A
adminhuy
Chương 1 Vương Nhất Bác
Thành phố A về đêm mang một không khí se lạnh mịt mờ nhưng lại không tĩnh lặng như bóng tối nó vốn thuộc về mà thay vào đó là một bộ dạng xa hoa, thác loạn cùng với đầy rẫy những cám dỗ, những góc khuất xấu xa đen tối giữa con người với con người chung quy tất cả đều vì muốn phân chia tầng lớp xã hội, muốn giành quyền chủ động chà đạp người khác dưới chân mình.
Bản chất con người không phải chỉ đen và trắng đôi khi nó chính là một sự tạp nham giữa vô vàn đấu tranh khốc liệt mà thành.
Bar The Eyes – nơi phồn hoa bậc nhất của toàn thành phố A dành cho mọi đối tượng đến để tìm khoái lạc. Nơi đây từ lâu đã lưu truyền một câu nói:
“Cho dù bạn là ai, cho dù điều bạn muốn là gì, chỉ cần bạn có đủ khả năng The Eyes đều sẽ đáp ứng !!”
Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mờ ảo, không gian tràn ngập khói thuốc và hơi men.
Gần bên quầy bar một thân ảnh cao lớn đang ngồi trên người hắn mặc một bộ tây trang đen càng làm tăng thêm khí chất băng lãnh, mê hoặc vốn có, tay hắn mân mê ly rượu đỏ đung đưa. Đôi mắt phượng kiêu ngạo và cuồng vọng luôn sắc bén lạnh lùng hiện tại lại ngập tràn ôn nhu nhìn người bên cạnh, hơi thở nam nhân chìm trong men say càng thêm phong tình vạn chủng.
Với diện mạo này, khí chất này hắn khiến cho tất cả những cô gái ở đây lúc nào nhìn thấy hắn cũng đều chỉ hận không thể lập tức nằm dưới thân người nam nhân này mặc cho hắn ta hung hăng “giày xéo” cho dù chỉ một lần rồi phải lập tức chết đi thì bọn họ cũng cảm thấy nhân sinh không còn gì hối tiếc.
Không ai khác, hắn ta chính là Vương Nhất Bác chủ nhân của The Eyes, nhị thiếu gia của Vương Thị, con nuôi của Vương Thừa Ân.
Vương Thừa Ân được xem là người đàn ông quyền lực nhất ở nước F, ông là chủ tịch của tập đoàn WX – một tập đoàn lớn nhất nhì cả nước, ông không có con trai duy nhất chỉ có một cô con gái tên là Vương Tịch Vũ cho nên ông hết lòng yêu thương chiều chuộng cô con gái này. Sau đó ông ta lần lượt nhận nuôi Vương Hải Khoan và Vương Nhất Bác. Vì cả hai đều lớn tuổi hơn Vương Tịch Vũ nên lẽ ra cô ta là đại tiểu thư sau lại đổi danh xưng thành tam tiểu thư.
Vương Hải Khoan từ nhỏ thông minh xuất chúng là một nhân tài kinh doanh nhưng thể lực cùng tính cách có phần mềm yếu nên không được Vương Thừa Ân đánh giá cao. Tuy nhiên Vương Thừa Ân vẫn để cho Vương Hải Khoan nắm quyền kinh doanh ở WX bởi vì mục đích của ông ta chính là muốn thâu tóm cả hai giới hắc bạch lưỡng đạo. Những công việc kinh doanh đơn thuần thì đều do Vương Hải Khoan làm chủ còn những vụ làm ăn liên quan đến hắc đạo thì đều giao cho Vương Nhất Bác.
Vương Thừa Ân vốn là người thừa kế duy nhất của gia tộc Vương Thị đã có từ lâu đời, chuyện nội bộ xâu xé nhau cùng những thủ đoạn cạnh tranh gay gắt trên thương trường đối với những gia tộc lớn từ lâu đã không có gì xa lạ. Cho nên từ khi ông còn là một cậu thiếu niên đã tự xây dựng cho mình một thế lực ngầm để đảm bảo không ai có thể đánh đổ được địa vị của ông ở Vương Thị.
