A
adminhuy
Truyện có tình tiết 18+. Nếu bạn nào không phù hợp nên xem xét trước khi đọc. (Mình mới bắt đầu viết truyện gay nên nếu có sai xót xin bỏ qua.
PHẦN 1:
Cái cảm giác của năm 11 vừa qua sau 2 tháng hè nhạt nhẽo.
Tôi bắt đầu lại nôn nao mua cặp mới, sách mới, giày dép,..
Ngoài những việc đó tôi còn hào hứng và rạo rực hơn khi gặp người mình yêu, thương trong trường.( Vì mình là gay nên không dám nói ra nên không dám thể hiện tình cảm trước bạn ấy). Có lẽ năm vừa rồi tôi với Phú( Nghiêm Trường Phú 17 tuổi, người tôi thầm thương trộm nhớ và đặt hết tình cảm cho Phú) không học chung, một đứa ở c1, một đứa ở c2. Vì năm học 12 phải chia bang. Thật may mắn cho tôi và Phú cũng chọn bang Xã Hội giống tôi.
Và rồi gì đến cũng đến. Ngày tụ trường (6-8-2017)năm rồi tôi nhớ như in và không bao giờ tôi quen được, tiếng trống trường cất lên khai giảng vừa xong vào nhận lớp, quả thật lúc đó tôi không biết là mình học chung với người mình thương trộm là Phú. Tôi vào chỗ mà mình ưng nhất mà ngồi nhìn đám bạn cũ khóc cho nhau mỗi đứa một lớp. Đang mãi nghĩ ngợi thì bổng tôi giặt mình có tiếng cất lên.
-“Thạch Hải Đăng là em nào”.
Tôi ấp úng rung một chút.
-“D…ạaa, thưa cô là em ạ”.
Cô nhìn tôi hơi lâu rồi cười.
-“Được rồi tốt lắm. Ngồi xuống đi, ủa mà em là người dựng vỡ kịch”Sự nghiệp và mẹ’ phải không.”
Tôi ngại vì năm đó tôi dựng là vì cảm xúc nhất thời không ngời là thu về cho trường vừa danh tiếng vừa được thưởng 45.000.000 vnd.( hí hí. Tôi cũng được 5.000.000vnd thưởng cho khả năng của mình)
-“Dạ thưa cô”.
Sau khi điểm danh nhưng thiếu một người (Phú cuối danh sách) sắp chỗ vừa xong thì cô lại bực mình vì sao lại kì lạ. Còn thiếu người( Lý đó vì sao cô không đọc tên Phú là gì cô biết Phú trước đó là vì Phú quá nổi tiếng trong đội bóng rỗ của trường ai cũng biết nên nhìn tên mà không thấy mặt là vậy) Cô bực nhẹ và nói:
-“Tại sao Nghiêm Trường Phú vẫn chưa thấy”.
Mọi người bàng hoàng vì cái tên đó. Quả thật, lúc đó tôi không màng đến cô nói gì vì phải đến đám bạn cũ. Ngay lúc đó ngoài của vọng tiếng vào.
-“Em xinn lỗiiii cô(thở hổn hển), vì thầy Hiệu Trưởng cho gọi em bàn về cuộc thi trung kết bóng rỗ sắp tới với các trường trong cùng thầy phố. Nên em đến trễ. Mong cô tha lỗi.
Cô có vẻ nghe rõ sự việc và biết là không phải lỗi của Phú nên cô không cấu mặt lại nữa.
-“Thôi, côi hiểu rồi vào lớp đi”.
Phú ngơ ngác nhìn xung quanh không biết vì chỉ mình ngồi đâu thì…
-“tui nè Phú”. (Giọng mấy bạn nữ ).
-“Ê ngồi đây nè”. ( Một bạn cũng gay những lộ ra).
Coi hét toán lên.
-“Trật tự hết chưa”.( Cô la đỏ cả mặt). Em lại ngồi kế Hải Đăng đi Phú. Truyện có tình tiết 18+. Nếu bạn nào không phù hợp nên xem xét trước khi đọc. (Mình mới bắt đầu viết truyện gay nên nếu có sai xót xin bỏ qua.
Cái cảm giác của năm 11 vừa qua sau 2 tháng hè nhạt nhẽo.
Tôi bắt đầu lại nôn nao mua cặp mới, sách mới, giày dép,..
Ngoài những việc đó tôi còn hào hứng và rạo rực hơn khi gặp người mình yêu, thương trong trường.( Vì mình là gay nên không dám nói ra nên không dám thể hiện tình cảm trước bạn ấy). Có lẽ năm vừa rồi tôi với Phú( Nghiêm Trường Phú 17 tuổi, người tôi thầm thương trộm nhớ và đặt hết tình cảm cho Phú) không học chung, một đứa ở c1, một đứa ở c2. Vì năm học 12 phải chia bang. Thật may mắn cho tôi và Phú cũng chọn bang Xã Hội giống tôi.
Và rồi gì đến cũng đến. Ngày tụ trường (6-8-2017)năm rồi tôi nhớ như in và không bao giờ tôi quen được, tiếng trống trường cất lên khai giảng vừa xong vào nhận lớp, quả thật lúc đó tôi không biết là mình học chung với người mình thương trộm là Phú. Tôi vào chỗ mà mình ưng nhất mà ngồi nhìn đám bạn cũ khóc cho nhau mỗi đứa một lớp. Đang mãi nghĩ ngợi thì bổng tôi giặt mình có tiếng cất lên.
-“Thạch Hải Đăng là em nào”.
Tôi ấp úng rung một chút.
-“D…ạaa, thưa cô là em ạ”.
Cô nhìn tôi hơi lâu rồi cười.
-“Được rồi tốt lắm. Ngồi xuống đi, ủa mà em là người dựng vỡ kịch”Sự nghiệp và mẹ’ phải không.”
Tôi ngại vì năm đó tôi dựng là vì cảm xúc nhất thời không ngời là thu về cho trường vừa danh tiếng vừa được thưởng 45.000.000 vnd.( hí hí. Tôi cũng được 5.000.000vnd thưởng cho khả năng của mình)
-“Dạ thưa cô”.
Sau khi điểm danh nhưng thiếu một người (Phú cuối danh sách) sắp chỗ vừa xong thì cô lại bực mình vì sao lại kì lạ. Còn thiếu người( Lý đó vì sao cô không đọc tên Phú là gì cô biết Phú trước đó là vì Phú quá nổi tiếng trong đội bóng rỗ của trường ai cũng biết nên nhìn tên mà không thấy mặt là vậy) Cô bực nhẹ và nói:
-“Tại sao Nghiêm Trường Phú vẫn chưa thấy”.
Mọi người bàng hoàng vì cái tên đó. Quả thật, lúc đó tôi không màng đến cô nói gì vì phải đến đám bạn cũ. Ngay lúc đó ngoài của vọng tiếng vào.
-“Em xinn lỗiiii cô(thở hổn hển), vì thầy Hiệu Trưởng cho gọi em bàn về cuộc thi trung kết bóng rỗ sắp tới với các trường trong cùng thầy phố. Nên em đến trễ. Mong cô tha lỗi.
Cô có vẻ nghe rõ sự việc và biết là không phải lỗi của Phú nên cô không cấu mặt lại nữa.
-“Thôi, côi hiểu rồi vào lớp đi”.
Phú ngơ ngác nhìn xung quanh không biết vì chỉ mình ngồi đâu thì…
-“tui nè Phú”. (Giọng mấy bạn nữ ).
-“Ê ngồi đây nè”. ( Một bạn cũng gay nhưng lộ ra).
Cô hét toán lên.
-“Trật tự hết chưa”.(Cô la đỏ mặt). “Em vào ngồi cũng với Hải Đăng đi, bàn tư tổ 4 đó”.
Phú có vẻ lạ lẫm lẫn chút ngơ ngác đi về phí mình. Trong khi đó mình nhìn đâu suy nghĩ đủ thứ về Phú có phải gay hay không? Nếu Phú biết có thích mình không?.
-“Bạn gì ơi. Làm ơn né vào chút cho Phú ngồi với.!”(Giọng Phú nghe có vẻ hơi khêu khảnh)
Tôi vẫn lây hoay nghĩ ngợi. Không nghe giọng nói đó
-“Bạn Đăng gì ơiii. Né vào cho tôi nhờ”.
Tôi giật bắn người lên xoay qua trong vẻ hoang mang và bắn loạn con tim lên khi thấy Phú người con trai mình thích ở đây.
-“Hã a..a. Có chuyện gì vậy. Sao Phú..u ở đây.”( Giọng tôi)
Cả lớp cười rần lớn lên. Tôi nhìn đâu cũng thấy mọi người cười với vẻ phái chí làm tôi sượng mặt tái hết.
-” Bị điên vừa thôi, tôi học ở đây và ngồi chỗ này”.
