A
adminhuy
“Trời ơi cái ông này tính bắt người ta chờ đến bao giờ nữa đây???” Nó cảm thấy bực bội khi phải ngồi chờ ông Trần nửa giờ rồi mà không thấy đâu hết. Nếu không phải vì bị ông già “cắt tài khoản” thì còn lâu nó mới ngồi đây. Nó chả ham việc kinh doanh chút nào cả, tuy mang tiếng là sinh viên năm hai của Học viện Ngân hàng mà nó có thích thú gì cho cam. Là do sự ép buộc của ông bà già nên nó mới miễn cưỡng mà thi vào, mơ ước của nó trở thành một singer, nhưng khi nó vừa nói cái dream đó ra thì bị từ chối thẳng thừng. Hizz, nó biết thế nào củng thành ra vậy, ừ thì ba mẹ nó là chủ của một ngân hàng lớn, nên họ muốn con mình sau này quản lí cái sự nghiệp mà truyền từ đời này sang đời khác, cha truyền con nối thì đâu có gì mà lạ nhưng sao trong lòng nó vẫn thích ca hát hơn, nó chúa ghét những con số, và phải đi gặp đối tác này nọ. Như lúc này chẳng hạn, lão Trần đã bắt nó chờ hơn 30 phút mà có thăm bóng dáng đâu, đang mơ màng suy nghĩ thì điện thoại nó rung…
“Dạ, con nghe mẹ”
“Sao ông ta không nói sớm, bắt con chờ từ nãy giờ”
“Dạ, con biết rồi”.
Haizz, đúng là người giàu có nên mắc bệnh “star”, chờ ông ta nãy giờ vậy mà ông ta nói có công chuyện hẹn khi khác, người giàu có thường như vậy lắm chắc? Bước ra khỏi quán nó gặp thằng nhỏ cứ tò te theo nó, đang bức rứt trong người mà gặp thằng này nữa thế là nó tức giận nói.
-Ê, thằng nhỏ kia…mầy làm gì mà cứ theo tao vài dzậy?
Nó hỏi với bộ mặt rất ư là khó chịu.
-Dạ…dạ…anh, làm ơn mua dùm em…
Thằng nhỏ trả lời với sự sợ hãi, có lẽ thấy bộ mặt hình sự của nó khi đưa một sấp tờ vé số.
Nó cười mĩa, mua ư…Nói thật chứ, bọn trẻ này, nó ghét cay ghét đắng, nhìn là muốn chữi cho một trận. Thứ đầu đường xó chợ như tụi nó thì có gì đâu thương mà không thương thì là sao mà có thể mua ủng hộ được.
-Biến mày…
Nói rồi nó bỏ đi nhưng thẳng ku này cứ lẽo đẽo theo nó làm nó càng bực hơn nữa, sẵn chuyện hồi nãy nó quay lại chữi.
-Ê, thằng dog kia, tao nói mày biến mà theo tao là gì???
-Dạ…dạ…
Thằng nhỏ câm như hến, có lẽ gương mặt nó lúc này rất hung dữ đến nỗi thằng nhóc nói không nên lời.
-Dạ dạ gì, tao nói là biến đó, bọn đường phố mất dạy như tụi bay thì có gì đâu mà tốt đẹp, chắc muốn theo tao để chôm chĩa chứ gì? Tao rành quá mà…
-Dạ, em…em không có…
Tội nghiệp thằng nhóc, thực sự sáng giờ bán ế quá, không ai mua nó đói lắm rồi. Thằng nhỏ hi vọng bán được vài tờ để kiếm gì bỏ bụng. Nhìn thấy nó đẹp trai, ăn mặc lịch sự nên tới mời ai ngờ đâu tính cách với vẻ bên ngoài khác nhau một trời, một vực.
-Không có hả?
-Á…đau…đau…
Nó bóp thật chặt tay thằng cu làm nó la quá trời, sao không la được khi nó là một đứa bé chỉ mười tuổi bị một thanh niên gấp đôi tuổi mình ức hiếp, gương mặt nhăn lại vì bị đau.
-Này cậu kia, làm gì vậy?
Bổng nhiên ở đâu có người chạy tới, tháo tay nó ra, cứu bồ cho thằng nhỏ.
-Mầy là ai?
Nó cảm thấy tức giận khi bị kẻ khác xen vào.
-Cậu không cần biết tui là ai? Bạo lực với trẻ em tội rất nặng, bộ cậu không biết hả?