Lần đầu tiên Vương Thừa Ân nhìn thấy Vương Nhất Bác trên người hắn chằng chịt vết thương lại ngâm trong biển lớn một thời gian dài dường như chỉ còn sót lại một hơi thở nhưng ý chí của cậu nhóc này vô cùng mãnh liệt đến nỗi khiến cho Vương Thừa Ân cũng phải kinh ngạc. Vương Nhất Bác có thể sống sót thực sự là một kỳ tích.
Vương Nhất Bác được Vương Thừa Ân đem về cứu chữa tận tình sau khi hắn tỉnh lại mặc dù đã mất hết ký ức nhưng chỉ nhìn qua một lần với sự lão luyện tinh tường của mình Vương Thừa Ân không khó để nhận ra cậu trai trẻ này không hề đơn giản đặc biệt là sự lạnh lùng tàn độc trong đôi mắt ấy. Đây chính là thứ ông luôn tìm kiếm thật đúng là phù hợp đến hoàn hảo.
Sau đó ông liền không do dự nhận hắn làm con nuôi đặt tên là Vương Nhất Bác huấn luyện hắn trở thành một người ưu tú nhất để sau này hắn có thể thay ông giữ vững Vương Thị không để cho nền móng gia tộc bị lung lay, nội bộ chia năm xẻ bảy bị người khác cướp mất.
Và đúng như những gì Vương Thừa Ân mong muốn, Vương Nhất Bác sau tám năm rèn luyện trở thành một người đủ mạnh mẽ, đủ bản lĩnh và đủ tàn độc để nắm giữ toàn bộ thế lực ngầm mà Vương Thừa Ân giao phó, không những vậy chỉ trong năm năm sau đó hắn đã xây dựng nên đế chế kinh doanh của riêng mình không phụ thuộc vào Vương gia khiến ai nấy khi nghe đến ba chữ Vương Nhị thiếu đều không khỏi trầm trồ thán phục cùng muôn vàn khiếp sợ.
Hôm nay vẫn như mọi khi hắn đến The Eyes gặp mặt vài người anh em cũng là thuộc hạ dưới trướng đơn giản chỉ là uống rượu thư giãn thỏa mãn bản thân.
Bên cạnh hắn lúc này chính là tiểu tình nhân xinh đẹp của hắn Hạ Giai Di.
Hạ Giai Di có đôi mắt trong veo, thuần khiết lấp lánh ánh nước như giọt sương mai, nước da cô trắng nõn mịn mà thân hình mảnh mai, nhỏ nhắn lại rất thích mặc đầm màu trắng tinh khôi vì lý do đó nên bọn Vu Bân, Quách Thừa cùng những người thân cận Vương Nhất Bác luôn gọi cô ta là tiểu thiên sứ và cô ta cũng cực kỳ thích cái tên này mỗi lần có ai gọi cô ta như thế cô ta đều cười đến ngượng ngùng nép vào vai Vương Nhất Bác.
Hai người kia dù không phải mới lần đầu dính nhau như thế này nhưng bọn Vu Bân hễ nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ liền cảm thấy cực kỳ ngứa mắt, Quách Thừa ở bên cạnh cũng không mấy hài lòng bởi bọn họ chính là hiện thân của cẩu FA trường tồn theo năm tháng, vậy mà cứ suốt ngày phải nhìn người ta ân ân ái ái hỏi làm sao chịu thấu…
” Nè.. hai người làm ơn kiềm chế một chút, bọn tôi vẫn sống sờ sờ ở đây đấy!” Vu Bân ủy khuất nói.