Tôi hoang mang nghĩ trong đầu nhiều thứ. Có lẻ ông trời sắp đặt cho tôi gặp Phú.
-“Vậy bạn ngồi đi”. ( Giọng tôi hơi rung).
Và cuối cùng thì tiếng trống cũng vang lên sau 4 tiết học mệt mỏi.
Trên đường về nhà trong một khoảnh khắc buổi trưa nắng nóng làm tôi khó chịu. Bởi vì nhà tôi khá xa trường đi mất khoảng 30′ mới về tới nhà. Chớ trêu thay tôi ở quê lên nên không có xe đành đi bộ vậy. Khác với Phú bạn ấy nhà giảu chạy SH. Một phần gia đình cưng chìu nên đôi lúc đi xe hơi. Cha Phú là chủ tịch tập đoàn lớn thứ hai sau tại thành phố.
Về được tới phòng trọ. Tôi chạy một mạch vào phòng tắm rửa mặt rồi đợi khô mồ hôi rồi tôi chuẩn bị tắm. Thật sự nhìn vào gương tôi thấy cơ thể mình cũng khá đẹp tại vì thôi có chơi thể thao nên có cơ bụng. Khuôn mặt góc cạnh mắt tròn với hai hàng mi công. Nước da tôi trắng không đen. Hèn chi gái lúc nào không nhìn chầm chầm. Tôi bước ra tolet lên giường nằm thì suy nghĩ những chuyên vu cơ về Phú. Không ngờ người mình yêu thương năm nay học chung đã vậy ngồi chung cạnh mình. Không biết thời gian sau này sẽ ra sau. Suy nghĩ tới việc Phú thủ dâm với gương mặt sướng tê tái đó. Tôi nghĩ tới đó là cục hàng bên dưới lại to lên chỉa thẳng lên. Bởi vì tôi mấy ngày nay không thủ dâm rồi nên nghĩ thôi đã hứng. Tôi dựt mình hoàng hồn lại đi ăn cơm (Bởi vì sáng trước khi đi học tôi nấu sẵn trưa đi học về là mua đồ ăn về ăn thôi. ) và sẽ nghĩ tôii hãy thủ dâm.
Buổi chiểu không học nên cỡ độ 4h mấy 5h trời có vẻ ngã màu vàng của ánh nắng mặt trời lặng tôi mới đi dạo vòng vòng thì tới một con sông nhỏ nhìn phía xa rất đẹp. Thì bổng từ xa có tiếng xe thắn gấp.
-“Ê Đăng phải không. Làm gì ở đây”.
Tôi xoay qua nhìn với vẻ ngoài khi của Phú đẹp ống ánh dưới lớp mồ hôi( mới chơi bóng rỗ về). Mặc đồ đồ bóng rỗ dạng kiểu xát nách thấy cả phần lông nách nam tính đó. Tôi bàng hoàng.
-“Phú hã..a., phòng trọ của tôi gần đây nên ra đây hóng mát”. “Sao Phú biết tôi mà tấp thẳng vào đây”.
Phú cười nhẹ kiểu nam thần dưới lớp màu vàng mặt trời lặng ấy nói:
-” Tôi chạy xa xa thấy có vẻ tướng sém sém giống bạn. Tại lúc sáng bạn đứng lên bạn cao ngang vai tôi. Một phần nữa khuôn mặt bạn dễ thương vậy nhận ra liền”.
Tôi rung rẩy tim đập mạnh trọng đầu suy nghĩ trời ơi. Sao Phú lại quan sát mình dữ vậy. Ý Phú sao đây. Thôi đừng hoang tưởng tỉnh lại thôi. Tôi bảo:
-“sao Phú nhớ dai thế”.
Phú lại cừoi vẻ ta đây.
-“Tôi thích sao,Đăng nói nhiều thế”.
Tôi ậm ự không dám nói thì bỏng tay Phú nắm vai tôi kề sát mặt.
-“Về chưa tôi cho đi ké. Trời cũng sập tối rồi”.
Tôi chưa kịp nói thì Phú lôi lên xe chở một hạch. Trên đường về cảm giác lạ lắm. Muốn ôm lắm nhưng không thể nào được. Lỡ Phú biết rồi lại xa lánh mình. Phú có gay đâu. Đành phải buông xuôi vậy. Vừa gần tới phòng trọ Phú thắng gấp xe làm mình giật mình ôm trầm lấy Phú. Rồi bổng dựt mình buông ra. Xuống xe tôi nhìn Phú. Phú cười với vẻ khiêu khích tôi. Tôi hoang mang nên đi nhanh vào phòng của mình đóng cửa. Nhưng lén nhìn ra của cổ coi bóng dáng Phú đi chưa. Thế rồi cũng mất dạng tiếng xe lẫn hình bóng. Lòng rạo rực hứng vô cùng đành ngồi khuỵ xuống cởi hết đồ đạc ra sục tới tấp vì cu mình đã nứng và cứng vô cùng. Sục khá lâu vì sướng quá tôi gọi thầm tên Phú và nhanh hơn. Rồi bắn ra đầy bụng tôi , tôi nằm nghĩ mệt xíu rồi đi tắm.
Tắm xong vào giường nằm tôi vội nghĩ ngày đến việc hồi chiều có khi nào Phú thích mình. Phú có tình cảm với mình.? Nhưng một lát sau tôi lấy điên thoại lướt một chút thì thát phần cmt của Phú trên Facebook thì tôi đặt xem trước Phú. Thấy phần cmt “Tao đâu có gay mà này đặt tag tao vào đây”. Bạn trong đội bóng rỗ tag vào. Vừa thấy phần cmt đó tôi chết lặng đi khá lâu và buồn bã suy nghĩ. Thế thì là thật rồi sao lại mình có suy tưởng là Phú thích mình. Trong cơn tuyệt vọng tôi quăng điện thoại qua bên và thiếp đi hồi nào không hay.
Sáng sớm đi mơ tôi thấy khó chịu khi đang ngủ mà con cu tôi đó cứ cọ quậy vì mất tiểu. Đành phải thức vậy đánh răng chuẩn bị cặp sách. Ăn mặc chỉnh tề khoá của cẩn thận rồi đi đến trường. Trên đường đi bộ đến trường trong cơn khoái thích vì nắng sáng có gió với cùng thoải mái thì đám bạn cũ chạy lại.
-“Đăng ơi. Lên xe có đi nhờ nè. Kẻo trễ lên đi “.
Vì là bạn thân cũ tôi cười khoái trí nhảy lên xe.
-“Ok đi thôi”.
Vừa vào tới lớp thì khoảng 10 phút sau Phú với vẻ mặt bực tức đi vào quăng cái cặp lên bàn. Vì không khoá kéo ngăn để viết mà bắn lên mặt ngay gò má tôi làm chảy máu.
Cả lớp lo sợ hốt hoảng kêu tôi đi xuống Y tế. Thì giọng Phú nói:
-“Ai biểu ngồi đó thì màu gán chịu đi”.
Thì phía sau tôi là Nam(bạn gay hỏi trước kêu Phú ngồi kế.)
-“Đăng tôi dẫn ông đi. Phú sợ quá đi nhanh đi chảy máu kìa”.
Tôi còn trong vẻ hoang mang không biết chuyện gì đang chảy ra cứ ậm ẹ.
-“Umm. Đi “.
Sau khi lên phòng y tế về lớp thì học hết tiết 1.
Tiếng trống cất lên thì của lớp gầm lớn lên Phú đi ra với nét mặt câm hận ai đó.
-“Né quá kìa Đăng”.” Nó điên rồi”. (Giọng Nam).
Mấy bạn nữ xung quang hò hét toán lên”Đẹp trai quá.” “Nhìn cưng quá”. Tôi quay về lớp mọi người bàn tán xôn xao và nghe nói là tại vì Phú quạo là do trong đội bóng rỗ có người xin rút luôn thiếu người. Mà thiếu người thì không thi được.
Và dư âm đâu là cho Hải Đăng thay thế. Hèn chi thấy mặt tôi Phú quạo lên vậy. Sau khi tiếng loa nhà trưởng phát lên đội bóng tập chung sân sau. Và kèm theo đó là lời em Thạch Hải Đăng 12c3 tập chung thêm sân sau.
Tới nơi tôi bước xuống sân. Mọi người trong đội bóng trầm trồ nhìn tôi. Có hai ba người bảo:
-“Hải Đăng nhìn dễ thương. Nhìn cưng quá vậy. Nước Dạ vậy chắc công tử bột rồi”. ( bởi vì tôi trong lớp trong ra ngoài nên ít người thấy mặt dù học 2 năm nay rồi. Ngày cả mua đồ ăn công căn tin tôi không thèm đi).
Vẻ mặt đâm chiêu và cáo lên của Phú nói
-“Không biết có làm nên trò chống gì không. Hay ăn hại”.
