A
adminhuy
Bóng ma tâm lý suốt nhiều năm
Hàn Phong lại kêu ra thêm rất nhiều loại bia rượu nữa. Quả thật hôm nay muốn một lần uống say đến chết mà.
“Lại kêu thêm, anh trai à rượu ở đây không rẻ, tôi không muốn cùng anh ở lại rửa ly đâu” – Hôm nay Băng Vũ quả thật muốn uống say, nhưng cậu không cần uống nhiều như vậy đâu nha.
Hàn Phong bật cười trước câu nói của cậu, “cùng rửa ly” à, ý kiến không tồi, chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến anh phấn khích cứ che miệng cười thầm. Anh vỗ vỗ vai cậu hào hứng nói:
“Hết cách rồi, chuyện anh kể rất nhiều, nhiêu đây rượu không đủ. Đừng lo chi phí chầu này cứ để anh lo hết”
“Thật không?” – Hai mắt cậu mở to lấp lánh, hiếm khi có dịp uống rượu free, tội gì mà ngại.
“Thật” – Hàn Phong nén nhịn cười, ánh mắt lơ đễnh liếc về phía quầy thu ngân – “Cùng lắm anh với em ở lại rửa ly”
“Tôi đi về” – Băng Vũ nghe xong câu này liều mạng đứng dậy bỏ của chạy lấy người.
“Anh đùa thôi, anh trả, anh trả mà” – Hàn Phong vừa ôm bụng cười vừa nắm tay cậu kéo lại, bàn tay thật nhỏ nhắn, thật muốn nắm mãi không buông.
Băng Vũ trong lòng vẫn còn bực bội, cậu giật tay lại, ngồi xuống bàn tiếp tục uống rượu, càng uống càng say. Mãi đến sau này cậu mới biết quán rượu này là của Hàn Phong cùng một người bạn mở ra, anh ta có uống hết cả hầm rượu cũng không cần phải rửa đến một cái ly, cậu chính là bị anh ta trêu chọc đến ngốc nghếch.
“Trước khi kể chuyện anh có 2 câu muốn hỏi em. Câu thứ nhất, em muốn cướp cô dâu?”
Ba chữ cướp cô dâu vừa được thốt ra, Băng Vũ có chút chấn động.
Có thể sao?
Cậu trước giờ theo đuổi Thiên Y luôn tự thôi miên bản thân một câu, “chỉ cần hai người chưa kết hôn, cậu tuyệt đối còn cơ hội”. Nhưng kết hôn rồi thì sao, chẳng phải vẫn có thể ly hôn à? Nhưng cậu phải chờ bao lâu? Cậu có thể chờ bao lâu?
“Cướp cô dâu? Ý kiến không tồi, sao tôi không nghĩ đến ta, thật cám ơn anh” – Cậu không thể chờ, cậu không muốn chờ, Thiên Y nhất định phải đoạt lại.
Trán Hàn Phong mồ hôi từng đợt từng đợt tuôn rơi, đây là cái tình huống gì vậy hả? Cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới? Thật sự chưa từng nghĩ tới? Bản thân anh còn nhiệt tình hiến kế, đây đúng là vẽ đường cho hươu chạy mà.
“Anh đùa thôi em đừng làm theo, pháp luật Việt Nam không cho phép, Thiên Long càng không cho phép. Anh ta nhất định sẽ đánh chết em đó” – Mỗi lần nghĩ đến Thiên Long đều khiến Hàn Phong không lạnh mà rét run người.
Băng Vũ không cam tâm, đôi mắt cậu nhắm nghiền, hai tay lại nắm chặt ly rượu. Cậu nhớ đến hình ảnh Thiên Y ngồi trên chiếc xích đu, đung đưa trong gió, nở một nụ cười dịu dàng, đáng yêu đến mê người. Hàn Phong nhìn vô cùng đau lòng, anh gỡ nhẹ tay cậu ra, sợ cậu lại làm mình bị thương.
“Em đừng vậy, anh đau” – Giọng anh 5 phần nài nỉ 5 phần bất lực – “Hay anh kể em nghe một câu chuyện, nghe xong nếu vẫn muốn đi cướp cô dâu, anh nhất định sẽ giúp em”.
Băng Vũ gật đầu thỏa hiệp. Hàn Phong bắt đầu kể.
Rất lâu trước đây trong một công viên nhỏ Hàn Phong từng bị Thiên Long đánh trọng thương phải nhập viện mất một tuần. Lúc Băng Vũ nghe đến đây cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thật sự có chuyện này sao?
“Sao tôi không biết?” – Cậu không tin liền hỏi lại.
“Đồ vô lương tâm như em thì biết cái gì, em chỉ biết nắm tay người đẹp bỏ trốn trước, một mình anh phải ở lại chịu trận cơn điên của tên Thiên Long kia” – Anh cốc đầu cậu, giọng điệu vô cùng oán trách.