Quách Thừa cũng thừa dịp chêm vào:
” Đúng đó, Nhị thiếu anh lương thiện một chút được không? Sắp mù mắt chó tôi rồi… Tiểu thiên sứ cô bình thường hay ngại ngùng như vậy không ngờ khi yêu vào lại dính người không buông. Nhị thiếu… Tôi ganh tị với anh chết mất…”
Hạ Giai Di nghe vậy cười tủm tỉm ôm chặt lấy cánh tay Vương Nhất Bác vẫn một bộ dạng ngượng ngùng đỏ mặt thỏa mãn tựa đầu lên vai hắn, cô ta lúc này cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Vương Nhất Bác thì dường như đã say rồi mặc dù hôm nay hắn uống không nhiều, thông thường tửu lượng hắn rất tốt hầu như rất ít khi say nhưng không hiểu sao hôm nay chưa gì đã say đến vậy, hắn chuyển tầm mắt từ trên người Hạ Giai Di sang bọn Quách Thừa thoáng trở nên âm u khiến bọn họ bất giác rùng mình. Vu Bân liền vội vã lên tiếng :
“Là bọn tôi nhiều lời, hai người cứ tiếp tục… cứ tiếp tục… không cần để ý đến bọn tôi, cứ xem như bọn tôi bị tàng hình hoặc là bị mù rồi cũng được!”
Nói rồi Vu Bân quay sang nhìn Quách Thừa :
“Thừa Thừa, mày xem tên thiếu gia họ Trịnh vừa trắng vừa mềm kia lại tới nữa kìa, trông đáng yêu chết đi được! Sao hả ? Đã lâu như vậy rồi vẫn chưa đem được người về sao? Tao nói này Thừa Thừa, mày làm việc trước giờ luôn tốc chiến tốc thắng tại sao bây giờ trở nên lề mề như vậy hả? Nè…mày có nghe tao nói không vậy?”
Những lời của Vu Bân Quách Thừa chẳng còn nghe lọt tai câu nào, hắn đang ngẩn ngơ nhìn về phía xa xa trong một góc nhỏ Trịnh Phồn Tinh đang ngồi cùng đám bạn cười nói vui vẻ làm hắn bất giác cũng cười theo.
Vu Bân nhìn bộ dạng ngây ngốc của Quách Thừa lắc đầu thở dài…
Cái tên này đã nghiện còn ngại bình thường chính là trùm khẩu nghiệp ai ai cũng có thể khịa ngay cả Vương Nhị thiếu cũng đã phải kìm nén bao nhiêu lần mới không một phát bắn chết hắn vậy mà đứng trước tên nhóc con Trịnh Phồn Tinh kia hết vò đầu bức tóc lại đỏ mặt run tay từ đầu tới cuối cũng không dám hé nửa lời.
Vu Bân trước giờ không tin số mạng không tin duyên phận càng không tin cái gọi là định mệnh an bài, hắn chỉ cảm thấy mọi thứ đều phải nói đến bản lĩnh. Nhưng giờ đây hắn hình như đã tin một điều chính là mỗi người đều có một khắc tinh trong đời.
Khi gặp phải khắc tinh của đời mình thì bản lĩnh, lý trí hay sự khôn ngoan gì gì đó đều trở thành vô nghĩa một chút cũng không sử dụng được.
Nghĩ đến điều này Vu Bân lại thầm than thân trách phận, hai mươi mấy năm cuộc đời của hắn ngay cả muốn gặp một khắc tinh khắc chết mình cũng không có. Đây rốt cuộc là phúc phận hay bi ai của đời người đây!?
Lại nhìn vị Vương Nhị thiếu cao cao tại thượng trước mặt, một người như Vương Nhất Bác có tất cả mọi thứ trong tay bản chất lạnh lùng thâm độc liệu hắn có gặp phải khắc tinh trong đời hay không, hắn sẽ vì một người như thế nào mà đánh mất lý trí? E rằng sẽ không có người đó tồn tại nếu như có…nói không chừng nhân lúc người kia chưa ảnh hưởng đến hắn quá sâu hắn sẽ không do dự mà lập tức ra tay trừ khử người đó….