Tiếng quát thắt thanh của thầy Hùng tập bóng rổ
-” Phú em ăn nói cho cẩn thẩn, đừng ỷ đội trưởng muốn làm gì thì làm.”
Phú tỏ vẻ cáo có trả lời.
-“Em xin lỗi thầy”.
Thầy Hùng có vẻ nghiêm nghị.
-“Em sữa sai bằng cách dạy cho Hải Đăng nghe chưa.”
Duy bạn của Phú nói với mấy đứa còn lại.
-“Kì này có vẻ không hay với Hải Đăng rồi”.(Nguyên đám cười thầm)
-“Em sao lại là em”. (Giọng Phú).
-“Tôi nói không nhưng nhị gì hết, nghe rõ chưa”. (Giọng Thầy)
-“Dạa”. (Giọng Phú)
-“Cả đội giải tán. Trừ Phú ở lại chỉ có Hải Đăng”.
Duy quay sang tôi tiến lại gần nói nhỏ.
-“Phen này bạn tiêu rồi. Nó làm gì hay nói gì thì nghe theo đi”.
Rồi cả đám bỏ đi. Chỉ còn tôi và Phú ở đó. Tôi bạo gan đại vì thường ngày tôi không nhút nhát đến đổi đó đâu tại vì đứng trước mặt người mình yêu và thích đã vậy rồi còn đang nổi cáu lên.
-“Bây giờ tôi làm gì đây Phú”.
Phú liết ngang tôi nhăn hai cặp chân này lại nói:
-“Tại sao tao tức với mày là vì tao không hiểu sao nhà trường cho một đứa không biết gì vào đội”.
-“Tôi không biết. Bạn đừng giận tôi. Bây giời thôi làm gì”.
(Giọng tôi )
-“Mày chạy cho tao 45 vòng sân này”. (Giọng Phú)
-“Hã tôiii..tôi”(Giọng tôi)
-“Nhanh lên”(Giọng Phú)
Tôi chỉ biết tuân theo thôi. Chạy được khoảng 24 vòng đi tôi bắt đầu mất sức dần vì tôi thường không ăn sáng trưa về mới ăn. Cộng thêm chạy sức bền lâu như vậy tôi chịu không nổi đôi mắt tôi bắt đầu không còn thấy gì và rồi nhắm lại thế tôi ngã ngụy xuống. Hoảng hết cả hồn Phú chạy lại thấy mặt tôi xanh sao nên bế tôi vào phòng y tế. Mở mắt ra thì tôi lại không thấy gì ngoài việc tôi nằm ở phòng trọ mình. Tôi quay nhìn tìm điện thoại thì có tin nhắn từ messages của Nam.
-“Thằng Phú đưa bạn về đó. Nhà trường la quá trời về hành động của nó là Thầy Hùng chửi một tăng”. “Nghĩ ngơi đi”.
Tôi cười nhẹ vì nghĩ sao cái bạn Gay này quan tâm mình quá. Bổng nhiên mình nghĩ tới Phú. Người là mình cho là thương yêu muốn quan tâm chăm sóc Phú. Nhưng ngược lại Phú hành hạ mình. Bắt chợt căn bếp có tiếng tôi dựt mình vì trời sụp tối. Chắc có ăn trộm sao. Tôi sợ không dám bước xuống. Bổng dáng ai đi ra nhìn chăm vào tôi.
-“Tỉnh rồi hã. Ăn cháo đi. Phú nấu đó”.
Mình hoang mang tại sao lại nổi cách nói chuyện lẫn cư xử như vậy. Sao giờ này Phú ở đây.
-“Sao bạn ở …ở đây”. (GĐ)
-“Phú không muốn về tại Phú là người làm Đăng ra như vậy. Ấy náy”. (GP)
Bắt đầu Phú tiến lại gần tim mình càng đập mạnh hơn. Vừa lo sợ vừa hạnh phúc. Mặt tôi nhăn lại vẻ lo sợ chuyện gì đó sắp đến. Là tốt hay xấu đây.
-“Đăng đừng sợ. Thật chắc, lúc đó tôi quạo bạn chút thôi. Muốn hạ cơn giận lại thôi nên làm vậy . Giờ thì không còn đâu.”
Tôi thả khuôn mặt nhẹ tượng xuống.
-“Sao tối rồi bạn không về đi.”
-“Tôi có nói với nhà là có công chuyện”. Rồi kề môi vào tai nói vừa đủ.”thậm chí qua đêm còn được”. Rồi bật cười lên.
Khoảng gần 9h36′ tối. Có vẻ không khí khá ngột ngạc thì từ nhà về xin bước ra với thân hình săn chắc có muối thấy rõ từng cục vì Phú có chơi thể thao. Không mặc áo da hơi đen hai nấm vú ửng họng. Hai tay lau khô tóc thấy được hai bên lá lông nách đen rất kích thích mặc một chiếc quần lót supreme trắng đỏ. Tôi dựt bắn người trong khi đó cu của tôi nướng đến cỡ. Muốn lấy ra sục ngay. Nhưng Không thể
-“Sao Phú không về, sao tắm ở đâu. Không lẻ”.
Phú cười vẻ gợi tình.
-“Phú nói rồi mà. Qua đêm vẫn được”.
Rồi phú tiến lại gần tôi trong khi tôi bàng hoàng với tư tưởng xấu xa trong đầu.
-” Đi tắm đi rồi ngủ. ”
Tôi liền bật dậy. Đi ngày vào phòng tắm không cho Phú thấy vẻ mặt hứng tình của mình.
Phải nhà tắm tôi tắm sạch sẽ là không quen sục cu rồi mới đi ra.
Tôi thường hay ngủ mặc quần Không mặc áo.
-“Sao Phú K mặc quần đùi vào”
Phú ngước nhìn tôi với ánh mắt khiêu dâm.
-“Tại có Đăng tôi mới mặc quần lót. Chứ thường ngày tôi ngủ không mặc gì cả.” “Kể cả khi Phú ngủ dậy cặc nứng là sục luôn. “.
Trời ơi. Người tôi thương nhớ đây mà sao lại dâm nhue vậy. Nhưng đáng tiếc bạn là trai thẳng và chắc Phú nghĩ tôi là trai thẳng nên nói ngue vậy. Tôi, cục u dưới quần lại nhô lên. Tôi liền lại giường nằm chế nó đi.
Và mở tủ kế bên lấy băng cá nhân dáng lại vết thương hồi sáng.
-“Xoay qua dán cho. Có đau lắm không.” (Giọng của Phú có vẻ ân hận)
Tôi lo lắng không biết chuyện gì tới nữa đây.
-“Không sao đâu tôi đau lắm chút. Vài ngày lành là hết”(GĐ).
-“Tôi thật sự xin lỗi Đăng”. (GP)
-“Không sao mà, thôi tắt đèn ngủ”(GĐ)
Rồi Phú thì thào vào tay tôi.
-“Tôi ngủ là phải ôm ai đó đó.”
Tôi lại một pha lừa nữa hay sao. Trai thẳng mà. Chắc chọc mình thôi. Tôi gán lấy lại bình tĩnh
-“Ở nhà Phú ngủ một mình vậy ôm ai.”
Phú có vẻ thích thú nói một cách kêu hãnh.
-“Tôi ôm gối ôm. Nhưng phòng trị cậu không có “. “Đành phải ôm ai đó thôi.”
Tôi nói với vọng thiều thào.
-“tiến thái”.
Rồi một pha cười điên đảo từ Phú.
-“Đăng còn chưa biết hết được đâu”.
Thế là hai đứa chìm vào giấc ngủ. Cho đến sáng có tôi quào dậy thì vội dựt mình thì không thấy Phú nữa. Mà trên bàn có tờ giấy ghi.”Phú về nhà tắm cái. Rồi qua rước Đăng đi học.”
Tội vội quýnh lên vì nói sao Phú lại làm vậy. Phú thấy có lỗi hay sao. Hay chỉ là trêu đùa hay lí do vì khác nữa. Tôi không hiểu nổi. Vừa mừng vừa thấy lo. Tôi đành bấm bụng đi tắm vậy. Vừa chuẩn bin xong bước ra. Khá là bất ngờ khi Phú đang ngồi bấm điện thoại trên bàn có cơm hợp nữa. Là sao ta? Phú vừa thấy tôi bỏ điện thoại qua một bên.
-“Ăn sáng với Phú đi. Nhanh lên còn đi học.”
Cho đến khi lên xe cho đến trường không ai nói tiếng nào với ai. Bổng tới cổng trường thằng gắp mình đã phải ôm Phú. Rồi Phú phì cười trong vẻ mặt hoang mang của tôi.
Tiếng trống điểm giờ ra chơi. Tôi đang chuẩn thị dẹp sách thì Phú vò đầu tôi bảo:
-“đi ăn không.”
