A
adminhuy
16. Vết thương
Giữa năm hai ngàn không trăm mười bảy tôi làm anh hùng xa lộ, rốt cuộc bị thương nặng ở chân trái. Xương không gãy, bù lại thì cổ chân có vết sẹo to ghê người, một mặt cẳng chân trái cũng để lại vết thâm mờ.
Bác sĩ nói thế này là tốt lắm rồi, đường chưa làm xong quệt một đoạn vậy mà không bị đứt gân hay gãy xương. Có điều mấy vết thương sâu cũng không đủ to để buộc phải may lại, trúng ngay cổ chân nên để lại sẹo là đương nhiên.
Da thịt tôi vốn lành tính, ăn nằm cả tháng tăng lên năm ký, hơi xấu hổ nhưng cũng là cảm ơn mẹ. Mấy đứa em qua thăm, rờ tới rờ lui kêu trời má, giờ thấy cưng hen, trắng trẻo mập mạp như con heo, sờ sướng. Mỗi tội không được tắm đàng hoàng nên dơ quá, may mà không thúi um lên. Tôi mắng một hồi, đuổi cả đám về.
Căn nhà này về cơ bản ba tầng lầu tổng cộng gần trăm mét vuông, chia một phòng cho một người bạn đồng nghiệp thân thiết nên cũng không thấy buồn chán. Hai đứa nhóc em cũng hay sang tán dóc, có khi rủ ra ngoài cà nhắc đi chơi.
Tháng chín, hai đứa nhỏ bộn bề công việc, người bạn chung nhà đi tu nghiệp ở Philippines. Tôi lại một mình một nhà, mẹ muốn lên thăm nhưng ba mới mổ thận nên tôi nhất quyết bảo mẹ ở lại chăm sóc ba, tôi già rồi, tự lo được.
Thật ra cũng không có gì, vẫn là lười biếng ăn uống, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cái gì đó chống đói, đi lại không tiện nên không muốn ra ngoài. Mà được cái, đứng lâu máu dồn xuống cảm giác như mấy ngàn cây kim đâm từ phía trong ra, nhưng đi lại thì máu được lưu thông nên không sao.
Cậu biết tôi có mẹ chăm sóc, cũng không lộ vẻ lo lắng gì nhiều. Gọi video, thấy tôi mập ra còn chọc quê, nhưng rất thích thú.
Tôi thường được khen về ngoại hình, tự thấy là mình ngũ quan hài hòa dễ nhìn, bình thường không mập, tăng năm ký vào thịt mỡ thật ra trông cũng bình thường, mập ốm không quan trọng. Dù sao vẻ ngoài cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, không thấy thẹn.
Ở trong nhà một mình chỉ có một công việc trên mạng để cầm hơi, xem hết chương trình này đến chương trình kia cũng chán. Đón sinh nhật một mình, ngủ vùi cho qua. Sang ngày hôm sau mở điện thoại lên thấy một cuộc gọi nhỡ từ cậu, mấy lời chúc mừng vô cùng có tâm và đáng yêu của mấy đứa nhóc. Tôi không thường chúc sinh nhật người khác, bởi vì không thường ăn mừng lễ lộc này kia, trên facebook cũng không để lộ ngày sinh nhật của mình bao giờ. Sống chó với chúng nó, chúng nó lại sống tốt với mình vậy, thật sự cảm động.
Gọi điện thoại lại cho cậu, cậu hỏi, “Anh có nhà không? Em qua đón.”.
Trả lời, “Ừ.”.
Cậu cúp máy, lấy xe xông thẳng qua. Tôi lật đật thay đồ rồi ra khỏi hẻm, thấy chiếc xe quen thuộc đã đậu ở trước khu chợ đối diện rồi. Thật ra thì… tôi cũng không có nói cho cậu biết nhà của tôi chính xác ở đâu.
Đi thẳng đến bên cửa ghế lái phụ, nghe một tiếng cạch nhỏ, cửa mở ra, nhanh chóng ngồi lên thắt dây an toàn.
“Sao rồi?” – tôi hỏi trước, nguyên văn “What’s up?”.
“Sao là sao?” – cậu hỏi lại, nguyên văn “What is up?”.
Tôi cười cười: “Tụi mình đi đâu đây?”.
Cậu đáp: “Về chỗ em. Thế anh muốn đi đâu?”.
Tôi trả lời: “Về chỗ cậu.”
Đứng một hồi trong thang máy đã thấy gai gai dưới chân, dĩ nhiên vừa vào đến thì tôi đã bay ngay lại chỗ sofa ngồi cái phịch. Không nghĩ rằng cậu chạy tới, muốn lột quần.
Nói qua nói lại một hồi, tôi bị lột quần thật. Mặc quần dài vải mềm, tuy hơi ôm chân nhưng lột vẫn dễ, bên trong còn có boxer.