Thành phố A về đêm mang một không khí se lạnh mịt mờ nhưng lại không tĩnh lặng như bóng tối nó vốn thuộc về mà thay vào đó là một bộ dạng xa hoa, thác loạn cùng với đầy rẫy những cám dỗ, những góc khuất xấu xa đen tối giữa con người với con người chung quy tất cả đều vì muốn phân chia tầng lớp xã hội, muốn giành quyền chủ động chà đạp người khác dưới chân mình.
Bản chất con người không phải chỉ đen và trắng đôi khi nó chính là một sự tạp nham giữa vô vàn đấu tranh khốc liệt mà thành.
Bar The Eyes – nơi phồn hoa bậc nhất của toàn thành phố A dành cho mọi đối tượng đến để tìm khoái lạc. Nơi đây từ lâu đã lưu truyền một câu nói:
“Cho dù bạn là ai, cho dù điều bạn muốn là gì, chỉ cần bạn có đủ khả năng The Eyes đều sẽ đáp ứng !!”
Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mờ ảo, không gian tràn ngập khói thuốc và hơi men.
Gần bên quầy bar một thân ảnh cao lớn đang ngồi trên người hắn mặc một bộ tây trang đen càng làm tăng thêm khí chất băng lãnh, mê hoặc vốn có, tay hắn mân mê ly rượu đỏ đung đưa. Đôi mắt phượng kiêu ngạo và cuồng vọng luôn sắc bén lạnh lùng hiện tại lại ngập tràn ôn nhu nhìn người bên cạnh, hơi thở nam nhân chìm trong men say càng thêm phong tình vạn chủng.
Với diện mạo này, khí chất này hắn khiến cho tất cả những cô gái ở đây lúc nào nhìn thấy hắn cũng đều chỉ hận không thể lập tức nằm dưới thân người nam nhân này mặc cho hắn ta hung hăng “giày xéo” cho dù chỉ một lần rồi phải lập tức chết đi thì bọn họ cũng cảm thấy nhân sinh không còn gì hối tiếc.
Không ai khác, hắn ta chính là Vương Nhất Bác chủ nhân của The Eyes, nhị thiếu gia của Vương Thị, con nuôi của Vương Thừa Ân.
Vương Thừa Ân được xem là người đàn ông quyền lực nhất ở nước F, ông là chủ tịch của tập đoàn WX – một tập đoàn lớn nhất nhì cả nước, ông không có con trai duy nhất chỉ có một cô con gái tên là Vương Tịch Vũ cho nên ông hết lòng yêu thương chiều chuộng cô con gái này. Sau đó ông ta lần lượt nhận nuôi Vương Hải Khoan và Vương Nhất Bác. Vì cả hai đều lớn tuổi hơn Vương Tịch Vũ nên lẽ ra cô ta là đại tiểu thư sau lại đổi danh xưng thành tam tiểu thư.
Vương Hải Khoan từ nhỏ thông minh xuất chúng là một nhân tài kinh doanh nhưng thể lực cùng tính cách có phần mềm yếu nên không được Vương Thừa Ân đánh giá cao. Tuy nhiên Vương Thừa Ân vẫn để cho Vương Hải Khoan nắm quyền kinh doanh ở WX bởi vì mục đích của ông ta chính là muốn thâu tóm cả hai giới hắc bạch lưỡng đạo. Những công việc kinh doanh đơn thuần thì đều do Vương Hải Khoan làm chủ còn những vụ làm ăn liên quan đến hắc đạo thì đều giao cho Vương Nhất Bác.
Vương Thừa Ân vốn là người thừa kế duy nhất của gia tộc Vương Thị đã có từ lâu đời, chuyện nội bộ xâu xé nhau cùng những thủ đoạn cạnh tranh gay gắt trên thương trường đối với những gia tộc lớn từ lâu đã không có gì xa lạ. Cho nên từ khi ông còn là một cậu thiếu niên đã tự xây dựng cho mình một thế lực ngầm để đảm bảo không ai có thể đánh đổ được địa vị của ông ở Vương Thị.