Tôi không hiểu sao hành động vò đầu ấy nằm trong tâm trí tôi suốt lúc đó. Tôi chưa kịp trả lời thì tay của Phú nắm lấy tay tôi lôi đi xuống căn tin. Trong khi đôi chân không muốn. Trên đường đi thì mọi ánh mắt điều né tránh. Kể cả khi xuống bàn ăn ai cũng điều dọn đi chỗ khác không đam nhìn. Tôi hỏi:
-“Sao mọi người ta né tránh hai chúng ta vậy hay tại chính ta thân như vậy mọi người gét Đăng”. (Sở dĩ Phú là người giàu có nên ai cũng phải sợ. Sợ cái quyền thì gia đình cũng có công cho việc tài trợ tiền nhà trường).
-“Đăng đừng sợ không có gì đâu”.
Bỗng Phú có đầu mình lần nữa vì trước giờ Phú không làm vậy mà. (Mọi hành động của Phú điều được chụp gửi về gia đình vì đây là cậu ấm).
Chợt tin nhắn từ điện thoại rung lên vì trong trường lên cài im lặng. Mình lén mở ra xem thì Nam nhắn tin
-“Phú nó có làm gì bạn không. Nó nói với học sinh trường mình trên fage trường ai ăn hiến đụng tới bạn là đó xử”.
Tôi lại không tin vì sao. Hay Phú yêu mình. Phú có tình với mình. Nhưng mình lại nghĩ đến dòng cmt mà Phú cmt trên face. Nên tôi có vẻ buồn. Nhưng không bao giờ bỏ qua tình cảm của người mình yêu.
Rồi thì tới ngày chung kết bóng rỗ. Tôi lo lắng lắm nhưng Phú chắn an nói:
-“Nhất định làm được”. Đăng đừng lo lắng mà gán lên. Mình đã tập vợt rồi không sao đâu.” “Nếu như bạn ghi bàn được 1 trái thôi thì cái gì tôi cũng chịu.”
Lòng tôi mừng quýnh lên khi nghe câu nó. Hay là Phú cố tinh tạo động lực chứ yêu đương cái gì đâu. Thoii đành tập chung vào buổi chung kết. Trong lúc đấu với đội ở Trường Chuyên thì gần hết giờ cỡ 10′ nữa. Nhưng vừa định vớt cú cuối cùng thì Phú bị xô té trật chân. Nên tôi lắng không tập chung được nữa. Muốn nhào tới ôm coi Phú có sao không. Nhưng mình không là gid không dám. Rồi tiếng còi thấy người cũng đc hét toán lên. Duy la lớn bây tới kìa truyền nhanh. Tôi bừng dựt mình liền truyền có Duy. Duy truyền cho tôi. Không biết hay vô tình nên tôi nhảy lên cho banh vào rỗ thế là còi vàng kết thúc mình 15 bên kia 12 trái nên mình thắng. Tôi không màng gì hết bối rối chạy lại coi Phú ra sao
-“Có sao không vậy. Đau lắm không. Bây giờ cần đi bệnh viên không Phú”.
Phú bật cười vò đầu tô. Cảm giác vò đầu đó chỉ có thể là người yêu dành cho nhau sao Phú lại. Mà lần 3 rồi còn gì. Không không phải. Phú đùa thôi. Chứ không có tình cảm gì với mình hết.
-“Nè nè Đăng. Phú không sao đâu. Làm gì lo lắng quá vậy. Hay là…..”.
Tôi đơ người cố làm ngơ.
-“Không không chỉ….lo cho Phú có sao không thôi”.
Phú lấy hai tay nắm lấy khuôn mặt tôi nhìn về phía Phú.
-“Đăng làm được thậm chí hai trái”.
Thì thầy Hùng bổng chạy lại nói:
-“Thôi về các em. Ta thắng rồi. À. Em đỡ chưa Phú. Nãi bác sĩ chỉnh lại chân em rồi ổn chưa. Để thầy đưa về”.
Phú nhanh miệng bảo.
-“Thầy ơi. Em không sao đi lại được rồi. Nghĩ chút là đi bình thường trở lại. Thôi. Thầy về với mấy bạn đi em về với Hải Đăng. ”
-“Thôi vậy thầy về. Về mấy đứa. ”
Vật kháng trường dần ít bóng người hơn. Tôi lấy gan choàng tay Phú qua nắm dìu về. Ra tới cổng Phú đưa chìa khoá xe và thẻ xe cho tôi.
-“Đăng vào lấy đi tôi chờ. Đăng chở tôi. Thưởng ngày Phú chở rồi “.
Tôi không do dự vì chân Phú đau. Trên đường về gió đông chở lạnh. Tôi rung lên Phú nhìn kiến xe thấy tôi vậy. Phú ôm chằm lấy tôi.
-“Đăng đỡ lạnh hơn chưa. Phú không về nhà chở thằng về phòng trọ Đăng đi.”(GP)
-“Nhưng nhà Phú lo.”(GĐ)
-Tôi bảo sau thì làm vậy đi. (GP)
Tôi không còn cách nào nên phải làm theo. Về đến nhà dẫn xe vào trong rào cổng phòng trò nguyên dãy trọ lại. Tôi định bước vào thì tôi bắt ngờ thật sự và hạnh phúc khi Phú.
-“Phú bịt mắt đăng lại có lý do để phú mở cửa”.
Vừa bước vào không gian tối ôm tiếng nhạc của máy nghe nhạc mà dưới quen tôi đem lên cất lên bài nhạc Pháp nghe hay.
Phú mở mắt tôi ta. Khung cảnh lúc bấy giờ đập vào mắt mình là bánh kem. Thức ăn bánh trái có cả Duy và Nam nữa. 3 người học hát chút mừng sinh nhật nhưng chẳng thể nào bên ngoài nghe được thì có cách âm. (Gia đình tôi cũng khá nên lựa chỗ cũng phải có tầm hí hí)Tôi bất ngờ cứ ngỡ hôm nay sinh nhật tôi chỉ tôi biết vì Facebook tôi không thông báo
cho ai hết bởi tôi chặn chức năng nhưng sao lại
-“Sao lại mấy bạn kể cả…ả Phú, Duy ,Nam. Sao mấy bạn lại biết “Thì ra phú không về là vì.”
Duy với Nam cười thích thú.
-“Cái đó để nữa Phú nói Đăng nghe”. (GD).
-“Đúng đúng “(GN).
Tôi hoang mang khá lâu Phú với mọi người tặng quà. Nam thì nước hoa Channel. Duy thì đôi giày Vans. Tới phiên Phú thì hộp nhỏ đỏ định mở thì Duy với Nam đồng thanh
_*Không được đợi tụi tui về rồi mở*
Hoang mang lại hoang mang.
Xong mọi người vào bàn ăn cũng tầm 10h25′ thì Duy với Nam về. Tôi tiễn ra ngoài xong thì khoá của ngoài cẩn thận. Rồi vào trong vừa bước vào thì không thấy Phú đâu nữa. Tôi khoá của phòng lại rồi nói:
-“Phú ơiiii. Phú đâu rồi”.
Tôi không thấy động tĩnh gì nên bước lại bàn lấy chiếc hợp mở ra xem thì có cặp nhẫn bạc trong đó. Bất ngờ, trong đầu rất nhiều cái để suy nghĩ. Gì đây gì đây. Tình anh em thôi mà. Hay tình bạn bè. Sao có thể Phú thương mình được. Bất chợt từ sau Phú ôm lấy tôi với cơ thể trần chuồng không có gì chế thân thể cuồng cuộn đẹp đẽ ấy sau ấy đèn ngủ chỉ đủ sáng cho căn phòng.
-“Anh có làm cho em bất ngờ không. Em có đồng ý làm người yêu anh không?”
Hồn tôi đi đâu rồi sao những lời đó từ Phú được.
-“Phú..u sao phú làm vậy. Sao phú biết Đăng là gay.”
Phú cười bởi vẻ ngây thơ của tôi và một tay vò đầu tay kia ôm lấy tôi
-“Bởi vì anh cũng là gay và chuyện này chỉ có Duy biết. “. “Anh xin lỗi vì dấu em”.
Rồi tôi bật khóc đỏ cả mắt.
-“Anh có biết em yêu anh và thương anh đến chừng nào không. Lâu nay em không đam tin có ngày anh nói ra những lời đó. Em thật sự rất yêu anh. Anh Phú”Em đồng ý làm người yêu anh. ”
Tôi vừa nói dứt lời thì anh Phú hôn lấy tôi lưỡi của tôi được anh nút tận tình. Đánh qua đánh lại. Làm cho con cu của tôi dựng lên hồi nào không hay. Anh Phú lấy tay tôi đưa lại cu anh rồi nói:
-“Bây giờ cặc anh là của em, là của vợ anh.”
Tôi không đơi được nữa rồi. Tôi quỳ xuống trước hạ bộ của anh ngậm ngây con cu 17cm đó vào họng lút cáng. Rồi tới hai hòn bi của anh tôi nút lấy dưới đám lông đó. Mùi thơm của anh. Tôi bú cu anh càng ngày càng mạnh.
