Truyện Can You Love Me ?(YADK)

A

adminhuy

#1
[CHƯƠNG 4]

Qrui về nhà cố tránh mặt bố mẹ mình, về vết thương xưng tấy trên gương mặt, mẹ cậu không khỏi bất ngờ lo lắn hỏi “Bị sao vậy con ” cậu chưa kịp trả lời thì Mil đã nói “Nó đánh lộn đó mẹ” ngay tập tức cậu dành cho Mil 1 cái liếc lạnh sống lưng, “Thôi.. con đi tắm”.Mil chạy ngay lên phòng khi thấy mình đã quá tài lanh. Nhanh chóng ba cậu bực mình “Tại sao đánh lộn với người ta”. Mẹ cậu thấy chồng mình nóng bà liền dỗ ngọt “Thôi mà ông. Nó đi học về mệt rồi đễ nó đi tắm rửa”. Ông quay sang nạt khiến bà giật mình “Tắm cái gì mà tắm, đi ăn học mà như thế còn ra cái thể thống gì”. Cậu chỉ cuối đầu im lặng không trả lời, “Sao mày không nói” . Ba cậu chợt hỏi, cậu biết rằng thế nào cũng bị đòn nên im lặng, ông ấy đi vào trong phòng lấy ra 1 sợi roi , mẹ cậu hốt hoãn “Ông”. Ông ngay tập tức gọi bà “Bà tránh ra, đễ tôi dạy nó”. Còn cậu thì chỉ quỳ im tại chổ, ngay lập tức ông gián một roi thật mạnh, cậu đau đớn nghiến chặt răng, mẹ cậu đành bất lực khóc chạy nhanh vào phòng, ông lại gián thêm vài roi vào người cậu, rồi quăn cây roi đi vào phòng. Cậu đau đớn bước từng bước đi lên phòng, Mil đứng trước phòng cậu với đôi mắt ngấn lệ “Tao xin lỗi. Tao lỡ miệng”. Giây phút này cậu chỉ muốn bật cười trước người chị này, đây đâu phải là lần đầu tiên cậu bị đánh, trong căn nhà này người mà bị đánh nhiều nhất chắc chỉ có cậu, lúc trước cậu cũng nghịch ngợm dữ lắm mà bị đánh miết dường như cậu đã thay đổi tính tình thành một người khác, tuy nhiên cậu không hề giận cha mình, vì cậu biết cha mình muốn mình tốt hơn. Mà người cậu thương nhất là mẹ mình, bà cứ khóc khiến cậu càng đau lòng hơn, có lẽ chỉ có nước mắt và sự chân thật mới làm rung động trước một người cứng rắng như cậu,

Làn nước lạnh cứ tuông vào thân thể trắng tươi ấy, rát buốt ở da thịch, cậu cố bám vào tường đễ chịu đựng, nghiến chặt răng đễ không phát ra tiếng, nhưng nước mắt đã tuông theo làn nước mà cậu không hề biết..

Sáng hôm sau cậu đến lớp với tâm trạng tồi tệ, một phần là vì còn đau, như thường ngày, cậu vẫn ngồi chỗ quen thuộc . Săn tay áo lên, những dấu roi vẫn còn xưng ửng đỏ, thấy Tie đang đi đến gần mình cậu nhanh chóng săn tay áo xuống che lại ” Sao cậu lại ngồi ở đây”. Tie hỏi xong cậu liền bực mình nói “Ngồi đâu kệ tui, liên quan gì anh”. Tie chỉ nhẹ mỉm cười rồi kéo tay thật mạnh đi, cậu đau đớn hét lên “Đau..” , cứ tưởng không sao, Tie tiếp tục kéo cho đến khi cậu dũi được tay ra, Tie bất ngờ khi thấy vết thương của cậu “Cậu bị sao thế”, vì quá đau nên cậu không kiềm được nước mắt “Đi ra đi, đừng phiền đến tôi”, Tie không chiệu đi cứ cương quyết, anh cầm tay cậu ngay lập tức cậu quát lên “Đi RA”. Thấy cậu không vui nên anh cùng đành tránh sang chỗ khác, chỉ là anh muốn dẫn cậu đi đến một nơi, nhưng hoàng toàn lại không ngờ sảy ra chuyện như vậy, anh lặng lẽ đi lên lớp …

Cậu đi ra sau lớp học, ngồi nhìn vết thương ứ máu mà nước mắt cứ tuông rơi, chợt câu lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Tưởng đâu anh hùng lắm, ai dè ngồi khóc 1 mình”, cậu quay lưng lại thì người đứng trước mặt không ai khác ngoài hắn, cậu giả vờ như không nghe thấy gì vội vàng lướt đi ngang hắn, vừa mới bị tên Tie lôi hết 1 cánh tay phải, bây giờ lại đến hắn lôi cánh tay bên trái, cậu đau đớn cố nghiến chặt răng thốt lên từng chữ,”Buông ra “, dường như hắn không hề quan tâm đến ngự địu của cậu, vẫn cứ cười rỡn nói “Không thì sau”. Ngay lập tức cậu xoay mình lại, lên 1 gối ngay chỗ hiểm khiến hắn dãy dụa la hét “Cậu… Cậu…Tôi sẽ không tha cho cậu”, mặc kệ lời hắn nói cậu vẫn bước đi 1 cách ung dung lên lớp…