Vừa cầm tay thằng nhỏ lên coi thử, anh quay lại trả lời nó.
-Trẻ em ư?
Nó cười mĩa.
-Thằng này là con nít quỷ chứ trẻ em nỗi gì? Mà mày là ai hay là đồng bọn của nó luôn.
Nó tia ánh nhìn lên người anh rồi nói tiếp.
-Không ngờ, cao to đẹp trai thế mà lại đi dụ dỗ trẻ em làm điều phi pháp, bắt mấy đứa nào đi móc túi người khác.
Phi pháp? Móc túi? Gì chứ, anh thấy rất búc xúc khi nghe nó nói vậy? Anh thế này mà nó dám nói anh như thế ư?
-Cậu đang tự nói mình hả?
-Nực cười, vừa ăn cắp vừa la làng.
-Cậu nói ai ăn cắp.
Anh tức giận khi có người nói mình như vậy.
-Không lẽ tao tự nói tao? Sao mầy ngu dzữ? Đúng là dân thất học, đầu đường xó chợ nên thiếu hiểu biết.
Nó lại mĩa mai.
-Ê, thằng nhóc kia, ăn nói mất dạy vừa phải thôi nha. Nhìn mặt mày chưa chắc gì đã lớn bằng tao mà dám xưng hô như thế.
Có lẽ anh không thể lịch sự hơn vơi con người này.
-Thì sao? Tao không anh trai nên không quen miệng gọi anh.
Hết chịu nổi với nó, anh thở dài. Biết không thể nói được tên này nên anh dẫn thằng nhỏ đi. Thấy thế nó chạy tới can lại.
-Ê, tính đi đâu đó chuồn à? Đâu có dễ thế cưng.
-Chứ giờ mày muốn gì nữa?
Chán nãn khi nghe nó nói vậy, đúng là thứ u lì, chuyên đi gây rồi.
-Hỏi ngu, police station chứ đâu? Tới đó mà chấp vấn với họ.
Nó cười thâm hiểm, phen này nó nhất định phải cho tên này vào nhà đá bốc lịch mới được.
-Đồn cảnh sát?
Anh hỏi lại.
-Tất nhiên, xem ra củng biết được vài từ tiếng anh củng không đến nỗi “ngu lâu dốt bền khó đào tạo”.
Trời ạ? Anh không hiểu con người đang đứng trước anh có bị sao không nữa? Chắc là lũ công tử nhà giàu chãnh chọe, xem thường người khác, anh là anh chúa ghét bọn người như thế.
-Về tội gì?
-Tội gì ư? Mầy không biết hay thực sự không biết? Đừng có giả ngu nữa, cái đó lừa được ai, chứ còn lâu mới qua mắt được bổn cung tử.
Rầu, biết ngay mà, gặp bọn công tử nhà giàu.
-Dụ dỗ trẻ em làm việc xấu được chưa?
-Haha…
Anh tức cười khi nó lại nói anh như thế, còn nó cảm thấy như mình bị nguyên một ca nước lạnh tạt vào mặt, quê quê sao á.
-Cười cái gì mà cười? Dzề đồn cảnh sát mà cười hen, còn bây giờ let’s.
Bình tĩnh lại, nó quyết tâm phải dẫn tên này dzề uống nước trả với police mới được, lúc đó thì tha hồ mà cười.
Anh quay lại nói chuyện với thằng nhỏ.
-Em có làm gì mà anh ta bảo em móc túi.
Thằng nhỏ nãy giờ em im lặng, giờ có người hỏi nên nó trả lời.
-Dạ không, em chỉ muốn mời anh ấy mua vé số thôi.
-Thấy chưa, nghe nó nói rồi chứ.
Anh nói mà nhìn nó tỏ vẻ khinh bỉ, anh vốn ghét những người như nó mà, ỷ có tiền muốn làm gì thì làm, không coi ai ra gì.
-Mày tưởng tao tin hả? Tụi bay là đồng bọn với nhau, biết đâu đây là vở kịch do tụi bay dựng sẵn.
Trời, đúng là hết nói với tên này.
-Đừng có nghĩ ai củng xấu xa như mình…
-Ai xấu xa thì tự rõ, còn giờ thì tới đồn cảnh sát rồi biết.