PHẦN 1:
Cái cảm giác của năm 11 vừa qua sau 2 tháng hè nhạt nhẽo.
Tôi bắt đầu lại nôn nao mua cặp mới, sách mới, giày dép,..
Ngoài những việc đó tôi còn hào hứng và rạo rực hơn khi gặp người mình yêu, thương trong trường.( Vì mình là gay nên không dám nói ra nên không dám thể hiện tình cảm trước bạn ấy). Có lẽ năm vừa rồi tôi với Phú( Nghiêm Trường Phú 17 tuổi, người tôi thầm thương trộm nhớ và đặt hết tình cảm cho Phú) không học chung, một đứa ở c1, một đứa ở c2. Vì năm học 12 phải chia bang. Thật may mắn cho tôi và Phú cũng chọn bang Xã Hội giống tôi.
Và rồi gì đến cũng đến. Ngày tụ trường (6-8-2017)năm rồi tôi nhớ như in và không bao giờ tôi quen được, tiếng trống trường cất lên khai giảng vừa xong vào nhận lớp, quả thật lúc đó tôi không biết là mình học chung với người mình thương trộm là Phú. Tôi vào chỗ mà mình ưng nhất mà ngồi nhìn đám bạn cũ khóc cho nhau mỗi đứa một lớp. Đang mãi nghĩ ngợi thì bổng tôi giặt mình có tiếng cất lên.
-“Thạch Hải Đăng là em nào”.
Tôi ấp úng rung một chút.
-“D…ạaa, thưa cô là em ạ”.
Cô nhìn tôi hơi lâu rồi cười.
-“Được rồi tốt lắm. Ngồi xuống đi, ủa mà em là người dựng vỡ kịch”Sự nghiệp và mẹ’ phải không.”
Tôi ngại vì năm đó tôi dựng là vì cảm xúc nhất thời không ngời là thu về cho trường vừa danh tiếng vừa được thưởng 45.000.000 vnd.( hí hí. Tôi cũng được 5.000.000vnd thưởng cho khả năng của mình)
-“Dạ thưa cô”.
Sau khi điểm danh nhưng thiếu một người (Phú cuối danh sách) sắp chỗ vừa xong thì cô lại bực mình vì sao lại kì lạ. Còn thiếu người( Lý đó vì sao cô không đọc tên Phú là gì cô biết Phú trước đó là vì Phú quá nổi tiếng trong đội bóng rỗ của trường ai cũng biết nên nhìn tên mà không thấy mặt là vậy) Cô bực nhẹ và nói:
-“Tại sao Nghiêm Trường Phú vẫn chưa thấy”.
Mọi người bàng hoàng vì cái tên đó. Quả thật, lúc đó tôi không màng đến cô nói gì vì phải đến đám bạn cũ. Ngay lúc đó ngoài của vọng tiếng vào.
-“Em xinn lỗiiii cô(thở hổn hển), vì thầy Hiệu Trưởng cho gọi em bàn về cuộc thi trung kết bóng rỗ sắp tới với các trường trong cùng thầy phố. Nên em đến trễ. Mong cô tha lỗi.
Cô có vẻ nghe rõ sự việc và biết là không phải lỗi của Phú nên cô không cấu mặt lại nữa.
-“Thôi, côi hiểu rồi vào lớp đi”.
Phú ngơ ngác nhìn xung quanh không biết vì chỉ mình ngồi đâu thì…
-“tui nè Phú”. (Giọng mấy bạn nữ ).
-“Ê ngồi đây nè”. ( Một bạn cũng gay những lộ ra).
Coi hét toán lên.
-“Trật tự hết chưa”.( Cô la đỏ cả mặt). Em lại ngồi kế Hải Đăng đi Phú. Truyện có tình tiết 18+. Nếu bạn nào không phù hợp nên xem xét trước khi đọc. (Mình mới bắt đầu viết truyện gay nên nếu có sai xót xin bỏ qua.
Cái cảm giác của năm 11 vừa qua sau 2 tháng hè nhạt nhẽo.
Tôi bắt đầu lại nôn nao mua cặp mới, sách mới, giày dép,..
Ngoài những việc đó tôi còn hào hứng và rạo rực hơn khi gặp người mình yêu, thương trong trường.( Vì mình là gay nên không dám nói ra nên không dám thể hiện tình cảm trước bạn ấy). Có lẽ năm vừa rồi tôi với Phú( Nghiêm Trường Phú 17 tuổi, người tôi thầm thương trộm nhớ và đặt hết tình cảm cho Phú) không học chung, một đứa ở c1, một đứa ở c2. Vì năm học 12 phải chia bang. Thật may mắn cho tôi và Phú cũng chọn bang Xã Hội giống tôi.
Và rồi gì đến cũng đến. Ngày tụ trường (6-8-2017)năm rồi tôi nhớ như in và không bao giờ tôi quen được, tiếng trống trường cất lên khai giảng vừa xong vào nhận lớp, quả thật lúc đó tôi không biết là mình học chung với người mình thương trộm là Phú. Tôi vào chỗ mà mình ưng nhất mà ngồi nhìn đám bạn cũ khóc cho nhau mỗi đứa một lớp. Đang mãi nghĩ ngợi thì bổng tôi giặt mình có tiếng cất lên.
-“Thạch Hải Đăng là em nào”.
Tôi ấp úng rung một chút.
-“D…ạaa, thưa cô là em ạ”.
Cô nhìn tôi hơi lâu rồi cười.
-“Được rồi tốt lắm. Ngồi xuống đi, ủa mà em là người dựng vỡ kịch”Sự nghiệp và mẹ’ phải không.”
Tôi ngại vì năm đó tôi dựng là vì cảm xúc nhất thời không ngời là thu về cho trường vừa danh tiếng vừa được thưởng 45.000.000 vnd.( hí hí. Tôi cũng được 5.000.000vnd thưởng cho khả năng của mình)
-“Dạ thưa cô”.
Sau khi điểm danh nhưng thiếu một người (Phú cuối danh sách) sắp chỗ vừa xong thì cô lại bực mình vì sao lại kì lạ. Còn thiếu người( Lý đó vì sao cô không đọc tên Phú là gì cô biết Phú trước đó là vì Phú quá nổi tiếng trong đội bóng rỗ của trường ai cũng biết nên nhìn tên mà không thấy mặt là vậy) Cô bực nhẹ và nói:
-“Tại sao Nghiêm Trường Phú vẫn chưa thấy”.
Mọi người bàng hoàng vì cái tên đó. Quả thật, lúc đó tôi không màng đến cô nói gì vì phải đến đám bạn cũ. Ngay lúc đó ngoài của vọng tiếng vào.
-“Em xinn lỗiiii cô(thở hổn hển), vì thầy Hiệu Trưởng cho gọi em bàn về cuộc thi trung kết bóng rỗ sắp tới với các trường trong cùng thầy phố. Nên em đến trễ. Mong cô tha lỗi.
Cô có vẻ nghe rõ sự việc và biết là không phải lỗi của Phú nên cô không cấu mặt lại nữa.
-“Thôi, côi hiểu rồi vào lớp đi”.
Phú ngơ ngác nhìn xung quanh không biết vì chỉ mình ngồi đâu thì…
-“tui nè Phú”. (Giọng mấy bạn nữ ).
-“Ê ngồi đây nè”. ( Một bạn cũng gay nhưng lộ ra).
Cô hét toán lên.
-“Trật tự hết chưa”.(Cô la đỏ mặt). “Em vào ngồi cũng với Hải Đăng đi, bàn tư tổ 4 đó”.
Phú có vẻ lạ lẫm lẫn chút ngơ ngác đi về phí mình. Trong khi đó mình nhìn đâu suy nghĩ đủ thứ về Phú có phải gay hay không? Nếu Phú biết có thích mình không?.
-“Bạn gì ơi. Làm ơn né vào chút cho Phú ngồi với.!”(Giọng Phú nghe có vẻ hơi khêu khảnh)
Tôi vẫn lây hoay nghĩ ngợi. Không nghe giọng nói đó
-“Bạn Đăng gì ơiii. Né vào cho tôi nhờ”.
Tôi giật bắn người lên xoay qua trong vẻ hoang mang và bắn loạn con tim lên khi thấy Phú người con trai mình thích ở đây.
-“Hã a..a. Có chuyện gì vậy. Sao Phú..u ở đây.”( Giọng tôi)
Cả lớp cười rần lớn lên. Tôi nhìn đâu cũng thấy mọi người cười với vẻ phái chí làm tôi sượng mặt tái hết.
-” Bị điên vừa thôi, tôi học ở đây và ngồi chỗ này”.
Tôi hoang mang nghĩ trong đầu nhiều thứ. Có lẻ ông trời sắp đặt cho tôi gặp Phú.