Suốt cuộc đời Hàn Phong cũng không quên được ngày hôm đó. Bản thân anh vẫn luôn hối hận, năm đó nếu không vì đau lòng Băng Vũ thì anh cũng không xen vào chuyện của ba người, năm đó nếu anh không bảo cậu ta dắt Thiên Y bỏ chạy ra khỏi tầm mắt của Thiên Long, bản thân anh cũng không bị đánh một trận thừa sống thiếu chết như vậy, thật hối hận vô cùng.
Năm đó nếu anh không can thiệp, cùng lắm Băng Vũ bị đánh một trận, anh vẫn có thể đến hốt xác cậu, giúp cậu băng bó vết thương. Cuối cùng anh vẫn không đành lòng, thay cậu làm người bị thương, nằm suốt một tuần trong bệnh viện không được nhìn thấy cậu, nhớ muốn chết đi sống lại.
“Em đừng nhìn tên Thiên Long cười cười nói nói, thật ra hắn rất đáng sợ. Chỉ cần là việc liên quan đến Thiên Y, hắn sẽ giống như trở thành một con người khác vây. Nếu em cảm thấy sống trên đời chán quá, có thể đi cướp Thiên Y, bảo đảm hắn ta sẽ tiễn em một đoạn, rất nhanh”
“Em tốt nhất nên tin lời anh, năm đó có rất nhiều nhân chứng, không tin em có thể hỏi từng người. Thiên Long giống như một trái lựu đạn còn Thiên Y là chốt an toàn, em nghĩ sau khi mất cái chốt rồi thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Hàn Phong không hề hăm dọa Băng Vũ, Thiên Long năm đó thật sự là không thể kiểm soát được. Anh hoàn toàn không nghĩ tới Thiên Y đối với anh ta lại quan trọng như vậy, nhìn thấy người con trai khác nắm tay cô bỏ chạy trước mắt lại có thể khiến anh ta phát điên lên. Nếu không có Hạ Nguyệt tình cờ phát hiện, cầu cứu Nhật Hy và Gia Uy đến ngăn cản Thiên Long, anh thực sự nghĩ mình sẽ bị anh ta đánh chết.
Băng Vũ ngồi nghe anh kể, bình thản giống như đang kể về một ai khác không phải mình, thật sự có chút khó tin, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, có chút tự trách.
Cậu bắt đầu nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm đó. Trong công viên nhỏ Thiên Y và Thiên Long cãi nhau, cô ấy bảo hắn ta đã có người phụ nữ khác, đừng tiếp tục lừa gạt cô ấy nữa, mãi đến sau này cậu mới biết người phụ nữ khác đó chính là Băng Tâm chị gái cậu. Lúc đó Băng Vũ rất tức giận, không nói lời nào liền chạy tới kéo tay Thiên Y bỏ đi, hai bên giằng co rất lâu, lúc đó Hàn Phong xuất hiện giải vây cho cậu. Sau khi đưa Thiên Y về nhà, cậu cũng quên luôn chuyện của ai kia, một chút cũng không quan tâm.
“Anh khuyên em tốt nhất đừng manh động, võ công đầy mình như anh còn bị anh ta đánh cho lên bờ xuống ruộng, mỏng manh yếu đuối như em không biết chịu được mấy đòn, đừng làm anh đau lòng nữa có được không?” – Hàn Phong đưa tay nắm lấy bàn tay Băng Vũ, từng lời nói ra là tận đáy lòng.
“Sau đó thì sao?” – Băng Vũ không rút tay lại, lặng lẽ để yên cho anh nắm.
“Thì nhập viện nằm một tuần lễ thôi, cũng không có gì đáng nhắc đến” – Hàn Phong được nước lấn tới, không chỉ nắm tay, còn đan 5 ngón tay mình vào tay cậu, chậm rãi siết chặt.
Băng Vũ thiệt hết chịu nổi, giật phăng tay anh ra, lại tiếp tục uống rượu. Hàn Phong nhịn không được giành lấy ly rượu trong tay cậu, còn uống nữa thật sự sẽ say chết đó.
“Đừng uống nữa, ăn chút gì đi, em uống hết rượu thì lấy gì anh kể chuyện tiếp đây” – Anh gọi một vài món ăn, gắp thật nhiều đồ ăn bỏ vào chén ép cậu ăn.
“Thương tích của anh lúc đó thế nào, có nặng lắm không?”
Hàn Phong trầm tư rất lâu, nửa muốn kể cậu biết, nửa lại không dám. Vừa muốn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cậu, vừa sợ nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của cậu.
“Cũng không có gì, trầy xước đôi chỗ, phổi có chút chấn thương, còn có gãy 1 cái sương xườn” – Anh lúc kể giọng điệu vô cùng vui vẻ, còn cố gắng bổ sung thêm – “Anh rất giỏi còn biết bảo toàn nhan sắc, mặt mũi lành lặn chỉ gãy vài cái răng thôi”
Băng Vũ nghe xong hai mắt trợn to, thật sự kinh ngạc, thương tích như vậy mà anh ta bảo là không có gì. Hàn Phong nhìn cậu thì phì cười, dáng vẻ này thật sự có chút khoa trương nha.