-Ok…
Thế là cả ba người củng nhau tới đồn cảnh sát làm sáng tỏ mọi chuyện, ai củng đang cười thầm với ý định của mình. Lần này anh nhất định cho nó bẽ mặt, để coi còn dám coi thường người khác nữa không? Còn nó hi vong anh sẽ ở trong tù mà bọc lích dài hạn, cho đáng đời con trai vai dài lưng rộng không lo làm ăn mà đi dụ dỗ trẻ em, vậy thì nó củng đang làm điều có ích cho xã hội ấy chứ.
Đồn cảnh sát gần tới thì ý định của họ lại bùng cháy mạnh mẽ hơn, họ nhìn nhau như muốn thiêu đốt của đối phương. Liệu chuyện này sẽ như thế nào, ai sẽ là thắng cuộc, nó có cho anh vào tù và anh có làm nó bẽ mặt trước nhiều người?
“Dạ, con nghe mẹ”
“Sao ông ta không nói sớm, bắt con chờ từ nãy giờ”
“Dạ, con biết rồi”.
Haizz, đúng là người giàu có nên mắc bệnh “star”, chờ ông ta nãy giờ vậy mà ông ta nói có công chuyện hẹn khi khác, người giàu có thường như vậy lắm chắc? Bước ra khỏi quán nó gặp thằng nhỏ cứ tò te theo nó, đang bức rứt trong người mà gặp thằng này nữa thế là nó tức giận nói.
-Ê, thằng nhỏ kia…mầy làm gì mà cứ theo tao vài dzậy?
Nó hỏi với bộ mặt rất ư là khó chịu.
-Dạ…dạ…anh, làm ơn mua dùm em…
Thằng nhỏ trả lời với sự sợ hãi, có lẽ thấy bộ mặt hình sự của nó khi đưa một sấp tờ vé số.
Nó cười mĩa, mua ư…Nói thật chứ, bọn trẻ này, nó ghét cay ghét đắng, nhìn là muốn chữi cho một trận. Thứ đầu đường xó chợ như tụi nó thì có gì đâu thương mà không thương thì là sao mà có thể mua ủng hộ được.
-Biến mày…
Nói rồi nó bỏ đi nhưng thẳng ku này cứ lẽo đẽo theo nó làm nó càng bực hơn nữa, sẵn chuyện hồi nãy nó quay lại chữi.
-Ê, thằng dog kia, tao nói mày biến mà theo tao là gì???
-Dạ…dạ…
Thằng nhỏ câm như hến, có lẽ gương mặt nó lúc này rất hung dữ đến nỗi thằng nhóc nói không nên lời.
-Dạ dạ gì, tao nói là biến đó, bọn đường phố mất dạy như tụi bay thì có gì đâu mà tốt đẹp, chắc muốn theo tao để chôm chĩa chứ gì? Tao rành quá mà…
-Dạ, em…em không có…
Tội nghiệp thằng nhóc, thực sự sáng giờ bán ế quá, không ai mua nó đói lắm rồi. Thằng nhỏ hi vọng bán được vài tờ để kiếm gì bỏ bụng. Nhìn thấy nó đẹp trai, ăn mặc lịch sự nên tới mời ai ngờ đâu tính cách với vẻ bên ngoài khác nhau một trời, một vực.
-Không có hả?
-Á…đau…đau…
Nó bóp thật chặt tay thằng cu làm nó la quá trời, sao không la được khi nó là một đứa bé chỉ mười tuổi bị một thanh niên gấp đôi tuổi mình ức hiếp, gương mặt nhăn lại vì bị đau.
-Này cậu kia, làm gì vậy?
Bổng nhiên ở đâu có người chạy tới, tháo tay nó ra, cứu bồ cho thằng nhỏ.
-Mầy là ai?
Nó cảm thấy tức giận khi bị kẻ khác xen vào.
-Cậu không cần biết tui là ai? Bạo lực với trẻ em tội rất nặng, bộ cậu không biết hả?
Vừa cầm tay thằng nhỏ lên coi thử, anh quay lại trả lời nó.
-Trẻ em ư?
Nó cười mĩa.
-Thằng này là con nít quỷ chứ trẻ em nỗi gì? Mà mày là ai hay là đồng bọn của nó luôn.
Nó tia ánh nhìn lên người anh rồi nói tiếp.
-Không ngờ, cao to đẹp trai thế mà lại đi dụ dỗ trẻ em làm điều phi pháp, bắt mấy đứa nào đi móc túi người khác.
Phi pháp? Móc túi? Gì chứ, anh thấy rất búc xúc khi nghe nó nói vậy? Anh thế này mà nó dám nói anh như thế ư?