-“Vậy bạn ngồi đi”. ( Giọng tôi hơi rung).
Và cuối cùng thì tiếng trống cũng vang lên sau 4 tiết học mệt mỏi.
Trên đường về nhà trong một khoảnh khắc buổi trưa nắng nóng làm tôi khó chịu. Bởi vì nhà tôi khá xa trường đi mất khoảng 30′ mới về tới nhà. Chớ trêu thay tôi ở quê lên nên không có xe đành đi bộ vậy. Khác với Phú bạn ấy nhà giảu chạy SH. Một phần gia đình cưng chìu nên đôi lúc đi xe hơi. Cha Phú là chủ tịch tập đoàn lớn thứ hai sau tại thành phố.
Về được tới phòng trọ. Tôi chạy một mạch vào phòng tắm rửa mặt rồi đợi khô mồ hôi rồi tôi chuẩn bị tắm. Thật sự nhìn vào gương tôi thấy cơ thể mình cũng khá đẹp tại vì thôi có chơi thể thao nên có cơ bụng. Khuôn mặt góc cạnh mắt tròn với hai hàng mi công. Nước da tôi trắng không đen. Hèn chi gái lúc nào không nhìn chầm chầm. Tôi bước ra tolet lên giường nằm thì suy nghĩ những chuyên vu cơ về Phú. Không ngờ người mình yêu thương năm nay học chung đã vậy ngồi chung cạnh mình. Không biết thời gian sau này sẽ ra sau. Suy nghĩ tới việc Phú thủ dâm với gương mặt sướng tê tái đó. Tôi nghĩ tới đó là cục hàng bên dưới lại to lên chỉa thẳng lên. Bởi vì tôi mấy ngày nay không thủ dâm rồi nên nghĩ thôi đã hứng. Tôi dựt mình hoàng hồn lại đi ăn cơm (Bởi vì sáng trước khi đi học tôi nấu sẵn trưa đi học về là mua đồ ăn về ăn thôi. ) và sẽ nghĩ tôii hãy thủ dâm.
Buổi chiểu không học nên cỡ độ 4h mấy 5h trời có vẻ ngã màu vàng của ánh nắng mặt trời lặng tôi mới đi dạo vòng vòng thì tới một con sông nhỏ nhìn phía xa rất đẹp. Thì bổng từ xa có tiếng xe thắn gấp.
-“Ê Đăng phải không. Làm gì ở đây”.
Tôi xoay qua nhìn với vẻ ngoài khi của Phú đẹp ống ánh dưới lớp mồ hôi( mới chơi bóng rỗ về). Mặc đồ đồ bóng rỗ dạng kiểu xát nách thấy cả phần lông nách nam tính đó. Tôi bàng hoàng.
-“Phú hã..a., phòng trọ của tôi gần đây nên ra đây hóng mát”. “Sao Phú biết tôi mà tấp thẳng vào đây”.
Phú cười nhẹ kiểu nam thần dưới lớp màu vàng mặt trời lặng ấy nói:
-” Tôi chạy xa xa thấy có vẻ tướng sém sém giống bạn. Tại lúc sáng bạn đứng lên bạn cao ngang vai tôi. Một phần nữa khuôn mặt bạn dễ thương vậy nhận ra liền”.
Tôi rung rẩy tim đập mạnh trọng đầu suy nghĩ trời ơi. Sao Phú lại quan sát mình dữ vậy. Ý Phú sao đây. Thôi đừng hoang tưởng tỉnh lại thôi. Tôi bảo:
-“sao Phú nhớ dai thế”.
Phú lại cừoi vẻ ta đây.
-“Tôi thích sao,Đăng nói nhiều thế”.
Tôi ậm ự không dám nói thì bỏng tay Phú nắm vai tôi kề sát mặt.
-“Về chưa tôi cho đi ké. Trời cũng sập tối rồi”.
Tôi chưa kịp nói thì Phú lôi lên xe chở một hạch. Trên đường về cảm giác lạ lắm. Muốn ôm lắm nhưng không thể nào được. Lỡ Phú biết rồi lại xa lánh mình. Phú có gay đâu. Đành phải buông xuôi vậy. Vừa gần tới phòng trọ Phú thắng gấp xe làm mình giật mình ôm trầm lấy Phú. Rồi bổng dựt mình buông ra. Xuống xe tôi nhìn Phú. Phú cười với vẻ khiêu khích tôi. Tôi hoang mang nên đi nhanh vào phòng của mình đóng cửa. Nhưng lén nhìn ra của cổ coi bóng dáng Phú đi chưa. Thế rồi cũng mất dạng tiếng xe lẫn hình bóng. Lòng rạo rực hứng vô cùng đành ngồi khuỵ xuống cởi hết đồ đạc ra sục tới tấp vì cu mình đã nứng và cứng vô cùng. Sục khá lâu vì sướng quá tôi gọi thầm tên Phú và nhanh hơn. Rồi bắn ra đầy bụng tôi , tôi nằm nghĩ mệt xíu rồi đi tắm.
Tắm xong vào giường nằm tôi vội nghĩ ngày đến việc hồi chiều có khi nào Phú thích mình. Phú có tình cảm với mình.? Nhưng một lát sau tôi lấy điên thoại lướt một chút thì thát phần cmt của Phú trên Facebook thì tôi đặt xem trước Phú. Thấy phần cmt “Tao đâu có gay mà này đặt tag tao vào đây”. Bạn trong đội bóng rỗ tag vào. Vừa thấy phần cmt đó tôi chết lặng đi khá lâu và buồn bã suy nghĩ. Thế thì là thật rồi sao lại mình có suy tưởng là Phú thích mình. Trong cơn tuyệt vọng tôi quăng điện thoại qua bên và thiếp đi hồi nào không hay.
Sáng sớm đi mơ tôi thấy khó chịu khi đang ngủ mà con cu tôi đó cứ cọ quậy vì mất tiểu. Đành phải thức vậy đánh răng chuẩn bị cặp sách. Ăn mặc chỉnh tề khoá của cẩn thận rồi đi đến trường. Trên đường đi bộ đến trường trong cơn khoái thích vì nắng sáng có gió với cùng thoải mái thì đám bạn cũ chạy lại.
-“Đăng ơi. Lên xe có đi nhờ nè. Kẻo trễ lên đi “.
Vì là bạn thân cũ tôi cười khoái trí nhảy lên xe.
-“Ok đi thôi”.
Vừa vào tới lớp thì khoảng 10 phút sau Phú với vẻ mặt bực tức đi vào quăng cái cặp lên bàn. Vì không khoá kéo ngăn để viết mà bắn lên mặt ngay gò má tôi làm chảy máu.
Cả lớp lo sợ hốt hoảng kêu tôi đi xuống Y tế. Thì giọng Phú nói:
-“Ai biểu ngồi đó thì màu gán chịu đi”.
Thì phía sau tôi là Nam(bạn gay hỏi trước kêu Phú ngồi kế.)
-“Đăng tôi dẫn ông đi. Phú sợ quá đi nhanh đi chảy máu kìa”.
Tôi còn trong vẻ hoang mang không biết chuyện gì đang chảy ra cứ ậm ẹ.
-“Umm. Đi “.
Sau khi lên phòng y tế về lớp thì học hết tiết 1.
Tiếng trống cất lên thì của lớp gầm lớn lên Phú đi ra với nét mặt câm hận ai đó.
-“Né quá kìa Đăng”.” Nó điên rồi”. (Giọng Nam).
Mấy bạn nữ xung quang hò hét toán lên”Đẹp trai quá.” “Nhìn cưng quá”. Tôi quay về lớp mọi người bàn tán xôn xao và nghe nói là tại vì Phú quạo là do trong đội bóng rỗ có người xin rút luôn thiếu người. Mà thiếu người thì không thi được.
Và dư âm đâu là cho Hải Đăng thay thế. Hèn chi thấy mặt tôi Phú quạo lên vậy. Sau khi tiếng loa nhà trưởng phát lên đội bóng tập chung sân sau. Và kèm theo đó là lời em Thạch Hải Đăng 12c3 tập chung thêm sân sau.
Tới nơi tôi bước xuống sân. Mọi người trong đội bóng trầm trồ nhìn tôi. Có hai ba người bảo:
-“Hải Đăng nhìn dễ thương. Nhìn cưng quá vậy. Nước Dạ vậy chắc công tử bột rồi”. ( bởi vì tôi trong lớp trong ra ngoài nên ít người thấy mặt dù học 2 năm nay rồi. Ngày cả mua đồ ăn công căn tin tôi không thèm đi).
Vẻ mặt đâm chiêu và cáo lên của Phú nói
-“Không biết có làm nên trò chống gì không. Hay ăn hại”.
Tiếng quát thắt thanh của thầy Hùng tập bóng rổ
-” Phú em ăn nói cho cẩn thẩn, đừng ỷ đội trưởng muốn làm gì thì làm.”