Cậu soi cái chân trái, từ vết thương chỗ đầu gối tới cẳng chân, từ cẳng chân lại xuống cổ chân. Chạm vào xung quanh chứ không chạm vào trực tiếp, sợ tôi đau hay gì đó. Đúng là tôi sẽ khó chịu khi bị chạm vào vết sẹo thật.
Cậu: “Đau lắm hả?”.
Tôi: “Hơi hơi.”. Thật ra đau thì có đau, nhưng tôi cũng quen bị thương tay chân các kiểu rồi.
Lại nhớ có một cái hôm đó, tôi vẫn còn ở trọ. Con hẻm ở chỗ trọ là một con hẻm có hai khúc cua khuất mắt, không giống con hẻm hiện tại thẳng một đường. Tôi muốn chạy sang chỗ cậu chơi, gấp gáp thế nào mà không để ý, ngay một khúc cua thì suýt nữa sượt trúng người ta. Không có va chạm, nhưng hai cánh tay tôi lúc đó vốn đã mỏi nhừ run rẩy làm té xe. Mặc quần đùi, đầu gối sượt qua đất, bị xây xát nhẹ.
Qua tới chỗ cậu tôi liền chạy vào rửa vết thương, sau đó định tự lấy bông gòn thấm khô rồi để y nguyên là được. Chỉ là vết thương nhỏ, quen rồi. Cậu lại không chịu, cũng ngồi trên sofa người ở dưới ôm chân người ngồi trên như thế này, lau chấm rất cẩn thận, còn dùng thuốc đỏ sát trùng nữa. Tôi không thích dùng thuốc đỏ cho mấy thứ vặt vãnh này.
Nói về thuốc đỏ, tôi có kinh nghiệm không dưới ba lần với chúng nó, không tính vết thương gớm ghiếc ở cổ chân trái thì cũng đã may vá ba lần, mỗi lần lấy ra thể nào cũng sẽ dính một chút vào miệng vết thương. Có một lần vết thương sâu quá phải khâu hở, khi lấy gạc cũ ra không chỉ dính vào mà còn kéo theo một bên thịt, lộ cả máu mỡ phía dưới. Nói không đau là nói xạo.
Hồi này cũng đã có kinh nghiệm nhiều, biết được là nên đổ thêm thuốc đỏ vào làm mềm gạc trước khi lấy ra sẽ bớt đau hơn. Nhưng cảm giác vẫn không thích nó dinh dính vào chân.
Vậy mà thấy cậu có vẻ rất chăm chú, giống như cún con liếm liếm vết thương của chủ vậy, để mặc luôn cho cậu muốn làm gì thì làm. Không ngờ khi kết thúc, cậu còn chụt một cái lên miếng gạc vừa dán xong.
Nói biến thái cũng không phải, nói không biến thái cũng không đúng.
Cái chuyện này trong vòng tích tắc đã chạy ngang qua não tôi, khiến tôi giật giật nhẹ cái chân, giống như đang run vậy.
Cậu nhìn tôi, cười hì hì, sau đó cọ cọ mặt vô đùi một hồi kêu: “Dạo này ú nu ú nần rồi!”, nguyên văn dùng chữ “chubby”.
Tôi đập hai lòng bàn tay vào hai bên má cậu: “Làm sao??”, nguyên văn: “So what?”, cũng bày đặt híp mắt lại cảnh cáo.
Cậu cười lấp la lấp lánh: “Sao là sao?”, nguyên văn: “What’s up?”.
Tôi nhịn không nổi, hôn một cái lên môi luôn.
Sofa nói chung không rộng nhưng khá là tình thú.
17. Bánh kem
Bởi vì thường khi tôi rất ít ăn, cũng là loại làm việc trên bàn máy tính, nên quan trọng vẫn là làm sao cho bổ não. Thành ra mặc dù không phải người hảo ngọt, tôi vẫn phải tiếp đường bằng cách ăn kẹo cho não vận động. Trong túi nếu không có thuốc lá thì sẽ có kẹo, không bao giờ thiếu một trong hai.
Thỉnh thoảng lại thèm bánh kem đột xuất. Gần chỗ cậu có một cửa tiệm bánh kem gia đình nho nhỏ trông rất ấm cúng, thế là một lần tiện đường, đang chạy xe máy của tôi, tôi với cậu mới tấp vào mua thử. Người trông tiệm là một cô bé rất đáng yêu, hỏi xem tôi có đặc biệt thích vị nào không. Tôi bảo thích chocolate, cô bé rưới thêm cho tôi một chút Hershey’s lên chiếc bánh kem cỡ nhỏ.
Lúc về ăn mới thấy là bánh kem quá ngọt so với sức chịu đựng của mình, nhưng vì cần thiết nên ráng ăn cho bằng hết. Cậu hỏi nó như thế nào, tôi thành thật trả lời cảm nhận.