-Cậu đang tự nói mình hả?
-Nực cười, vừa ăn cắp vừa la làng.
-Cậu nói ai ăn cắp.
Anh tức giận khi có người nói mình như vậy.
-Không lẽ tao tự nói tao? Sao mầy ngu dzữ? Đúng là dân thất học, đầu đường xó chợ nên thiếu hiểu biết.
Nó lại mĩa mai.
-Ê, thằng nhóc kia, ăn nói mất dạy vừa phải thôi nha. Nhìn mặt mày chưa chắc gì đã lớn bằng tao mà dám xưng hô như thế.
Có lẽ anh không thể lịch sự hơn vơi con người này.
-Thì sao? Tao không anh trai nên không quen miệng gọi anh.
Hết chịu nổi với nó, anh thở dài. Biết không thể nói được tên này nên anh dẫn thằng nhỏ đi. Thấy thế nó chạy tới can lại.
-Ê, tính đi đâu đó chuồn à? Đâu có dễ thế cưng.
-Chứ giờ mày muốn gì nữa?
Chán nãn khi nghe nó nói vậy, đúng là thứ u lì, chuyên đi gây rồi.
-Hỏi ngu, police station chứ đâu? Tới đó mà chấp vấn với họ.
Nó cười thâm hiểm, phen này nó nhất định phải cho tên này vào nhà đá bốc lịch mới được.
-Đồn cảnh sát?
Anh hỏi lại.
-Tất nhiên, xem ra củng biết được vài từ tiếng anh củng không đến nỗi “ngu lâu dốt bền khó đào tạo”.
Trời ạ? Anh không hiểu con người đang đứng trước anh có bị sao không nữa? Chắc là lũ công tử nhà giàu chãnh chọe, xem thường người khác, anh là anh chúa ghét bọn người như thế.
-Về tội gì?
-Tội gì ư? Mầy không biết hay thực sự không biết? Đừng có giả ngu nữa, cái đó lừa được ai, chứ còn lâu mới qua mắt được bổn cung tử.
Rầu, biết ngay mà, gặp bọn công tử nhà giàu.
-Dụ dỗ trẻ em làm việc xấu được chưa?
-Haha…
Anh tức cười khi nó lại nói anh như thế, còn nó cảm thấy như mình bị nguyên một ca nước lạnh tạt vào mặt, quê quê sao á.
-Cười cái gì mà cười? Dzề đồn cảnh sát mà cười hen, còn bây giờ let’s.
Bình tĩnh lại, nó quyết tâm phải dẫn tên này dzề uống nước trả với police mới được, lúc đó thì tha hồ mà cười.
Anh quay lại nói chuyện với thằng nhỏ.
-Em có làm gì mà anh ta bảo em móc túi.
Thằng nhỏ nãy giờ em im lặng, giờ có người hỏi nên nó trả lời.
-Dạ không, em chỉ muốn mời anh ấy mua vé số thôi.
-Thấy chưa, nghe nó nói rồi chứ.
Anh nói mà nhìn nó tỏ vẻ khinh bỉ, anh vốn ghét những người như nó mà, ỷ có tiền muốn làm gì thì làm, không coi ai ra gì.
-Mày tưởng tao tin hả? Tụi bay là đồng bọn với nhau, biết đâu đây là vở kịch do tụi bay dựng sẵn.
Trời, đúng là hết nói với tên này.
-Đừng có nghĩ ai củng xấu xa như mình…
-Ai xấu xa thì tự rõ, còn giờ thì tới đồn cảnh sát rồi biết.
-Ok…
Thế là cả ba người củng nhau tới đồn cảnh sát làm sáng tỏ mọi chuyện, ai củng đang cười thầm với ý định của mình. Lần này anh nhất định cho nó bẽ mặt, để coi còn dám coi thường người khác nữa không? Còn nó hi vong anh sẽ ở trong tù mà bọc lích dài hạn, cho đáng đời con trai vai dài lưng rộng không lo làm ăn mà đi dụ dỗ trẻ em, vậy thì nó củng đang làm điều có ích cho xã hội ấy chứ.
Đồn cảnh sát gần tới thì ý định của họ lại bùng cháy mạnh mẽ hơn, họ nhìn nhau như muốn thiêu đốt của đối phương. Liệu chuyện này sẽ như thế nào, ai sẽ là thắng cuộc, nó có cho anh vào tù và anh có làm nó bẽ mặt trước nhiều người?