Phú tỏ vẻ cáo có trả lời.
-“Em xin lỗi thầy”.
Thầy Hùng có vẻ nghiêm nghị.
-“Em sữa sai bằng cách dạy cho Hải Đăng nghe chưa.”
Duy bạn của Phú nói với mấy đứa còn lại.
-“Kì này có vẻ không hay với Hải Đăng rồi”.(Nguyên đám cười thầm)
-“Em sao lại là em”. (Giọng Phú).
-“Tôi nói không nhưng nhị gì hết, nghe rõ chưa”. (Giọng Thầy)
-“Dạa”. (Giọng Phú)
-“Cả đội giải tán. Trừ Phú ở lại chỉ có Hải Đăng”.
Duy quay sang tôi tiến lại gần nói nhỏ.
-“Phen này bạn tiêu rồi. Nó làm gì hay nói gì thì nghe theo đi”.
Rồi cả đám bỏ đi. Chỉ còn tôi và Phú ở đó. Tôi bạo gan đại vì thường ngày tôi không nhút nhát đến đổi đó đâu tại vì đứng trước mặt người mình yêu và thích đã vậy rồi còn đang nổi cáu lên.
-“Bây giờ tôi làm gì đây Phú”.
Phú liết ngang tôi nhăn hai cặp chân này lại nói:
-“Tại sao tao tức với mày là vì tao không hiểu sao nhà trường cho một đứa không biết gì vào đội”.
-“Tôi không biết. Bạn đừng giận tôi. Bây giời thôi làm gì”.
(Giọng tôi )
-“Mày chạy cho tao 45 vòng sân này”. (Giọng Phú)
-“Hã tôiii..tôi”(Giọng tôi)
-“Nhanh lên”(Giọng Phú)
Tôi chỉ biết tuân theo thôi. Chạy được khoảng 24 vòng đi tôi bắt đầu mất sức dần vì tôi thường không ăn sáng trưa về mới ăn. Cộng thêm chạy sức bền lâu như vậy tôi chịu không nổi đôi mắt tôi bắt đầu không còn thấy gì và rồi nhắm lại thế tôi ngã ngụy xuống. Hoảng hết cả hồn Phú chạy lại thấy mặt tôi xanh sao nên bế tôi vào phòng y tế. Mở mắt ra thì tôi lại không thấy gì ngoài việc tôi nằm ở phòng trọ mình. Tôi quay nhìn tìm điện thoại thì có tin nhắn từ messages của Nam.
-“Thằng Phú đưa bạn về đó. Nhà trường la quá trời về hành động của nó là Thầy Hùng chửi một tăng”. “Nghĩ ngơi đi”.
Tôi cười nhẹ vì nghĩ sao cái bạn Gay này quan tâm mình quá. Bổng nhiên mình nghĩ tới Phú. Người là mình cho là thương yêu muốn quan tâm chăm sóc Phú. Nhưng ngược lại Phú hành hạ mình. Bắt chợt căn bếp có tiếng tôi dựt mình vì trời sụp tối. Chắc có ăn trộm sao. Tôi sợ không dám bước xuống. Bổng dáng ai đi ra nhìn chăm vào tôi.
-“Tỉnh rồi hã. Ăn cháo đi. Phú nấu đó”.
Mình hoang mang tại sao lại nổi cách nói chuyện lẫn cư xử như vậy. Sao giờ này Phú ở đây.
-“Sao bạn ở …ở đây”. (GĐ)
-“Phú không muốn về tại Phú là người làm Đăng ra như vậy. Ấy náy”. (GP)
Bắt đầu Phú tiến lại gần tim mình càng đập mạnh hơn. Vừa lo sợ vừa hạnh phúc. Mặt tôi nhăn lại vẻ lo sợ chuyện gì đó sắp đến. Là tốt hay xấu đây.
-“Đăng đừng sợ. Thật chắc, lúc đó tôi quạo bạn chút thôi. Muốn hạ cơn giận lại thôi nên làm vậy . Giờ thì không còn đâu.”
Tôi thả khuôn mặt nhẹ tượng xuống.
-“Sao tối rồi bạn không về đi.”
-“Tôi có nói với nhà là có công chuyện”. Rồi kề môi vào tai nói vừa đủ.”thậm chí qua đêm còn được”. Rồi bật cười lên.
Khoảng gần 9h36′ tối. Có vẻ không khí khá ngột ngạc thì từ nhà về xin bước ra với thân hình săn chắc có muối thấy rõ từng cục vì Phú có chơi thể thao. Không mặc áo da hơi đen hai nấm vú ửng họng. Hai tay lau khô tóc thấy được hai bên lá lông nách đen rất kích thích mặc một chiếc quần lót supreme trắng đỏ. Tôi dựt bắn người trong khi đó cu của tôi nướng đến cỡ. Muốn lấy ra sục ngay. Nhưng Không thể
-“Sao Phú không về, sao tắm ở đâu. Không lẻ”.
Phú cười vẻ gợi tình.
-“Phú nói rồi mà. Qua đêm vẫn được”.
Rồi phú tiến lại gần tôi trong khi tôi bàng hoàng với tư tưởng xấu xa trong đầu.
-” Đi tắm đi rồi ngủ. ”
Tôi liền bật dậy. Đi ngày vào phòng tắm không cho Phú thấy vẻ mặt hứng tình của mình.
Phải nhà tắm tôi tắm sạch sẽ là không quen sục cu rồi mới đi ra.
Tôi thường hay ngủ mặc quần Không mặc áo.
-“Sao Phú K mặc quần đùi vào”
Phú ngước nhìn tôi với ánh mắt khiêu dâm.
-“Tại có Đăng tôi mới mặc quần lót. Chứ thường ngày tôi ngủ không mặc gì cả.” “Kể cả khi Phú ngủ dậy cặc nứng là sục luôn. “.
Trời ơi. Người tôi thương nhớ đây mà sao lại dâm nhue vậy. Nhưng đáng tiếc bạn là trai thẳng và chắc Phú nghĩ tôi là trai thẳng nên nói ngue vậy. Tôi, cục u dưới quần lại nhô lên. Tôi liền lại giường nằm chế nó đi.
Và mở tủ kế bên lấy băng cá nhân dáng lại vết thương hồi sáng.
-“Xoay qua dán cho. Có đau lắm không.” (Giọng của Phú có vẻ ân hận)
Tôi lo lắng không biết chuyện gì tới nữa đây.
-“Không sao đâu tôi đau lắm chút. Vài ngày lành là hết”(GĐ).
-“Tôi thật sự xin lỗi Đăng”. (GP)
-“Không sao mà, thôi tắt đèn ngủ”(GĐ)
Rồi Phú thì thào vào tay tôi.
-“Tôi ngủ là phải ôm ai đó đó.”
Tôi lại một pha lừa nữa hay sao. Trai thẳng mà. Chắc chọc mình thôi. Tôi gán lấy lại bình tĩnh
-“Ở nhà Phú ngủ một mình vậy ôm ai.”
Phú có vẻ thích thú nói một cách kêu hãnh.
-“Tôi ôm gối ôm. Nhưng phòng trị cậu không có “. “Đành phải ôm ai đó thôi.”
Tôi nói với vọng thiều thào.
-“tiến thái”.
Rồi một pha cười điên đảo từ Phú.
-“Đăng còn chưa biết hết được đâu”.
Thế là hai đứa chìm vào giấc ngủ. Cho đến sáng có tôi quào dậy thì vội dựt mình thì không thấy Phú nữa. Mà trên bàn có tờ giấy ghi.”Phú về nhà tắm cái. Rồi qua rước Đăng đi học.”
Tội vội quýnh lên vì nói sao Phú lại làm vậy. Phú thấy có lỗi hay sao. Hay chỉ là trêu đùa hay lí do vì khác nữa. Tôi không hiểu nổi. Vừa mừng vừa thấy lo. Tôi đành bấm bụng đi tắm vậy. Vừa chuẩn bin xong bước ra. Khá là bất ngờ khi Phú đang ngồi bấm điện thoại trên bàn có cơm hợp nữa. Là sao ta? Phú vừa thấy tôi bỏ điện thoại qua một bên.
-“Ăn sáng với Phú đi. Nhanh lên còn đi học.”
Cho đến khi lên xe cho đến trường không ai nói tiếng nào với ai. Bổng tới cổng trường thằng gắp mình đã phải ôm Phú. Rồi Phú phì cười trong vẻ mặt hoang mang của tôi.
Tiếng trống điểm giờ ra chơi. Tôi đang chuẩn thị dẹp sách thì Phú vò đầu tôi bảo:
-“đi ăn không.”