Mấy hôm sau cậu mua về một chiếc bánh kem cỡ nhỏ, nhìn cái ly là biết đúng cửa hàng hôm nọ. Ở phía trên được rắc vụn chocolate, còn rưới thêm một lớp Hershey’s. Tôi ăn thử, kem không ngọt như hôm trước nữa. Lớp ở trên hơi ngọt, lớp mỏng ở giữa nhàn nhạt, rất hợp khẩu vị.
Tôi tròn mắt nhìn cậu: “Mua ở chỗ hôm trước hả?”
Cậu: “Ừ, anh thấy sao?”
Tôi: “Ngon, không ngọt quá nữa. Sao được vậy?”
Cậu: “Bởi vì em đẹp trai hơn anh mà!”
Tôi: “…”…
Đợt đó tôi siêng ăn bánh kem hơn hẳn.
18. Vũ trụ
Năm ngoái lúc vừa mua máy tính mới về chẳng biết để hình nền là gì, lười biếng đổi một hình có sẵn trong máy, là hình một ngọn núi chìm trong bầu trời đầy sao.
Mấy hôm sau siêng hơn được một chút, kéo xuống trong đống hình đó thì thấy hình giống như dải ngân hà. Chọn xong tự dưng buồn miệng nói, “Ê, tôi nghĩ tôi bị ám ảnh bởi vũ trụ.”.
Mãi gần đây khi cậu đi Hà Nội làm việc, tôi về nhà mình lăn lộn hồi lâu mới nhắn cho cậu rằng, “Kể từ khi thấy được sự bao la của vũ trụ, từ rất lâu về trước rồi, tôi bắt đầu cảm thấy những gì mình làm được rốt cuộc cũng sẽ trở về với cát bụi.”
Tôi không cách nào bỏ cái ý nghĩ cuộc sống này không hề có mục đích hay mục tiêu nào, bởi vì rốt cuộc về cuối cùng tất cả cũng sẽ biến mất. Bởi vì tôi tin rằng dù tôi có làm gì đi chăng nữa, trở thành Einstein hay Galileo của thời đại mới, thì có thể trước khi loài người tìm được vùng đất trú chân mới ngoài vũ trụ kia, hoặc thậm chí sau đó rồi, thì chỉ cần một tác động từ chính vũ trụ cũng có thể khiến chúng ta vĩnh viễn biến mất.
Cái suy nghĩ đó khiến tôi không thể đẩy giới hạn của mình đến tận cùng, không thể làm tất cả mọi việc một cách tốt nhất tôi có thể.
Cậu không giỏi diễn tả suy nghĩ và ý định của mình qua câu chữ. Không giống tôi bị ám ảnh bởi trên cao hơn cả bầu trời, cậu thích chụp hình biển cả rộng lớn và thăm thẳm.
Cậu trả lời vội vã đến mức viết thiếu vài chữ cái: “Em không tin vào chuyện có thể hay không thể. Tất cả những gì anh cần là ý chí thôi.”.
Cậu bắt đầu viết rất nhiều, rất rời rạc nhưng cũng rất có hệ thống về vũ trụ trên kia và loài người chúng ta dưới này.
“Bởi vì chúng ta chưa hoàn thiện, nên chúng ta tiếp tục. Chúng ta sẽ không, nên chúng ta vẫn.”
“Một khi anh muốn thì anh có thể làm được. Tin tưởng vào chính bản thân anh, đừng để tâm đến kết quả, bởi vì quan trọng là hành trình.”
Tôi hiểu tất cả những gì cậu nói, đó là lời yêu thương mà tôi trông chờ. Không phải là lời nhận xét về suy nghĩ tiêu cực hay tích cực của tôi, mà là lời công nhận chính bản thân tôi.
Nhưng… một chút gì đó, tôi vẫn không thể.
19. Chuyện người lớn
Mấy đứa rảnh háng không có chuyện gì làm ngồi nói chuyện với nhau một hồi sẽ nói chuyện tình dục, cái này chưa bao giờ sai.
Một đứa kêu: “Ủa rồi chừng nào anh bỏ con chó nhà anh?”, vì nó vẫn thắc mắc quan hệ giữa tôi với cậu không phải người yêu thì là gì.
Đứa khác (con gái và thích con gái hơn con trai): “Bỏ sao được mà bỏ mày ơi. Cu bự mà bỏ gì.”, đoán mò vì cậu ấy là dân châu Âu.
Tôi: “Mày nghĩ anh thích cu bự? Mày không biết anh bị yếu sinh lý à? Anh là hàng cực phẩm co lại thì giỏi giãn ra thì dở biết không?”, cái này là sự thật.
Đứa đầu tiên lại nói: “Ừ con này còn zin biết gì mà nói. Cu bự quá thì đau chứ được cái l*n gì.”, quả nhiên là người anh em tốt.