Hàn Phong tiếp tục kể, bản thân nằm viện một tuần khổ sở thế nào, cô độc thế nào, bị mắng chửi ra sao.
Gia đình anh khi hay tin anh nhập viện đã rất tức giận, mẹ anh khóc rất nhiều, ba anh đòi làm lớn chuyện muốn kiện Thiên Long. Sau đó thì người lớn dàn xếp với nhau, chi phí mọi thứ bên kia lo hết, Thiên Long cũng không bị kiện. Anh cũng chẳng quan tâm, dù gì một phần cũng là lỗi tại anh.
Anh kể suốt một tuần đó thật sự rất nhớ cậu, rất muốn biết cậu thế nào, có tốt không, có xảy ra chuyện gì không? Ngày nào anh cũng nhờ Hạ Nguyệt thông báo tình hình ở trường cho anh biết, cô ấy luôn bảo không học cùng lớp với Băng Vũ, không thể giúp anh, nhưng nhìn bộ dạng thất tình đáng thương của anh liền không chịu nổi, mặt dày sang lớp Thiên Y nhờ cầu cứu.
Anh kể anh nói với Hạ Nguyệt anh không sao, anh muốn xuất viện, anh muốn đi học, anh muốn gặp Băng Vũ. Cô ấy liền trả lời, anh dám rời khỏi phòng liền kêu Nhật Hy đánh gãy chân anh. Anh còn cười bảo Nhật Hy là họa sĩ tay chỉ cầm bút, nhất định sẽ không cầm gậy đánh anh.
“Em biết em ấy nói thế nào không? Em ấy bảo Nhật Hy không đánh thì em ấy sẽ đánh, không những đánh gãy chân anh, còn nhất định phải đánh cho anh tỉnh ra. Em xem Hạ Nguyệt có đáng yêu không?”
Mỗi lần nhắc đến Hạ Nguyệt, Hàn Phong đều cười rất vui vẻ. Anh nhớ thời gian anh nhập viện, Hạ Nguyệt ngoài giờ học luôn túc trực bên cạnh chăm sóc anh. Em ấy ngày nào cũng mắng anh, nhưng ngày nào cũng khóc vì anh.
Anh lại kể ngày nào anh cũng hỏi Hạ Nguyệt cùng một câu, “Băng Vũ có nhắc gì tới anh không?”, câu trả lời lúc nào cũng là “Không”. Hạ Nguyệt trả lời tới ngày thứ 4 thì liền tức giận, em ấy mắng anh, còn đánh anh, đánh đến vết thương anh rách ra tóe máu.
“Em thấy em ấy có quá đáng không, hung dữ thế không hiểu sao Nhật Hy lại yêu nổi?” – Hàn Phong vừa kể vừa cười, nụ cười rất dịu dàng – “Nhưng anh lại không thể giận em ấy được, em ấy mắng anh, đánh anh, rồi còn vừa băng bó vừa khóc vì anh. Em xem anh làm sao mà giận được?”
“Thôi đủ rồi, anh đừng kể nữa” – Băng Vũ cắn chặt răng thật sự chịu không nổi, cậu không muốn tiếp tục nghe nữa.
“Anh không sao, thật sự không sao. Nhiều năm như vậy rồi vết thương cũng không còn đau nữa”
Hàn Phong thật sự không muốn kể, những chuyện xảy ra suốt 7 năm qua một mình anh gánh chịu cũng được, anh không nỡ để Băng Vũ nghe xong lại đau lòng. Nhưng Nhật Hy từng nói với anh, để Băng Vũ chết tâm với Thiên Y thôi chưa đủ, phải cho em ấy biết sau lưng mình vẫn tồn tại một người luôn dõi theo bảo vệ em ấy, chờ đợi em ấy, vì em ấy mà hy sinh rất nhiều.
“Chuyện năm đó để lại cho anh một bóng ma tâm lý rất lớn, rất lâu sau anh vẫn còn ác mộng thấy nó”
“Thiên Long thật sự rất đáng sợ sao?”
“Không phải Thiên Long, mà là em”
Băng Vũ nghe xong không khỏi giật mình.
Hàn Phong tiếp tục kể. Thiên Long năm đó rất đáng sợ, khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt lạnh lẽo trống rỗng, thật sự là muốn giết người. Lúc đầu là hai bên cùng đánh nhau, sau đó là Hàn Phong bị Thiên Long không chút nể tình dùng chân đạp thẳng vào ngực nằm gục xuống đất, ôm mặt cắn răng chịu trận.
Hàn Phong lúc bấy giờ toàn thân đau đớn, nhưng đau nhất là ở tim. Chỉ mới cách đây mấy phút, anh tận mắt nhìn thấy người anh đem lòng yêu thương nắm tay một cô gái khác bỏ chạy thật xa. Anh còn thầm cầu mong Băng Vũ sẽ quay đầu lại nói với anh một tiếng cám ơn, hoặc đơn giản chỉ là nhìn anh một cái.
Nhưng Băng Vũ không có. Điều duy nhất Hàn Phong thấy chỉ là bóng lưng của cậu, từ từ khuất xa dần.