A
adminhuy
[Bác Chiến] Mãi Mãi Bên Em
Tác giả: BacChien
Nguồn MangaToon
Chap 1 : Tiêu Chiến
Tại một góc phố nhỏ, có một chàng trai rất soái ca ở trong một căn nhà nhỏ với dì của mình. Anh ấy là Tiêu Chiến, 20 tuổi, đang học tại trường đại học mỹ thuật và thiết kế, anh cũng được xem là hotboy trong trường. Phải nói là ông trời đã quá ưu ái khi cho anh một vẻ ngoài ” người gặp người mê ” cùng với rất nhiều tài lẽ khác nhau như : vẽ, hát,may vá, đan len, nấu ăn, thiết kế, .v.v. Anh còn rất tốt bụng và thích giúp đỡ người khác. Nhưng số phận bất hạnh thay, ba mẹ anh đã mất trong một vụ tại nạn giao thông từ khi anh còn rất nhỏ, anh phải sống cùng người dì của mình.
Dì của anh tên Lý Na Na, bà ta cũng không thương anh lắm, chỉ là vì tình nghĩa nên mới nuôi anh giúp thôi, nhưng nói thẳng ra thì cũng không phải là nuôi mà chỉ là cho anh ở nhờ, anh phải tự đi làm thêm để mua đồ ăn, quần áo và những đồ dùng cá nhân. Lý Na Na còn rất đam mê cờ bạc, thường xuyên uống rượu bia và chửi mắng anh. Có lần, vào lúc anh mới 10 tuổi, bà ta sau khi uống bia xong còn đuổi anh ra đường, anh phải đi lang thang khắp nơi, mấy ngày sau mới dám về nhà, khi về bà ta không một lời xin lỗi mà còn mắng anh vì không chịu về nhà, nên anh cũng không thương bà ta cho lắm.
Công việc thường ngày của anh là sáng đi học và chiều về đi làm ở một của hàng tiện lợi gần nhà. Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi đi làm về anh mua ít thức ăn về nấu, nhưng khi về nhà thì không thấy dì anh đâu, anh cũng không quan tâm cho lắm , anh cứ làm những việc mình cần làm thôi còn dì anh đi đâu thì mặc kệ. Đang ăn thì nghe tiếng bấm chuông, anh vừa mở cửa ra thì thấy một đám người to cao, mặc áo vest đen rất lịch sự đứng trước cửa nhà. Vừa nhìn thấy Tiêu Chiến, họ liền cuối người chào anh, Tiêu Chiến rất hoang mang, anh cũng gật đầu một cái để chào lại. Họ thấy vậy lập tức nói :
– Chào cậu ! Chúng tôi là vệ sĩ của Vương Tổng ! Cậu có phải là Tiêu Chiến không ?
– Đúng … đúng vậy, tôi … tôi là Tiêu Chiến. Mấy anh cần gì ?
– Mời cậu đi theo chúng tôi ! Vương Tổng đang đợi cậu !
Vừa nói xong họ liền kéo Tiêu Chiến đi, anh cố vùng vẫy nhưng không thành, họ quăng anh lên xe và đóng cửa lại, Tiêu Chiến ngay lập tức định mở cửa xe nhưng cửa xe đã bị khóa, anh quay sang nhìn bọn họ và quát lớn :
– Mấy người là ai vậy ? Mau thả tôi ra ! Không tôi la lên đó !
– Xe này có cách âm, người bên ngoài không nghe thấy được đâu ! Vô ích thôi. – Một trong những người đó nói với Tiêu Chiến.
– Vậy … vậy thì tôi sẽ phá nát cái xe này đó ! Có mau cho tôi xuống không ?
Nghe đến đây, một người khác trong số đó nói với Tiêu Chiến bằng giọng điệu kiểu năn nỉ : ” Mong cậu thông cảm cho. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh Vương Tổng thôi, nếu không chúng tôi sẽ bị phạt. Xin cậu hãy bình tĩnh, ngồi yên đó đi. Yên tâm, Vương Tổng sẽ không làm gì cậu đâu, cậu ấy rất tốt. ” Nghe vậy Tiêu Chiến cũng bình tĩnh hơn, trong đầu anh lúc này hiện lên cả đống câu hỏi như : Vương Tổng là ai ? Bắt mình đến làm gì ? Cậu ta có làm gì mình không ta ? Cậu ấy ở đâu ? Còn việc học của mình thì sao ? Mai phải đi học nữa ! Chừng nào mới được về ? .v.v. Còn chưa suy nghĩ xong thì xe đã dừng lại. Vừa bước xuống xe, anh đã há hốc mồm trước vẻ đẹp của toà nhà, hay nói cách khác là căn biệt thự này.
Anh bước vào cổng, hiện lên trước mắt là một khu vườn tuyệt đẹp, vốn rất yêu thiên nhiên nên anh rất thích thú. Đi một quãng đường nữa thì đến tòa nhà rộng lớn được thiết kế theo phong cách Âu Mỹ, đơn giản, hiện đại nhưng lại rất đẹp. Bước vào trong, có cả chục người giúp việc cuối đầu chào anh, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình có giá trị đến vậy. Lên cầu thang, đi qua biết bao nhiêu căn phòng, cuối cùng anh cũng đã đến được phòng của Vương Tổng.
Cánh cửa phòng mở ra, anh từ từ, thận trọng bước vào trong, trong phòng có khá nhiều kệ sách, ở giữa có trải một tấm thảm đỏ rất sang trọng, phía cuối chiếc thảm là một chiến bàn dài, trên bàn có nhiều đồ vật linh tinh như : sách, bút, điện thoại, đèn bàn, sổ tay, giấy, thư,.v.v. Đằng sau cái bàn là một chiếc ghế đang quay về phía sau, anh tiến lại gần thì đột nhiên chiếc ghế quay lại, trên ghế là một chàng trai hết sức soái ca, cao lãnh. Vừa nhìn thấy anh, chàng trai đó cười nhếch mép một cái rồi nói :
– Đến rồi à ? Bảo bối.