Đứa con gái tiếp tục: “Ờ cũng phải. Vậy rồi có sướng không?”.
Đứa đầu tiên: “Không sướng thì làm làm giề?”.
Tôi: “…”.
Sau đó tôi về cũng tán dóc với cậu về chuyện này.
Cậu: “Công nhận. Hồi trước em còn tưởng đó là lần đầu tiên của anh, làm em sợ hết hồn!”.
Tôi: “Ừ, phản ứng của cậu lúc đó tếu thật.”, cười phì.
Nghĩ lại, lần đó có người tỉnh rụi không lái xe chở tôi về nhà tôi mà lái xe chở tôi về căn hộ của cậu ta. Bên ngoài tôi cũng tỉnh chẳng khác gì, nổi tiếng là mắt cá chết mặt lạnh như tiền, thật ra trong bụng nhộn nhạo hồi hộp lắm rồi. Tới lúc lâm trận căng thẳng tới mức không kịp làm chủ các thể loại cơ, ngó lên thấy người kia mặt xanh hẳn ra, rồi còn lắp bắp hỏi: “Lần đầu của anh hả?”, làm tôi thấy buồn cười quên luôn cả căng thẳng.
Tôi thì nghĩ tới nghĩ lui, cậu thì từ sau lưng sờ mó loạn xạ, cuối cùng tôi quay đầu hỏi: “Sao? Muốn thử lần đầu không?”.
Tự dưng tay cậu dừng rờ rẫm, mặt lại xanh như lá chuối.
“… Anh muốn đâm em hả?”
Tôi đã nói là cậu ấy thỉnh thoảng rất ngu si chưa nhỉ?
“Ừ, tôi ở trên.”
Thật ra ở trên không có nghĩa là ở trong. Mà cái đó nhiều khi cũng không quan trọng.
20. Edit truyện hardcore
Đầu năm hai không mười tám, đứa nào bận chứ tôi không bận. Gác hết tất cả công việc tự do, cuối tháng sẽ đi học một khóa chuyên ngành mới hỗ trợ công việc hiện tại. Bởi vậy khá là rảnh rang, lập một blog làm truyện hardcore cho vui, sẵn tiện luyện khả năng dùng Photoshop.
Tôi không nói gì với cậu, bởi vì chuyện không đáng nói. Hôm trước nhận yêu cầu một bộ, có một câu tiếng Nhật tôi thấy dịch ra tiếng Anh không sát lắm, lại chẳng biết dịch tiếng Việt làm sao cho nó hợp lý hơn nên mới gửi nguyên tấm hình qua hỏi một thằng bạn. Thằng này là trai thẳng, lớn tuổi hơn cả hai đứa, cùng quốc tịch với cậu, ngôn ngữ thứ hai là tiếng Nhật, từng du học Nhật, tuy không biết tiếng Việt nhưng giải thích bằng tiếng Anh thì thần sầu, đồng thời là đàn anh trong công ty của cậu, và là Cupid(?) của tụi tôi.
Lần đầu tiên redraw, tính tôi một khi làm lại thích làm kỹ, mỗi khi không có chuyện gì làm là lại lôi truyện ra tô vẽ chỉnh sửa. Cuối tuần sang chỗ cậu chơi, nửa đêm tỉnh dậy không ngủ tiếp được cũng sẽ xách máy tính ra phòng khách làm tiếp. Cậu nhìn thấy hỏi: “Cái quái gì vậy?”.
Tôi: “Truyện tranh hardcore Nhật Bản.”
Cậu: “Hôm trước anh gửi hình cho Garry là để làm cái vụ này??”
Tôi: “Ừa đúng rồi.”
Cậu: “Em chưa đủ với anh sao…?”
Tôi: “Làm cái này hài lắm, mà hài kiểu khác. Đọc thử đi rồi biết!”
Tôi mở trang tiếng Anh cho cậu xem.
Cậu: “…”
“Sao thằng nhỏ bắn hoài vậy?” – Thật ra cậu là người thứ ba tôi cho xem, và cũng là người thứ ba câu đầu tiên hỏi tôi là sao trong truyện bắn nhiều thế…
“Cái này có phạm pháp không? Thằng nhỏ nhìn chưa đủ tuổi kìa!”
“Có ai tin bắn vầy là thật không?”
“Tổng cộng nó bắn bao nhiêu lần thế?”
“Anh ngồi vẽ lại mấy con cưu hả? Vẽ bao nhiêu con thì hết?”
“Đọc cái này anh có hứng không?”
Tôi: “…”.
“Đợt trước vào toilet nhiều quá, tuần này vẽ nhiều nên cạn hứng rồi, làm tôi hứng lại đi?”
Tôi đã nói là tôi thấy cậu – cái người to hơn tôi, cao hơn tôi, nhìn mặt già hơn tôi – đáng yêu chưa nhỉ?