Lần đầu tiên Vương Thừa Ân nhìn thấy Vương Nhất Bác trên người hắn chằng chịt vết thương lại ngâm trong biển lớn một thời gian dài dường như chỉ còn sót lại một hơi thở nhưng ý chí của cậu nhóc này vô cùng mãnh liệt đến nỗi khiến cho Vương Thừa Ân cũng phải kinh ngạc. Vương Nhất Bác có thể sống sót thực sự là một kỳ tích.
Vương Nhất Bác được Vương Thừa Ân đem về cứu chữa tận tình sau khi hắn tỉnh lại mặc dù đã mất hết ký ức nhưng chỉ nhìn qua một lần với sự lão luyện tinh tường của mình Vương Thừa Ân không khó để nhận ra cậu trai trẻ này không hề đơn giản đặc biệt là sự lạnh lùng tàn độc trong đôi mắt ấy. Đây chính là thứ ông luôn tìm kiếm thật đúng là phù hợp đến hoàn hảo.
Sau đó ông liền không do dự nhận hắn làm con nuôi đặt tên là Vương Nhất Bác huấn luyện hắn trở thành một người ưu tú nhất để sau này hắn có thể thay ông giữ vững Vương Thị không để cho nền móng gia tộc bị lung lay, nội bộ chia năm xẻ bảy bị người khác cướp mất.
Và đúng như những gì Vương Thừa Ân mong muốn, Vương Nhất Bác sau tám năm rèn luyện trở thành một người đủ mạnh mẽ, đủ bản lĩnh và đủ tàn độc để nắm giữ toàn bộ thế lực ngầm mà Vương Thừa Ân giao phó, không những vậy chỉ trong năm năm sau đó hắn đã xây dựng nên đế chế kinh doanh của riêng mình không phụ thuộc vào Vương gia khiến ai nấy khi nghe đến ba chữ Vương Nhị thiếu đều không khỏi trầm trồ thán phục cùng muôn vàn khiếp sợ.
Hôm nay vẫn như mọi khi hắn đến The Eyes gặp mặt vài người anh em cũng là thuộc hạ dưới trướng đơn giản chỉ là uống rượu thư giãn thỏa mãn bản thân.
Bên cạnh hắn lúc này chính là tiểu tình nhân xinh đẹp của hắn Hạ Giai Di.
Hạ Giai Di có đôi mắt trong veo, thuần khiết lấp lánh ánh nước như giọt sương mai, nước da cô trắng nõn mịn mà thân hình mảnh mai, nhỏ nhắn lại rất thích mặc đầm màu trắng tinh khôi vì lý do đó nên bọn Vu Bân, Quách Thừa cùng những người thân cận Vương Nhất Bác luôn gọi cô ta là tiểu thiên sứ và cô ta cũng cực kỳ thích cái tên này mỗi lần có ai gọi cô ta như thế cô ta đều cười đến ngượng ngùng nép vào vai Vương Nhất Bác.
Hai người kia dù không phải mới lần đầu dính nhau như thế này nhưng bọn Vu Bân hễ nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ liền cảm thấy cực kỳ ngứa mắt, Quách Thừa ở bên cạnh cũng không mấy hài lòng bởi bọn họ chính là hiện thân của cẩu FA trường tồn theo năm tháng, vậy mà cứ suốt ngày phải nhìn người ta ân ân ái ái hỏi làm sao chịu thấu…
” Nè.. hai người làm ơn kiềm chế một chút, bọn tôi vẫn sống sờ sờ ở đây đấy!” Vu Bân ủy khuất nói.