Tôi không hiểu sao hành động vò đầu ấy nằm trong tâm trí tôi suốt lúc đó. Tôi chưa kịp trả lời thì tay của Phú nắm lấy tay tôi lôi đi xuống căn tin. Trong khi đôi chân không muốn. Trên đường đi thì mọi ánh mắt điều né tránh. Kể cả khi xuống bàn ăn ai cũng điều dọn đi chỗ khác không đam nhìn. Tôi hỏi:
-“Sao mọi người ta né tránh hai chúng ta vậy hay tại chính ta thân như vậy mọi người gét Đăng”. (Sở dĩ Phú là người giàu có nên ai cũng phải sợ. Sợ cái quyền thì gia đình cũng có công cho việc tài trợ tiền nhà trường).
-“Đăng đừng sợ không có gì đâu”.
Bỗng Phú có đầu mình lần nữa vì trước giờ Phú không làm vậy mà. (Mọi hành động của Phú điều được chụp gửi về gia đình vì đây là cậu ấm).
Chợt tin nhắn từ điện thoại rung lên vì trong trường lên cài im lặng. Mình lén mở ra xem thì Nam nhắn tin
-“Phú nó có làm gì bạn không. Nó nói với học sinh trường mình trên fage trường ai ăn hiến đụng tới bạn là đó xử”.
Tôi lại không tin vì sao. Hay Phú yêu mình. Phú có tình với mình. Nhưng mình lại nghĩ đến dòng cmt mà Phú cmt trên face. Nên tôi có vẻ buồn. Nhưng không bao giờ bỏ qua tình cảm của người mình yêu.
Rồi thì tới ngày chung kết bóng rỗ. Tôi lo lắng lắm nhưng Phú chắn an nói:
-“Nhất định làm được”. Đăng đừng lo lắng mà gán lên. Mình đã tập vợt rồi không sao đâu.” “Nếu như bạn ghi bàn được 1 trái thôi thì cái gì tôi cũng chịu.”
Lòng tôi mừng quýnh lên khi nghe câu nó. Hay là Phú cố tinh tạo động lực chứ yêu đương cái gì đâu. Thoii đành tập chung vào buổi chung kết. Trong lúc đấu với đội ở Trường Chuyên thì gần hết giờ cỡ 10′ nữa. Nhưng vừa định vớt cú cuối cùng thì Phú bị xô té trật chân. Nên tôi lắng không tập chung được nữa. Muốn nhào tới ôm coi Phú có sao không. Nhưng mình không là gid không dám. Rồi tiếng còi thấy người cũng đc hét toán lên. Duy la lớn bây tới kìa truyền nhanh. Tôi bừng dựt mình liền truyền có Duy. Duy truyền cho tôi. Không biết hay vô tình nên tôi nhảy lên cho banh vào rỗ thế là còi vàng kết thúc mình 15 bên kia 12 trái nên mình thắng. Tôi không màng gì hết bối rối chạy lại coi Phú ra sao
-“Có sao không vậy. Đau lắm không. Bây giờ cần đi bệnh viên không Phú”.
Phú bật cười vò đầu tô. Cảm giác vò đầu đó chỉ có thể là người yêu dành cho nhau sao Phú lại. Mà lần 3 rồi còn gì. Không không phải. Phú đùa thôi. Chứ không có tình cảm gì với mình hết.
-“Nè nè Đăng. Phú không sao đâu. Làm gì lo lắng quá vậy. Hay là…..”.
Tôi đơ người cố làm ngơ.
-“Không không chỉ….lo cho Phú có sao không thôi”.
Phú lấy hai tay nắm lấy khuôn mặt tôi nhìn về phía Phú.
-“Đăng làm được thậm chí hai trái”.
Thì thầy Hùng bổng chạy lại nói:
-“Thôi về các em. Ta thắng rồi. À. Em đỡ chưa Phú. Nãi bác sĩ chỉnh lại chân em rồi ổn chưa. Để thầy đưa về”.
Phú nhanh miệng bảo.
-“Thầy ơi. Em không sao đi lại được rồi. Nghĩ chút là đi bình thường trở lại. Thôi. Thầy về với mấy bạn đi em về với Hải Đăng. ”
-“Thôi vậy thầy về. Về mấy đứa. ”
Vật kháng trường dần ít bóng người hơn. Tôi lấy gan choàng tay Phú qua nắm dìu về. Ra tới cổng Phú đưa chìa khoá xe và thẻ xe cho tôi.
-“Đăng vào lấy đi tôi chờ. Đăng chở tôi. Thưởng ngày Phú chở rồi “.
Tôi không do dự vì chân Phú đau. Trên đường về gió đông chở lạnh. Tôi rung lên Phú nhìn kiến xe thấy tôi vậy. Phú ôm chằm lấy tôi.
-“Đăng đỡ lạnh hơn chưa. Phú không về nhà chở thằng về phòng trọ Đăng đi.”(GP)
-“Nhưng nhà Phú lo.”(GĐ)
-Tôi bảo sau thì làm vậy đi. (GP)
Tôi không còn cách nào nên phải làm theo. Về đến nhà dẫn xe vào trong rào cổng phòng trò nguyên dãy trọ lại. Tôi định bước vào thì tôi bắt ngờ thật sự và hạnh phúc khi Phú.
-“Phú bịt mắt đăng lại có lý do để phú mở cửa”.
Vừa bước vào không gian tối ôm tiếng nhạc của máy nghe nhạc mà dưới quen tôi đem lên cất lên bài nhạc Pháp nghe hay.
Phú mở mắt tôi ta. Khung cảnh lúc bấy giờ đập vào mắt mình là bánh kem. Thức ăn bánh trái có cả Duy và Nam nữa. 3 người học hát chút mừng sinh nhật nhưng chẳng thể nào bên ngoài nghe được thì có cách âm. (Gia đình tôi cũng khá nên lựa chỗ cũng phải có tầm hí hí)Tôi bất ngờ cứ ngỡ hôm nay sinh nhật tôi chỉ tôi biết vì Facebook tôi không thông báo
cho ai hết bởi tôi chặn chức năng nhưng sao lại
-“Sao lại mấy bạn kể cả…ả Phú, Duy ,Nam. Sao mấy bạn lại biết “Thì ra phú không về là vì.”
Duy với Nam cười thích thú.
-“Cái đó để nữa Phú nói Đăng nghe”. (GD).
-“Đúng đúng “(GN).
Tôi hoang mang khá lâu Phú với mọi người tặng quà. Nam thì nước hoa Channel. Duy thì đôi giày Vans. Tới phiên Phú thì hộp nhỏ đỏ định mở thì Duy với Nam đồng thanh
_*Không được đợi tụi tui về rồi mở*
Hoang mang lại hoang mang.
Xong mọi người vào bàn ăn cũng tầm 10h25′ thì Duy với Nam về. Tôi tiễn ra ngoài xong thì khoá của ngoài cẩn thận. Rồi vào trong vừa bước vào thì không thấy Phú đâu nữa. Tôi khoá của phòng lại rồi nói:
-“Phú ơiiii. Phú đâu rồi”.
Tôi không thấy động tĩnh gì nên bước lại bàn lấy chiếc hợp mở ra xem thì có cặp nhẫn bạc trong đó. Bất ngờ, trong đầu rất nhiều cái để suy nghĩ. Gì đây gì đây. Tình anh em thôi mà. Hay tình bạn bè. Sao có thể Phú thương mình được. Bất chợt từ sau Phú ôm lấy tôi với cơ thể trần chuồng không có gì chế thân thể cuồng cuộn đẹp đẽ ấy sau ấy đèn ngủ chỉ đủ sáng cho căn phòng.
-“Anh có làm cho em bất ngờ không. Em có đồng ý làm người yêu anh không?”
Hồn tôi đi đâu rồi sao những lời đó từ Phú được.
-“Phú..u sao phú làm vậy. Sao phú biết Đăng là gay.”
Phú cười bởi vẻ ngây thơ của tôi và một tay vò đầu tay kia ôm lấy tôi
-“Bởi vì anh cũng là gay và chuyện này chỉ có Duy biết. “. “Anh xin lỗi vì dấu em”.
Rồi tôi bật khóc đỏ cả mắt.
-“Anh có biết em yêu anh và thương anh đến chừng nào không. Lâu nay em không đam tin có ngày anh nói ra những lời đó. Em thật sự rất yêu anh. Anh Phú”Em đồng ý làm người yêu anh. ”
Tôi vừa nói dứt lời thì anh Phú hôn lấy tôi lưỡi của tôi được anh nút tận tình. Đánh qua đánh lại. Làm cho con cu của tôi dựng lên hồi nào không hay. Anh Phú lấy tay tôi đưa lại cu anh rồi nói:
-“Bây giờ cặc anh là của em, là của vợ anh.”
Tôi không đơi được nữa rồi. Tôi quỳ xuống trước hạ bộ của anh ngậm ngây con cu 17cm đó vào họng lút cáng. Rồi tới hai hòn bi của anh tôi nút lấy dưới đám lông đó. Mùi thơm của anh. Tôi bú cu anh càng ngày càng mạnh.