Giữa năm hai ngàn không trăm mười bảy tôi làm anh hùng xa lộ, rốt cuộc bị thương nặng ở chân trái. Xương không gãy, bù lại thì cổ chân có vết sẹo to ghê người, một mặt cẳng chân trái cũng để lại vết thâm mờ.
Bác sĩ nói thế này là tốt lắm rồi, đường chưa làm xong quệt một đoạn vậy mà không bị đứt gân hay gãy xương. Có điều mấy vết thương sâu cũng không đủ to để buộc phải may lại, trúng ngay cổ chân nên để lại sẹo là đương nhiên.
Da thịt tôi vốn lành tính, ăn nằm cả tháng tăng lên năm ký, hơi xấu hổ nhưng cũng là cảm ơn mẹ. Mấy đứa em qua thăm, rờ tới rờ lui kêu trời má, giờ thấy cưng hen, trắng trẻo mập mạp như con heo, sờ sướng. Mỗi tội không được tắm đàng hoàng nên dơ quá, may mà không thúi um lên. Tôi mắng một hồi, đuổi cả đám về.
Căn nhà này về cơ bản ba tầng lầu tổng cộng gần trăm mét vuông, chia một phòng cho một người bạn đồng nghiệp thân thiết nên cũng không thấy buồn chán. Hai đứa nhóc em cũng hay sang tán dóc, có khi rủ ra ngoài cà nhắc đi chơi.
Tháng chín, hai đứa nhỏ bộn bề công việc, người bạn chung nhà đi tu nghiệp ở Philippines. Tôi lại một mình một nhà, mẹ muốn lên thăm nhưng ba mới mổ thận nên tôi nhất quyết bảo mẹ ở lại chăm sóc ba, tôi già rồi, tự lo được.
Thật ra cũng không có gì, vẫn là lười biếng ăn uống, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cái gì đó chống đói, đi lại không tiện nên không muốn ra ngoài. Mà được cái, đứng lâu máu dồn xuống cảm giác như mấy ngàn cây kim đâm từ phía trong ra, nhưng đi lại thì máu được lưu thông nên không sao.
Cậu biết tôi có mẹ chăm sóc, cũng không lộ vẻ lo lắng gì nhiều. Gọi video, thấy tôi mập ra còn chọc quê, nhưng rất thích thú.
Tôi thường được khen về ngoại hình, tự thấy là mình ngũ quan hài hòa dễ nhìn, bình thường không mập, tăng năm ký vào thịt mỡ thật ra trông cũng bình thường, mập ốm không quan trọng. Dù sao vẻ ngoài cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, không thấy thẹn.
Ở trong nhà một mình chỉ có một công việc trên mạng để cầm hơi, xem hết chương trình này đến chương trình kia cũng chán. Đón sinh nhật một mình, ngủ vùi cho qua. Sang ngày hôm sau mở điện thoại lên thấy một cuộc gọi nhỡ từ cậu, mấy lời chúc mừng vô cùng có tâm và đáng yêu của mấy đứa nhóc. Tôi không thường chúc sinh nhật người khác, bởi vì không thường ăn mừng lễ lộc này kia, trên facebook cũng không để lộ ngày sinh nhật của mình bao giờ. Sống chó với chúng nó, chúng nó lại sống tốt với mình vậy, thật sự cảm động.
Gọi điện thoại lại cho cậu, cậu hỏi, “Anh có nhà không? Em qua đón.”.
Trả lời, “Ừ.”.
Cậu cúp máy, lấy xe xông thẳng qua. Tôi lật đật thay đồ rồi ra khỏi hẻm, thấy chiếc xe quen thuộc đã đậu ở trước khu chợ đối diện rồi. Thật ra thì… tôi cũng không có nói cho cậu biết nhà của tôi chính xác ở đâu.
Đi thẳng đến bên cửa ghế lái phụ, nghe một tiếng cạch nhỏ, cửa mở ra, nhanh chóng ngồi lên thắt dây an toàn.
“Sao rồi?” – tôi hỏi trước, nguyên văn “What’s up?”.
“Sao là sao?” – cậu hỏi lại, nguyên văn “What is up?”.
Tôi cười cười: “Tụi mình đi đâu đây?”.
Cậu đáp: “Về chỗ em. Thế anh muốn đi đâu?”.
Tôi trả lời: “Về chỗ cậu.”
Đứng một hồi trong thang máy đã thấy gai gai dưới chân, dĩ nhiên vừa vào đến thì tôi đã bay ngay lại chỗ sofa ngồi cái phịch. Không nghĩ rằng cậu chạy tới, muốn lột quần.
Nói qua nói lại một hồi, tôi bị lột quần thật. Mặc quần dài vải mềm, tuy hơi ôm chân nhưng lột vẫn dễ, bên trong còn có boxer.