Quách Thừa cũng thừa dịp chêm vào:
” Đúng đó, Nhị thiếu anh lương thiện một chút được không? Sắp mù mắt chó tôi rồi… Tiểu thiên sứ cô bình thường hay ngại ngùng như vậy không ngờ khi yêu vào lại dính người không buông. Nhị thiếu… Tôi ganh tị với anh chết mất…”
Hạ Giai Di nghe vậy cười tủm tỉm ôm chặt lấy cánh tay Vương Nhất Bác vẫn một bộ dạng ngượng ngùng đỏ mặt thỏa mãn tựa đầu lên vai hắn, cô ta lúc này cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Vương Nhất Bác thì dường như đã say rồi mặc dù hôm nay hắn uống không nhiều, thông thường tửu lượng hắn rất tốt hầu như rất ít khi say nhưng không hiểu sao hôm nay chưa gì đã say đến vậy, hắn chuyển tầm mắt từ trên người Hạ Giai Di sang bọn Quách Thừa thoáng trở nên âm u khiến bọn họ bất giác rùng mình. Vu Bân liền vội vã lên tiếng :
“Là bọn tôi nhiều lời, hai người cứ tiếp tục… cứ tiếp tục… không cần để ý đến bọn tôi, cứ xem như bọn tôi bị tàng hình hoặc là bị mù rồi cũng được!”
Nói rồi Vu Bân quay sang nhìn Quách Thừa :
“Thừa Thừa, mày xem tên thiếu gia họ Trịnh vừa trắng vừa mềm kia lại tới nữa kìa, trông đáng yêu chết đi được! Sao hả ? Đã lâu như vậy rồi vẫn chưa đem được người về sao? Tao nói này Thừa Thừa, mày làm việc trước giờ luôn tốc chiến tốc thắng tại sao bây giờ trở nên lề mề như vậy hả? Nè…mày có nghe tao nói không vậy?”
Những lời của Vu Bân Quách Thừa chẳng còn nghe lọt tai câu nào, hắn đang ngẩn ngơ nhìn về phía xa xa trong một góc nhỏ Trịnh Phồn Tinh đang ngồi cùng đám bạn cười nói vui vẻ làm hắn bất giác cũng cười theo.
Vu Bân nhìn bộ dạng ngây ngốc của Quách Thừa lắc đầu thở dài…
Cái tên này đã nghiện còn ngại bình thường chính là trùm khẩu nghiệp ai ai cũng có thể khịa ngay cả Vương Nhị thiếu cũng đã phải kìm nén bao nhiêu lần mới không một phát bắn chết hắn vậy mà đứng trước tên nhóc con Trịnh Phồn Tinh kia hết vò đầu bức tóc lại đỏ mặt run tay từ đầu tới cuối cũng không dám hé nửa lời.
Vu Bân trước giờ không tin số mạng không tin duyên phận càng không tin cái gọi là định mệnh an bài, hắn chỉ cảm thấy mọi thứ đều phải nói đến bản lĩnh. Nhưng giờ đây hắn hình như đã tin một điều chính là mỗi người đều có một khắc tinh trong đời.
Khi gặp phải khắc tinh của đời mình thì bản lĩnh, lý trí hay sự khôn ngoan gì gì đó đều trở thành vô nghĩa một chút cũng không sử dụng được.
Nghĩ đến điều này Vu Bân lại thầm than thân trách phận, hai mươi mấy năm cuộc đời của hắn ngay cả muốn gặp một khắc tinh khắc chết mình cũng không có. Đây rốt cuộc là phúc phận hay bi ai của đời người đây!?
Lại nhìn vị Vương Nhị thiếu cao cao tại thượng trước mặt, một người như Vương Nhất Bác có tất cả mọi thứ trong tay bản chất lạnh lùng thâm độc liệu hắn có gặp phải khắc tinh trong đời hay không, hắn sẽ vì một người như thế nào mà đánh mất lý trí? E rằng sẽ không có người đó tồn tại nếu như có…nói không chừng nhân lúc người kia chưa ảnh hưởng đến hắn quá sâu hắn sẽ không do dự mà lập tức ra tay trừ khử người đó….