nhìn vào mắt nó hơn 5 giây đã vậy anh không quát mắng , nên em nghĩ anh đã bị trúng sét ái tình
_ Con điên này , không lẻ anh lại đi thích 1 đứa kém hơn anh 4 tuổi ?
_ thời này ai phân biệt tuổi tác ngoại hình
_ thôi thôi làm ơn , thứ anh cần là chuyên học đến khi ra trường , tình cảm dẹp qua 1 bên
_ Không nói trước được
_ Con nhỏ này ăn xong rồi về lẹ để khuya muộn ra đường không nên.
Đêm hôm đó mọi thứ đã chìm trong im lặng nhưng vẫn còn người chưa ngủ được , An Lạc thức trắng chỉ nghĩ đến lời của An Tú và cậu nhóc kia . Cậu ra ngoài chiếc võng thân thuộc hàng ngày và nhớ tới câu hát của nội vào những ngày thơ ấu , cơn gió mát thổi nhẹ qua người đã lập tức đưa An Lạc về nơi kí ức gợi nhớ mộng mị .