Cậu soi cái chân trái, từ vết thương chỗ đầu gối tới cẳng chân, từ cẳng chân lại xuống cổ chân. Chạm vào xung quanh chứ không chạm vào trực tiếp, sợ tôi đau hay gì đó. Đúng là tôi sẽ khó chịu khi bị chạm vào vết sẹo thật.
Cậu: “Đau lắm hả?”.
Tôi: “Hơi hơi.”. Thật ra đau thì có đau, nhưng tôi cũng quen bị thương tay chân các kiểu rồi.
Lại nhớ có một cái hôm đó, tôi vẫn còn ở trọ. Con hẻm ở chỗ trọ là một con hẻm có hai khúc cua khuất mắt, không giống con hẻm hiện tại thẳng một đường. Tôi muốn chạy sang chỗ cậu chơi, gấp gáp thế nào mà không để ý, ngay một khúc cua thì suýt nữa sượt trúng người ta. Không có va chạm, nhưng hai cánh tay tôi lúc đó vốn đã mỏi nhừ run rẩy làm té xe. Mặc quần đùi, đầu gối sượt qua đất, bị xây xát nhẹ.
Qua tới chỗ cậu tôi liền chạy vào rửa vết thương, sau đó định tự lấy bông gòn thấm khô rồi để y nguyên là được. Chỉ là vết thương nhỏ, quen rồi. Cậu lại không chịu, cũng ngồi trên sofa người ở dưới ôm chân người ngồi trên như thế này, lau chấm rất cẩn thận, còn dùng thuốc đỏ sát trùng nữa. Tôi không thích dùng thuốc đỏ cho mấy thứ vặt vãnh này.
Nói về thuốc đỏ, tôi có kinh nghiệm không dưới ba lần với chúng nó, không tính vết thương gớm ghiếc ở cổ chân trái thì cũng đã may vá ba lần, mỗi lần lấy ra thể nào cũng sẽ dính một chút vào miệng vết thương. Có một lần vết thương sâu quá phải khâu hở, khi lấy gạc cũ ra không chỉ dính vào mà còn kéo theo một bên thịt, lộ cả máu mỡ phía dưới. Nói không đau là nói xạo.
Hồi này cũng đã có kinh nghiệm nhiều, biết được là nên đổ thêm thuốc đỏ vào làm mềm gạc trước khi lấy ra sẽ bớt đau hơn. Nhưng cảm giác vẫn không thích nó dinh dính vào chân.
Vậy mà thấy cậu có vẻ rất chăm chú, giống như cún con liếm liếm vết thương của chủ vậy, để mặc luôn cho cậu muốn làm gì thì làm. Không ngờ khi kết thúc, cậu còn chụt một cái lên miếng gạc vừa dán xong.
Nói biến thái cũng không phải, nói không biến thái cũng không đúng.
Cái chuyện này trong vòng tích tắc đã chạy ngang qua não tôi, khiến tôi giật giật nhẹ cái chân, giống như đang run vậy.
Cậu nhìn tôi, cười hì hì, sau đó cọ cọ mặt vô đùi một hồi kêu: “Dạo này ú nu ú nần rồi!”, nguyên văn dùng chữ “chubby”.
Tôi đập hai lòng bàn tay vào hai bên má cậu: “Làm sao??”, nguyên văn: “So what?”, cũng bày đặt híp mắt lại cảnh cáo.
Cậu cười lấp la lấp lánh: “Sao là sao?”, nguyên văn: “What’s up?”.
Tôi nhịn không nổi, hôn một cái lên môi luôn.
Sofa nói chung không rộng nhưng khá là tình thú.
17. Bánh kem
Bởi vì thường khi tôi rất ít ăn, cũng là loại làm việc trên bàn máy tính, nên quan trọng vẫn là làm sao cho bổ não. Thành ra mặc dù không phải người hảo ngọt, tôi vẫn phải tiếp đường bằng cách ăn kẹo cho não vận động. Trong túi nếu không có thuốc lá thì sẽ có kẹo, không bao giờ thiếu một trong hai.
Thỉnh thoảng lại thèm bánh kem đột xuất. Gần chỗ cậu có một cửa tiệm bánh kem gia đình nho nhỏ trông rất ấm cúng, thế là một lần tiện đường, đang chạy xe máy của tôi, tôi với cậu mới tấp vào mua thử. Người trông tiệm là một cô bé rất đáng yêu, hỏi xem tôi có đặc biệt thích vị nào không. Tôi bảo thích chocolate, cô bé rưới thêm cho tôi một chút Hershey’s lên chiếc bánh kem cỡ nhỏ.
Lúc về ăn mới thấy là bánh kem quá ngọt so với sức chịu đựng của mình, nhưng vì cần thiết nên ráng ăn cho bằng hết. Cậu hỏi nó như thế nào, tôi thành thật trả lời cảm nhận.