Hắn đi vào lớp, tay thì cứ bịnh chỗ hiễm lại, khiến cho những người trong lớp không khỏi mắt cười” Tụi Bây cười gì, muốn chết à”, Thấy hắn đang nỗi điên ai nấy cũng nhanh chóng phân tán. Gri thắc mắc liền hỏi hắn” Mày bị sao thế”, ánh mắt hắn đầy câm phẩn nói “Là cái thằng nhóc khốn kiếp đó”. Gri lại bất ngờ hỏi, ” Ruốt cuộc nó có danh tính như thế nào mà sao mày không dám đụng vào nó” , hắn trầm ngâm nói “Nó không dễ đụng vào như mày nghỉ đâu”. Gri lại típ tục hỏi “Thế mày định làm sao”. Hắn nhếch mép cười đắt chí “Làm sao à… ôi mà đau quá”. Chưa kịp nói rõ thì hắn lại thét lên….

Mil và Tio học cùng khóa nên càng ngày họ càng thân nhau, hai cô gái này dường như chung 1 sở thích là hay đọc truyện. Và trí tưởng tượng phong phú. Cả 2 đang đi trên hành lang thì thấy Tie đang đứng thẩn thờ, cả hai nhanh chóng đến bắt chuyện ” Sao cậu lại đứng ở đây thẩn thờ như thế”. Tie quay sang nhìn Mil nói “Mình đã làm Qrui giận”. Tio lại bất ngờ hỏi “Anh làm gì cậu ta thế ?””. Tie buồn bã trả lời “Thực ra anh không biết tay cậu ấy bị đau, nên anh nắm tay cậu ấy chạy đến một nơi, nhưng lại khiến cậu ấy đau đến khóc”. Mil như hiểu ra chuyện nhanh chóng khuyên ” Nó không sao đâu cậu yên tâm, chỉ là bị ba đánh nên nó bực mình thôi”. Vừa nói dứt câu Tie liền chạy đi mất vút. Khiến cho 2 cô gái ngơ ngác “Sao giống đang yêu nhau thế”. Mil nói xong thì Tio liền nói “Có khi nào anh 2 tui đang yêu em bà hông”… Chợt cả hai quay sang nhìn nhau rồi “Aaaaaaaaaa” hét lên vì vui sướng….

Tie chạy đến lớp cậu khiến ai cũng nhìn, cậu đang ngồi bấm điện thoại thì thấy anh đang đứng trước mặt mình, cậu giật mình đến rơi điện thoại xuống đất, “Đến đây làm gì nữa”. Tie nhìn cậu một lúc nói “Tôi xin lỗi… tôi không biết cậu bị…”. Chưa kịp nói hết câu thì Tie đã bị cậu bịt miệng, 4 mắt chạm nhau làm cho thời gian như ngừng trôi, trông phút chốc dường như anh đang bị say vì cậu, thấy hắn cứ cứng đơ cậu liền bỏ tay ra,”Đi đi “, cậu thốt ra 1 câu khiến hắn tỉnh lại,” Cậu đi lên phòng y tá cùng tôi đi”. Cậu thắc mắc liền hỏi “Tại sao tôi phải nghe theo anh”. Tie lập tức hù dọa “Nếu cậu không đi theo tôi thì tôi sẽ nói cho mọi người biết….”. Cậu đành phải chịu thua chiu này, vì xưa nay cậu sợ nhất là mất mặt. “ĐI thì Đi “, cậu nhanh chóng bước đi khỏi đấy, anh chỉ biết lắc đầu cười…

“A..đau..”, cậu đau từng miếng khi Tie, cứ bôi thuốc lên vết thương, anh bực bội nói “Nhà cậu không có đồ rửa vết thương sau”. Cậu lạnh tanh nói “Có nhưng không muốn rửa”.Anh lắc đầu ngán ngẩm nhìn cậu ” Cha cậu cũng ra tay nặng quá”, cậu đáp lại bằng đôi mắt ngấn lệ “Đây đâu phải lần đầu, tôi quen rồi”. Trong lòng anh lúc này lại nghèn nghẹn trong tim, cảm giác như rất đau khi thấy cậu khóc, chợt cậu quay sang hỏi” Sao đột nhiên anh lại quan tâm tôi như thế”. Anh cười nhẹ đáp “Chỉ là tôi muốn chuộc lại lỗi lầm mà tôi nợ cậu”. Cậu săn tay áo xuống rồi nói “Vậy là hết nợ rồi đó, sau này anh không cần phải ái náy khi thấy tôi, không cần phải đối xử tốt với tôi”. Anh liền hỏi “Hết nợ không làm bạn được sao”. Cậu cương quyết nhìn hắn rồi nói “Không”…” Vì tôi không thích có bạn”. Nói xong cậu bước đi bỏ lại bao nhiêu sự hụt hẩn lẫn phủ phàng cho Tie. Chẳng lẽ không chút hy vọng nào dành cho Tie sao….
 
Cần đầy đủ thông tin!

Ở đây bạn chỉ có thể xem được nội dung tối giản. Vào CallBoy VN để xem thêm các thông tin ẩn nếu bạn cần. Xem bản đầy đủ