Mấy hôm sau cậu mua về một chiếc bánh kem cỡ nhỏ, nhìn cái ly là biết đúng cửa hàng hôm nọ. Ở phía trên được rắc vụn chocolate, còn rưới thêm một lớp Hershey’s. Tôi ăn thử, kem không ngọt như hôm trước nữa. Lớp ở trên hơi ngọt, lớp mỏng ở giữa nhàn nhạt, rất hợp khẩu vị.
Tôi tròn mắt nhìn cậu: “Mua ở chỗ hôm trước hả?”
Cậu: “Ừ, anh thấy sao?”
Tôi: “Ngon, không ngọt quá nữa. Sao được vậy?”
Cậu: “Bởi vì em đẹp trai hơn anh mà!”
Tôi: “…”…
Đợt đó tôi siêng ăn bánh kem hơn hẳn.
18. Vũ trụ
Năm ngoái lúc vừa mua máy tính mới về chẳng biết để hình nền là gì, lười biếng đổi một hình có sẵn trong máy, là hình một ngọn núi chìm trong bầu trời đầy sao.
Mấy hôm sau siêng hơn được một chút, kéo xuống trong đống hình đó thì thấy hình giống như dải ngân hà. Chọn xong tự dưng buồn miệng nói, “Ê, tôi nghĩ tôi bị ám ảnh bởi vũ trụ.”.
Mãi gần đây khi cậu đi Hà Nội làm việc, tôi về nhà mình lăn lộn hồi lâu mới nhắn cho cậu rằng, “Kể từ khi thấy được sự bao la của vũ trụ, từ rất lâu về trước rồi, tôi bắt đầu cảm thấy những gì mình làm được rốt cuộc cũng sẽ trở về với cát bụi.”
Tôi không cách nào bỏ cái ý nghĩ cuộc sống này không hề có mục đích hay mục tiêu nào, bởi vì rốt cuộc về cuối cùng tất cả cũng sẽ biến mất. Bởi vì tôi tin rằng dù tôi có làm gì đi chăng nữa, trở thành Einstein hay Galileo của thời đại mới, thì có thể trước khi loài người tìm được vùng đất trú chân mới ngoài vũ trụ kia, hoặc thậm chí sau đó rồi, thì chỉ cần một tác động từ chính vũ trụ cũng có thể khiến chúng ta vĩnh viễn biến mất.
Cái suy nghĩ đó khiến tôi không thể đẩy giới hạn của mình đến tận cùng, không thể làm tất cả mọi việc một cách tốt nhất tôi có thể.
Cậu không giỏi diễn tả suy nghĩ và ý định của mình qua câu chữ. Không giống tôi bị ám ảnh bởi trên cao hơn cả bầu trời, cậu thích chụp hình biển cả rộng lớn và thăm thẳm.
Cậu trả lời vội vã đến mức viết thiếu vài chữ cái: “Em không tin vào chuyện có thể hay không thể. Tất cả những gì anh cần là ý chí thôi.”.
Cậu bắt đầu viết rất nhiều, rất rời rạc nhưng cũng rất có hệ thống về vũ trụ trên kia và loài người chúng ta dưới này.
“Bởi vì chúng ta chưa hoàn thiện, nên chúng ta tiếp tục. Chúng ta sẽ không, nên chúng ta vẫn.”
“Một khi anh muốn thì anh có thể làm được. Tin tưởng vào chính bản thân anh, đừng để tâm đến kết quả, bởi vì quan trọng là hành trình.”
Tôi hiểu tất cả những gì cậu nói, đó là lời yêu thương mà tôi trông chờ. Không phải là lời nhận xét về suy nghĩ tiêu cực hay tích cực của tôi, mà là lời công nhận chính bản thân tôi.
Nhưng… một chút gì đó, tôi vẫn không thể.
19. Chuyện người lớn
Mấy đứa rảnh háng không có chuyện gì làm ngồi nói chuyện với nhau một hồi sẽ nói chuyện tình dục, cái này chưa bao giờ sai.
Một đứa kêu: “Ủa rồi chừng nào anh bỏ con chó nhà anh?”, vì nó vẫn thắc mắc quan hệ giữa tôi với cậu không phải người yêu thì là gì.
Đứa khác (con gái và thích con gái hơn con trai): “Bỏ sao được mà bỏ mày ơi. Cu bự mà bỏ gì.”, đoán mò vì cậu ấy là dân châu Âu.
Tôi: “Mày nghĩ anh thích cu bự? Mày không biết anh bị yếu sinh lý à? Anh là hàng cực phẩm co lại thì giỏi giãn ra thì dở biết không?”, cái này là sự thật.
Đứa đầu tiên lại nói: “Ừ con này còn zin biết gì mà nói. Cu bự quá thì đau chứ được cái l*n gì.”, quả nhiên là người anh em tốt.
Đứa con gái tiếp tục: “Ờ cũng phải. Vậy rồi có sướng không?”.
Đứa đầu tiên: “Không sướng thì làm làm giề?”.
Tôi: “…”.
Sau đó tôi về cũng tán dóc với cậu về chuyện này.
Cậu: “Công nhận. Hồi trước em còn tưởng đó là lần đầu tiên của anh, làm em sợ hết hồn!”.
Tôi: “Ừ, phản ứng của cậu lúc đó tếu thật.”, cười phì.
Nghĩ lại, lần đó có người tỉnh rụi không lái xe chở tôi về nhà tôi mà lái xe chở tôi về căn hộ của cậu ta. Bên ngoài tôi cũng tỉnh chẳng khác gì, nổi tiếng là mắt cá chết mặt lạnh như tiền, thật ra trong bụng nhộn nhạo hồi hộp lắm rồi. Tới lúc lâm trận căng thẳng tới mức không kịp làm chủ các thể loại cơ, ngó lên thấy người kia mặt xanh hẳn ra, rồi còn lắp bắp hỏi: “Lần đầu của anh hả?”, làm tôi thấy buồn cười quên luôn cả căng thẳng.
Tôi thì nghĩ tới nghĩ lui, cậu thì từ sau lưng sờ mó loạn xạ, cuối cùng tôi quay đầu hỏi: “Sao? Muốn thử lần đầu không?”.
Tự dưng tay cậu dừng rờ rẫm, mặt lại xanh như lá chuối.
“… Anh muốn đâm em hả?”
Tôi đã nói là cậu ấy thỉnh thoảng rất ngu si chưa nhỉ?
“Ừ, tôi ở trên.”
Thật ra ở trên không có nghĩa là ở trong. Mà cái đó nhiều khi cũng không quan trọng.
20. Edit truyện hardcore
Đầu năm hai không mười tám, đứa nào bận chứ tôi không bận. Gác hết tất cả công việc tự do, cuối tháng sẽ đi học một khóa chuyên ngành mới hỗ trợ công việc hiện tại. Bởi vậy khá là rảnh rang, lập một blog làm truyện hardcore cho vui, sẵn tiện luyện khả năng dùng Photoshop.
Tôi không nói gì với cậu, bởi vì chuyện không đáng nói. Hôm trước nhận yêu cầu một bộ, có một câu tiếng Nhật tôi thấy dịch ra tiếng Anh không sát lắm, lại chẳng biết dịch tiếng Việt làm sao cho nó hợp lý hơn nên mới gửi nguyên tấm hình qua hỏi một thằng bạn. Thằng này là trai thẳng, lớn tuổi hơn cả hai đứa, cùng quốc tịch với cậu, ngôn ngữ thứ hai là tiếng Nhật, từng du học Nhật, tuy không biết tiếng Việt nhưng giải thích bằng tiếng Anh thì thần sầu, đồng thời là đàn anh trong công ty của cậu, và là Cupid(?) của tụi tôi.
Lần đầu tiên redraw, tính tôi một khi làm lại thích làm kỹ, mỗi khi không có chuyện gì làm là lại lôi truyện ra tô vẽ chỉnh sửa. Cuối tuần sang chỗ cậu chơi, nửa đêm tỉnh dậy không ngủ tiếp được cũng sẽ xách máy tính ra phòng khách làm tiếp. Cậu nhìn thấy hỏi: “Cái quái gì vậy?”.
Tôi: “Truyện tranh hardcore Nhật Bản.”
Cậu: “Hôm trước anh gửi hình cho Garry là để làm cái vụ này??”
Tôi: “Ừa đúng rồi.”
Cậu: “Em chưa đủ với anh sao…?”
Tôi: “Làm cái này hài lắm, mà hài kiểu khác. Đọc thử đi rồi biết!”
Tôi mở trang tiếng Anh cho cậu xem.
Cậu: “…”
“Sao thằng nhỏ bắn hoài vậy?” – Thật ra cậu là người thứ ba tôi cho xem, và cũng là người thứ ba câu đầu tiên hỏi tôi là sao trong truyện bắn nhiều thế…
“Cái này có phạm pháp không? Thằng nhỏ nhìn chưa đủ tuổi kìa!”
“Có ai tin bắn vầy là thật không?”
“Tổng cộng nó bắn bao nhiêu lần thế?”
“Anh ngồi vẽ lại mấy con cưu hả? Vẽ bao nhiêu con thì hết?”
“Đọc cái này anh có hứng không?”
Tôi: “…”.
“Đợt trước vào toilet nhiều quá, tuần này vẽ nhiều nên cạn hứng rồi, làm tôi hứng lại đi?”
Tôi đã nói là tôi thấy cậu – cái người to hơn tôi, cao hơn tôi, nhìn mặt già hơn tôi – đáng yêu chưa nhỉ?